Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Ghi chú

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Ghi chú


TriệuCẩmĐườngxoaytrònmắtsauđóhừmộttiếngvớithiếuniênkia, “Taphảihọctập,chodùcóngànvạncáitốtcũngphảilàchínhmìnhtốt mới được.”

ĐàmtútàihỏicậunộidungbàigiảngngàyhômđóvàTầnNgộtrảlời được hơn một nửa. Cái này khiến ông ấy hơi kinh ngạc dù trên mặt không lộ chút cảm xúc. Bởi ông ấy biết mình gọi đứa nhỏ đột ngột, không cho đứa nhỏ thời gian ôn tập.

“Mẫu thân thật tốt, con thích mẫu thân nhất.”

“Mẫu thân, con lau xong rồi.”

TriệuCẩmĐường:“Ngươi——”

Tần Ngộ giữ chặt lấy cậu: “Nội dung phu tử giảng ngươi đã nhớ kỹ chưa?Ngườikháctốtlàviệccủahọ,trithứcphảihọcđượcvànhớđược

“Khôngsaođâu,dùsaoconcũngnhànrỗi,mẫuthânmauđinghỉngơi đi.”

Đàm tú tài gọiTần Ngộ tới thư phòng dò hỏi.Tần Ngộ thấy không giấu đượcthìđànhphảinóirõchuyệnghichúchophutử,đồngthờinóiđólà ký hiệu chỉ có cậu nhận ra.

Tần Ngộ không biết rằng Đàm tú tài cũng muốn mắng lắm. Nhưng ông phát hiện Tần Ngộ thực sự học được. Ông nghĩ Tần Ngộ có lẽ là “Thần đồng”. Mà thần đồng thì thường có vài chỗ khác người, nếu khắt khequásẽkhiếnnhântàithuichộtnênôngđànhgiảvờkhôngbiếtgìđểxem thằng nhãi này còn làm ra cái gì nữa. Ông vẫn dạy dỗ Tần Ngộ như thường, nhưng một khi phát hiện cậu không ổn là ông sẽ lập tức sửa ngay.

Tần Ngộ cười đáp: “Đệ cũng tạm.”

Bọnhọngồitrongsânăncơmtối,giữacáibànlàmộtmẩunếnnhỏ. Tần Ngộ và cơm sau đó bỗng nhiên bật cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tabiết,tachỉcảmthấyphiền.”Cậutứclắmrồinênlúcnàycũngbất chấp việc nói xấu sau lưng người khác là hành động không quân tử.

Lúc ban đầu ông còn tưởng Tần Ngộ không hiểu bài mình giảng nên đangluyệnchữnhưngđứanhỏnàykhôngcầmbútlông.Vìthếônggiả vờ lơ đãng đi qua lại phát hiện Tần Ngộ đang ghi chép cái gì đó, rất nhiều chữ đều thiếu tay hoặc gãy chân.

TầnNgộcũngkhôngcócáchnàonênđànhanủi:“Huynhkệhắnlà được.”

TrongsânchỉcómìnhTầnNgộthếlàcậunhanhnhẹnc.ởi q.uầnáovàlau mồ hôi trên người. Chờ cậu có thể kiếm được tiền nhất định phải mua một căn nhà rộng hơn mới được!

TầnNgộthầmrùngmìnhvàchắptayhànhlễthậtsâuvớiphutử,“Học trò xin cảm tạ phu tử đã dạy dỗ, học trò xin ghi nhớ và về sau không dám tái phạm nữa.”

Sau khi trời tối,Tần Ngộ đi lại trong sân, miệng vẫn không quên ôn bài.

Saukhitanhọccậuvềnhàvàkhôngtỏvẻgì.Trươngthịthấycontraivề thì bưng một bát chè đậu xanh cho cậu: “Cái này giúp giải nhiệt, con uống một bát đi.”

