Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Tính toán thất bại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Tính toán thất bại


Lầnđầutiênmẹthấycậudựatườngđứngchổngngượcđãbịdọanhảy dựng lên. Những lần sau bà đều đứng bên cạnh để canh chừng sợ cậu buông tay sẽ khiến đầu đập xuống đất. Cũng may hiệu quả huấn luyện không tệ nên cậu cứ thế luyện mãi.

TầnNgộquảthựckhôngbiếtphảicườihaykhóc:“Vìthếmànóghétđệ hả?” Chẳng trách lúc trước Lưu Văn Nguyên luôn nhìn chằm chằm cậu

Tần Ngộ đã nghĩ kỹ rồi, chờ nhà cậu có lừa, mẹ sẽ có nhiều sức lực và thời gian nghĩ ra các loại đậu khác ví dụ như đậu phụ khô hoặc váng đậu.Đếnlúcđóthunhậptrongnhàsẽtănglên,mẹcậucũngkhôngcần quá mệt mỏi nữa.

TầnNgộsờsờmũi:Cậubiếtngaymà.ChảtráchTầnHoàiMinhlạitới kịp thời như thế.

“Cácngươilàmgìthế?”TầnHoàiMinhmangvẻmặtkhóhiểutiếnvào lớp và gãi đầu nói: “Triệu Cẩm Đường, mắt ngươi trúng gió à? Sao đỏ như con thỏ vậy?”

Cái này không khác gì ăn tào phớ.

Nhóc béo tên là Triệu Cẩm Đường, gia đình buôn bán trang sức, tình huốnggầngiốngTầnHoàiMinh.Cảhaiđềuchuyểntừhuyệnthànhvề trấn trên.

TầnNgộđứngdậyvàđiquacầmlấyTamTựKinhnói:“Huynhđọcđi, đệ giúp huynh soát.”

Ngườikiavộilalên:“Nàngđiênrồisao?Thằngconcủanàngnhìnrõ ốm yếu, sao còn phải đưa tới học đường?”

TầnHoàiMinhkinhngạc:“Đệnhậnrasao?” Tần Ngộ:………

Tần Ngộ nhìn bóng dáng anh họ và thấy hơi buồn bực.

Thật ra cậu cũng có thể nói việc này sau cũng không thành vấn đề gì.

Bà lão mắng um lên, “Ngươi muốn hù c·h·ế·t ta à?” Bà vỗ vỗ ngực và tức giậnnói:“Đừngnghĩnữa,Trươngthịđãđưacon traitớihọcđường rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậuđilênômeomẹvàanủi:“Khôngsao,chờsaunàychữconđẹphơn con sẽ đi chép sách. Như thế con cũng kiếm được tiền.”

Trong lớp Bính có hai người. Sau khi Tần Ngộ tiến vào lập tức ngồi xuốngvàlấysáchra.Hiệncậuđãhọctớiphần4“LýNhân”trongLuận Ngữ. Điều này khiến Đàm tú tài cũng phải kinh ngạc vì tốc độ học của cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lại tới ngày họp chợ nên cửa hàng đậu phụ củaTrương thị vô cùng bận rộn.Lúcnàycómộtngườiphụnữđãcótuổicầmtheobátđưachobàvà nói: “Cho ta một chút đậu phụ để ta mang về nhà rán lên ăn.”

Cậu lo lắng như thế khiếnTần Ngộ cũng thấy lo theo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này tinh thần của cậu không tốt lắm nên muốn đọc qua nội dung phầnthứ5nhưthếtronglòngcũngcótínhtoán.Aingờlạibịtênnhóc béo đằng trước nhìn thấy.

Tần Hoài Minh tốt ở chỗ này. Gia đình cậu có điều kiện hơnTần Ngộ nhiều,nhàcũngtonhưngmỗilầntớichỗTầnNgộcậuluônmangtheo quen thuộc, không hề khách sáo hay ghét bỏ.

Tần Hoài Minh cười hê hê, “Đúng là có việc.”

Tần Ngộ kinh ngạc nhưng nhanh chóng đồng ý: “Được.”

Bọnhọngồitrênghếnhỏănđậuphụthơmngon.Ănnoxonghaiđứa lau miệng và lấy bút mực, sách vở ra làm bài tập hôm nay.

TầnNgộkhônghiểulắm.Cậuluônanổnhọcbài,saolạichọckẻkhác không vui? Phần ác ý này quả thực khó hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Ngộ không nói gì. Không phải cậu phản đối ý kiến của mẹ, chẳng quahiệntạicónóinhiềucũngkhôngbằngmangđượctiềntươithócthật về. Như thế có sức thuyết phục hơn.