Tuy triều đại này không áp dụng văn tự ngục (án liên quan tới văn tự) nhưngchuyệnnàycũngkhôngphảikhôngcó.Nếuquảthựcđụngphải thì Tần Ngộ chắc chắn sẽ hại thân.

Tronglớp,ĐàmtútàigiảnggiảivănchươngcònTầnNgộthìvừanghe vừa ghi chú.

***

Còn LưuVăn Nguyên nhập học muộn hơnTần Hoài Minh nửa năm.

Trươngthịcườihípcảmắt,“Ngàymaimẫuthânlạinấuchèđậuxanh cho con.”

Ngày tiếp theo Tần Hoài Minh tới tìm Tần Ngộ để mắng Lưu Văn Nguyên:“ThằngnhãikialênlớpẤtnênmuốnáptaxuống,cáigìnó cũng so sánh và giẫm ta một chân.”

Phu tử rời khỏi lớp Bính thế là trong lớp lục tục vang lên tiếng đọc sách.

NgàythườngLưuVănNguyênhọckhôngtồinênlầnnàythuậnlợilên lớp.TầnNgộcảmthấythếnàykhátốtbởicậukhôngmuốnngàyngày bị người ta dùng ánh mắt châm chọc.

“NgộNhi,lạiđâylaungườiđi.”Trươngthịbưngnướcấmtớirồitắtnến và vào trong phòng.

TriệuCẩmĐườngcònnhớrõLưuVănNguyênchâmchọcmìnhthếnào nên lúc này không nhịn được nói mát: “Hắn nhớ rõ những gì phu tử giảng ư? Sao cứ vội vã ồn ào muốn lên lớp thế?”

Trươngthịcườiđáp:“Biếtrồi.”

LúcnàyTrươngthịmớirakhỏiphòngsauđóđimúcnướcvàtớikhu xưởng.

BanđêmTầnNgộđilạitrongsânđểhọcthuộcbài.Trươngthịthìcầm cây quạt phe phẩy nhìn cậu rồi dần ngủ thiếp đi. Một ngày cứ thế trôi qua.

Nhưng việc ghép vần những từ mới thì tạm thời Tần Ngộ không định sửa.Cũngmayphạmvicủaviệcnàynhỏ,lạiphântánnênphutửkhông thấy được.

“Khôngcógì.Conchỉcảmthấyđâygiốngnhưbữatốidướiánhnến.” Trương thị khó hiểu: “Bữa tối dưới ánh nến?”

Một thiếu niên mặc áo xám ở bên cạnh cười lạnh: “Văn Nguyên đâu giốngngươi.Chahắnlàđồngsinhnênvớisựdạydỗcủagiađìnhthì mộtkỳthilênlớpnhonhỏsaocóthểlàmkhóhắn.Hắnđươngnhiên nhìn xa trông rộng hơn hạng ếch nơi đáy giếng như ngươi rồi.”

TầnHoàiMinhnhậphọcsớmhơnnhữngngườikhácnêntiếnđộđương nhiên vượt hẳn các bạn cùng lớp. Mỗi buổi sáng phu tử giảng nội dung mới cho mọi người cũng coi như ôn lại bài cũ cho cậu.

Ánh mắtTần Ngộ lập tức trợn to nhưng LưuVăn Nguyên ỷ vào chiều caođểnhìncậutừtrênxuống,màynhướnglênđắcýsauđómỉmcười rời đi.

Mùahètốimuộn.Mãitớikhitrờitốisầmcậumớilắclắcbàntaynhức mỏi và múc nước rửa tay, thuận tiện rửa luôn bắt đũa.

TừđóvềsauTầnNgộkhôngdámtrộmlườinữa.Lúcghichépcậuluôn dùng chữ phồn thể, cũng coi như tăng cường trí nhớ. Nếu sau đó phát hiện sai lầm cậu còn có thể sửa lại được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu ngồi xuống ghế của mình, tay giấu trong áo dần siết lại.

Tần Ngộ không vội vàng học thuộc mà xem ghi chép của mình sau đó đọclạimộtlượtnhữnggìphutửgiảngngàyhômnay.Cóvàichữphồn thể cậu không biết nên lặng lẽ ghép vần.

Haingườivừanóichuyệnvừatớitrườngsauđóaivàolớpđấy.Trong lớp đã có người đang ngồi nhắm mắt rung đùi đọc bài.

TuyTrươngthịcũngthấymấtmátnhưngtrongcuộcsốngnàymườiviệc thì có 8,9 việc không được như ý thế nên bà cũng nhanh chóng bỏ nóquamộtbên.Cóđiềubàlờmờcảmthấycontraiđọcsáchcàngchămchỉ hơn.

Tần Ngộ chắp tay: “Chúc mừng.” LưuVănNguyênkiêucăngđáp:“Ừ.” Tần Ngộ:………

Nửa tháng sau, Lưu Văn Nguyên cũng thi lên lớp. Nghe nói là thằng nhãiđóchủđộngtìmphutửyêucầubởivìphutửcònchưagiảngxong “Mạnh Tử”, mà đây lại là nội dung chính của lớp Bính.

Trươngthịkhôngnhịnđượcxoađầucontrairồivừacườivừađitớinhà bếp. (đọc tại Qidian-VP.com)

PhònghọcchỉcótừngấyhọcsinhnênĐàmtútàiđươngnhiênbiết trong lúc mình giảng bài Tần Ngộ cứ viết mãi không ngừng.

Tần Ngộ cười cười: “Thật mà.”

Đàmtútàithấycậucótháiđộtiếpthuthìhơidịulại.Sauđóôngmuốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn thôi và vẫy tay để Tần Ngộ ra ngoài.

Trươngthịcầmmộtcáiquạthươngbồvàngồidựaởcửacủaxưởngđậu hóng mát. Bà nương ánh trăng nhìn cậu và mỉm cười: “Con đã học cả một ngày rồi, nghỉ ngơi chút đi.”

TầnHoàiMinhxoaxoacáimũi:“Cũngtạm,hiệntạitamớihọcmấythứ đơn giản.”

NhưnglúcôngnhìnthoángquaghichúcủaTầnNgộthìchútvuivẻmới nổi lên trong lòng lại bị đ.è x.uống. Ông ấy không tán thành chút nào, “Conviếtquenmấycáithứnàythìvềsausẽthànhlỗi,nếuđểlộmấycái này ra trước mặt giám khảo thì chỉ một chữ sai thôi sẽ khiến ấn tượng của giám khảo với con giảm đi. Nếu là một vị giám khảo có lòng nghi ngờ nặng, có khi người ta sẽ cảm thấy con đang âm thầm mắng họ.”

Bầu trời có mặt trăng treo cao, ánh sao sáng ngời. Ngày mai hẳn sẽ là mộtngàynắng.Ngẫunhiêncócơngióđêmthổitớimangtheomátmẻ, thấm vào lòng người.

TriệuCẩmĐườngnhanhchóngvọtquahỏi,“TầnNgộ,ngươikhôngsao chứ? Vừa rồi hắn nói cái gì? Có phải hắn bắt nạt ngươi không?”

Lạch cạch một tiếng, cái quạt rơi trên mặt sân yên tĩnh.

TầnNgộchuyểnsangviệckhác:“HuynhlênlớpẤtthấyhọchànhthế nào?”

Chương 7: Ghi chú

Nghĩđếnbộdạngnghẹnlờicủaphutửlúcxembảnghichúnàythếlà Tần Ngộ đỏ hết cả mặt.

Tần Ngộ làm xong bài tập là mở sách vở và ghi chú ra ôn tập bài. Một canh giờ cứ thế trôi qua cậu mới đấm đấm vai và đứng lên đi lại trong chốclát.Cậucầmmấyvậtnặngđểluyệnsứctaysauđólàmnóngngười rồi lại đứng chổng ngược vài phút.