Đâykhôngphảiviệccứhọcthuộclàđược,cònphảilýgiảiýnghĩacủa nó rồi viết lại được mới tính là học xong rồi tiến lên phần tiếp theo.

nhưnglúccậunhìnquađốiphươnglạingoảnhđi.Lúcđócậucòntưởng mình quá mẫn cảm.

TriệuCẩmĐườngcònmuốnnóicáigìđóthìmộtgiọngnóisắcnhọn chen vào, “Đây là học đường, muốn đùa giỡn thì ra ngoài đi.”

“Chuẩn……chuẩnbị…”TriệuCẩmĐườngrunrẩynhìnTầnNgộ.

“Nhưngchúngtađãđặttrướccơmà?”Bọnhọtốnnhiềuthờigianvàsức lực như thế.

Trươngthịphìcườivàvỗvaicontrai:“Concứantâmđọcsáchđi,trong nhà có mẫu thân rồi.”

HaingườinóiđùatrongchốclátsauđóTrươngthịvộiđivàonhànấu cơm. Không bao lâu sau Tần Ngộ đã trở lại.

HômnayhọpchợnênTrươngthịlạilàmhaibảnđậuphụ.Lúcbọnhọvề tới nơi bà ấy mới làm xong và đậu phụ vẫn nóng hầm hập.

Nhưng chỉ cần đối phương không chọc đến mình thì cậu cũng không tự kiếmchuyện.Cậuquantâmđếnviệcmualừahơn.Mẹcậuđãnhờngười hỏi thăm một nhà có lừa và qua trung gian dẫn mối nhà kia đã đồng ý bán con lừa con cho nhà họ khi nó ra đời.

TầnNgộcũngbịngườitamắngnêntronglòngđâucódễchịu.Cóđiều cậu biết nặng nhẹ bởi nếu Triệu Cẩm Đường thật sự ra tay sẽ bị đuổi khỏi học đường.

TầnNgộđáp:“DùsaocũnglàTứthư,ngoàiracòncóTamTựKinhvà Thiên Tự Văn, sáu cuốn ấy mà chỉ viết chính tả cũng đã mất thời gian rồi.”

TrươngthịlậptứcchúcmừngvàquayđầulạinóivớiTầnNgộ:“Phương bá mẫu của con chắc là vui lắm.”

Nói xấu sau lưng người khác khiến mặtTần Hoài Minh đỏ lên. Cậu hạ thấpgiọngthìthầm:“Đệđệcủanócũngmuốntớichỗphutửđọcsách, nhưng phu tử không nhận.Mà đệ đệ nó cũng bằng tuổi đệ đó.”

Cáigìgọilàchênhlệch?Đâychínhlàchênhlệch.Cậuhọcxongnội dung ngày hôm nay là chạy đi chơi ngay, còn chuẩn bị cái rắm ấy.

Đượcrồi,cáinàythìphảnbácthếnàonữa!TầnNgộhơibuồnbực.Quả nhiên hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.

Tần Ngộ ngước mắt nhìn anh họ.

TriệuCẩmĐườngphồngmặtnhưngvìđuốilý,lạithấyánhmắtTần Ngộ ôn hòa nhìn mình thế là cậu không cãi nữa và ngồi xuống.

TầnNgộtrầmmặcmộtlátmớiđộtnhiênhỏi:“Thếnênhuynhđãnghe thấy chuyện xảy ra ở học đường lúc trưa nay à?”

TầnHoàiMinhđónlấyvàcườihìhìcảmơnsauđómangtheoTầnNgộ vào bên trong giống như cậu mới là chủ nhà.

“Saotalạichêcườimuội.Tathấymuộiđúnglàsángsuốt,vềsausẽcó phúc đó.”

Trươngthịcườicười:“Ngườitamuagiácaohơnmàngườilàmbuôn bán đều muốn bán được giá.”

TầnNgộmuốnkhắcphụcvấnđềthểlựckhiếntaykhôngcósứcnênmỗi ngày đều sẽ cầm những vật nặng có trọng lượng thích hợp hoặc trồngcây chuối vài phút. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Hoài Minh quay mặt đi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

TầnNgộlậptứchùatheo:“Vừarồicómộtcơngióthốiumthổivềphía này, huynh nói xem có kỳ quái không.”

“Khôngchỉvìthế.”TầnHoàiMinhchầnchờnói:“Cònvìđệhọcquá nhanh.”

Sau khi ăn xongTần Ngộ đội ánh nắng quay lại học đường.

SaukhitanhọchọkhôngthểởlạilâunêndùTầnNgộcólolắngcũng vô dụng. Cậu đành phải về nhà trước.

Khôngđợiđốiphươngnóigìbàlạitiếplời:“Thằngbéhọcnàynọmột chút, coi như biết ít chữ còn tốt hơn ngày ngày ở trong nhà. Đi học đường vẫn tốt hơn.”

Chương 6: Tính toán thất bại

Ngày tiếp theo cậu tới học đường thì thấy mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có mộtđiềuduynhấtkhôngtốtđólàcậungồigầnLưuVănNguyênhơn. Sắc mặt đối phương rất khó coi, giống như ai thiếu tiền cậu ta không bằng. Người này mang lòng ghen ghét quá lớn.

TầnNgộduytrìtháiđộtậptrungvàcoinónhưmộthìnhthứctậpluyện. Cậu còn nhỏ, đứng 3—5 phút là sẽ thấy choáng váng, ù tai, cơ bắp căng lên.

Cậu vẫn nói về tình hình ở trên lớp, rồi bản thân học được cái gì.

BuổitốiđangăncơmthìPhươngthịpháingườitớinóiTầnHoàiMinh đã vượt qua bài kiểm tra và chính thức lên lớp Ất.

Cậu chỉ nói tới đây là ngừng nhưng hai người đều hiểu ý tứ phía sau.

“Nhà người ta nhiều tiền thì thích đưa con đi đâu chẳng được.” Bà lão trợntrắngmắtvàchỉvàohắnmắng:“Đầuócngươibịúngnướchả?Con gái hơ hớ ra thì ngươi không cần, cứ nằng nặng đòi cưới một quả phụ.”

Bàlãođónlấyđậuphụvàlơđãnghỏi:“Nghenóithằngbéconđãđihọc rồi hả?”

Kẻ đó không hé răng nói gì thế là bà lão túm hắn lôi đi.

TriệuCẩmĐườngvàTầnNgộđồngthờibiếnsắc.Trongphòngcựckỳ an tĩnh, đối phương rõ ràng đang nói cho họ nghe.

Cậuchậmrãithulạitươicườivànói:“VềsauđệtránhxaLưuVăn Nguyên một chút.”

Hơnnửacanhgiờsauhaingườimộttrướcmộtsauhoànthànhbàitập thế là Tần Hoài Minh lại lấy Tam Tự Kinh ra xem.

Buổitối,TầnHoàiMinhlạiôn”ĐạiHọc”,“TrungDung”,“MạnhTử” một lần tới gần sáng mới nghỉ ngơi.

Buổi chiều Tần Hoài Minh bị Đàm tú tài gọi tới thư phòng, Tần Ngộ nhìn theo bóng anh họ rời đi.Tới khi tan học cậu nhóc kia vẫn chưa về.

Mộtngườiđànôngdángvẻchắcnịch,làndangămđen,ánhmắtchờ mong nhìn bà lão và hỏi: “Thẩm, có kết quả không?”

ÁnhmắtTầnHoàiMinhsánglênvàbắtđầuđọctừđầu.ĐọcxongTần Ngộlạibảocậugiảithíchý,vềcơbảnkhôngthấycóvấnđềgì.Sauđó bọn họ ôn Thiên Tự Văn, luận ngữ tới khi sắc trời tối đen.

Chờđếnkhibàbánxongđậuphụmớithấyngườihàngxómbánbánh nướng chớp mắt với mình và lặng lẽ dựng ngón cái khen ngợi.

Trươngthịbấtđắcdĩ:“Tẩuđừngchêcườita.”

TriệuCẩmĐườngtứcquáthởhổnhển,taynắmchặt.TầnNgộthấythế thì vội túm lấy cậu thế làTriệu Cẩm Đường nghiêng đầu nhìn qua, mắt đỏ bừng.

Trươngthịnghecontrainóichuyệnthìmắtconglênvàcảmthấycon trai mình thật là thông minh, học cái gì cũng nhanh.

Tần Ngộ cười và gật đầu.

TầnNgộnghihoặc:“Hômnaymẫuthânđimualừacơmà,vậylừa đâu?”

Trươngthịthoảimáihàophóngđáp:“Đúngvậy.”

Cậuhơixấuhổnói,“Tachỉchuẩnbịbàimộtchútchứchưahọctớiđây.”

Tần Hoài Minh ngẫm thấy cũng đúng nên vô cùng vui vẻ dùng cái bàn.