Trongánhmắtkhóhiểucủanhữngngườikhác,thằngnhãikiađộtnhiên ghé sát Tần Ngộ và dùng giọng chỉ hai người nghe thấy để nói nhanh: “Con lừa không dễ bảo như con bò, cũng không chở được vật nặng.”

Tần Ngộ cúi đầu giấu ý cười trong mắt.

TầnNgộnhìnTrươngthịlêngiườngvàmộtlátsauđãcótiếngngáynho nhỏ truyền tới thế là cậu rón rén trở lại trong sân và tiếp tục ôn nội dung tiếp theo. Mãi tới khi mí mắt đánh nhau cậu mới ngáp một cái và cẩn thận vòng qua mẹ mình để đi vào phòng trong.

“Còn đệ thì sao?”

TầnNgộđiquanhẹlắctayTrươngthị:“Mẫuthân,mẫuthân.” “Hả?” Trương thị xoa mắt và ảo não nói: “Ta ngủ quên sao?” “Vâng, ngài mau về phòng ngủ đi.”

NhưngcậukhôngngờLưuVănNguyêncòncốýtớitừbiệtmình.Tần Ngộ nhìn thấy thằng nhãi kia thì trực giác cảm thấy giống cáo chúc tết gà, khụ khụ.

So sánh với Tần Ngộ đang học tập miệt mài trôi chảy thì Triệu Cẩm Đườnglạivôcùngkhổsở.Cậucăngdađầucẩnthậnnghenhưngchờ phu tử nói xong thì cậu đã quên hơn nửa.

Trươngthịcũngcườitheovàhỏi:“Làmsaovậy?”

“Con biết rồi, ngài yên tâm đi.”

TầnNgộcólòngmuốnhọctậptiếnbộnhanhhơn.Việcdốclònghọctập cũng khiến cậu yên tâm hơn nhiều.

Tần Ngộ đọc xong nội dung bài giảng hôm nay lại học trước nội dung tiếptheo.Phutửcũngkhôngcóýkiếngìvớicáiloạihọctrướccủacậu. Tư tưởng của ông về điểm này quả thực tiên tiến hơn tưởng tượng của cậu.

TrướckiaTầnNgộcảmthấytưthếấyhơibuồncười,nhưngvừathửcậu lại phát hiện nó khá tốt cho xương cổ vì thế những lúc đọc sách mệt mỏi cậu sẽ lắc trong chốc lát.

Saukhiđầuóctỉnhtáocậumớicầmbútlôngbắtđầuluyệnchữ.Mồhôi theo gương mặt của cậu rơi trên bàn.

“Hôm nay ta dạy tới đây thôi, mấy đứa tự ôn tập đi.”

Nhìnngọnnếntrênbàn,bọnhọlạiăncơmtốithếnêncáchnóinàycũng không sai.

TrongnhàkhôngmuađượclừakhiếnTầnNgộuểoảimộtlátnhưngrất nhanh cậu đã điều chỉnh tâm tình của mình.

TầnNgộđónlấytừtừuốngvàkhen:“Ngonquá,taynghềcủamẫuthân đúng là nhất.”

Sau khi ăn xong, Trương thị thu dọn bát đũa còn Tần Ngộ thì đi dạo trongsânchotiêucơm.Lúcnàyđầuóccậuthảlỏngvàkhôngnghĩgì.

Trươngthịchậmrãiđứnglêndặn:“Concũngđừngthứcquákhuya,lát nữa đi ngủ đi.”

VàilầnTrươngthịmuốntiếnlênlaumồhôivàkhuyêncontrainghỉtạm nhưng thấy cậu nghiêm túc nên bà không dám quấy rầy.

TầnNgộnhắmmắtlạirồimởra:“Khôngcóviệcgì.” “Thật không?” Triệu Cẩm Đường không yên tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhà chật quả thực không tốt. Mùa hè không khí nóng không thể tản ra nênrấtoi.Khônggiốngnhàởnôngthôn,đôngấmcònhèthìmát,chỉcó điều muỗi hơi nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Ghi chú