Nhữngngườikhácthấytìnhthếkhôngtốtlàvộivãquayđầugiảvờ không nghe thấy gì.

TriệuCẩmĐườngtúmcánhtaycậu,mồhôitonhưhạtđậurơixuống: “Sao còn chưa thi xong vậy?”

LúcnàytrongphònghọcđãcóthêmvàingườivìthếTầnNgộlậptức cảm thấy vài ánh mắt đều đang nhìn mình.

“Dùsaothìđệcũngnênbiếtđểcóchuẩnbịtinhthần.”TầnHoàiMinh tổng kết.

“ThằngnhãiTriệuCẩmĐườngkiathiếuđánhmà.Cứđểnóbịđánhmấy bận là về sau sẽ không xúc động nữa.”Tần Hoài Minh đi trước và đắc ý bình luận.

Bàlãokiacũngphụhọamấycâusauđóvộivàngthanhtoántiềnvàrời đi. Vừa tới đầu phố bà ta đã bị người khác gọi lại.

Saukhitanhọccậucõngrươngđựngsáchvàđangchuẩnbịvềnhàthì nghe Tần Hoài Minh gọi, “Chúng ta cùng về nhé!”

LờigiảithíchcủaTầnNgộhoàntoànkhônganủiđượcTriệuCẩm Đường mà ngược lại còn cắm thêm cho cậu nhóc một đao.

TầnNgộđangnghiêmtúcđọcsáchlạibỗngthấytrênđầuvanglênmột giọngnóinhưhỏngmất:“Ngươilạiđangđọcphần5“CôngDãTràng” rồi ư?”

Đứngchổngngượcsẽgiúpmáuchảyvềnãonhiềuhơn,giúptuầnhoàn máu. Như thế nghe nói có thể nâng cao trí lực và phản xạ.

Trươngthịhémiệngcười:“Nhờmộtcâutốtđẹpcủatẩu vậy.”

Mọi người chung quanh lập tức phì cười.

TầnNgộnhườngcáibànchoanhhọnhưngđốiphươngnóikhôngcầnvì thếTầnNgộnói:“Đệthấphơnhuynhnênviếtchữtrênrươngđựngsách là được. Huynh khách sáo với đệ làm gì.”

“Cóngay.”Trươngthịvừacườivừanhanhnhẹnlấyđậuchobàấy.

TầnHoàiMinhcảmthấytintưởnghơnvàcảmơnTrươngthịđãgiữ mình lại ăn cơm sau đó theo người hầu trở về nhà.

NhờgiánđoạnấymàcơntứccủaTriệuCẩmĐườngtanđimộtnửa.Cậu hừ mạnh một tiếng và cầm lấy sách học bài, giọng vừa to vừa vang dội.

Cũng không phải vìTrương thị xinh đẹp nên bị người ta nhớ thương mà vìtàinănglàmđậuphụcủabà.Lòngbàhiểurõnênkhôngtinaihết,chỉ tin vào bản thân và con trai, về sau bà cũng chỉ dựa vào con trai.

Trươngthịcốgắngcườivàlàmravẻkhôngsao:“Bịngườitamuamất rồi.”

Aingờkẻvừalêntiếnglạilẩmbẩm:“Conbuônđúnglàthiểncận,nhìn thấy cái gì cũng kêu hét.”

Cậuthởdài:“Ngoàilúcđihọcthìngàythườngchúngtavừatanlớpđã mạnh ai nấy đi. Nay huynh đột nhiên rủ đệ cũng về ắt hẳn là có việc.”

TầnHoàiMinhngửimùithìtứanướcmiếng,“Đậuphụthẩmlàmthơm quá.”

Cậu và mẹ đều mong chờ ngày đón lừa về. Ngày đó mẹ cậu nghỉ bán, sáng sớm đã theo người môi giới đi qua nhà kia. Nhưng đến giữa trưa TầnNgộtrởvềlạithấytrongcửahàngngoàimẹcậuchẳngcóconvật sống nào khác.

MãiđếnkhiđitớikhuphốbuônbánTầnNgộmớihỏi:“Minhcacó chuyện muốn nói với đệ à?”

Ngày hôm sau cậu được người nhà đánh thức. Phương thị thương con nênđểngườilàmđánhxebòđưacậutớitrường,nhưthếtrênđườngcậu còn được ngủ một chút.

Chiềumaicậusẽthilênlớpnênphảitranhthủthờigianôntập.Nhưng vì muốn cảnh báo anh em nhà mình nên cậu mới đặc biệt tới đây một chuyến.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Tính toán thất bại