Con Mồi
Hắc Khiết Minh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4-3
"khôngthể mỗi lần đềuđigiày vải là tốt ư?"anhnhíu mày lẩm bẩm: "Dù sao cũngkhôngthường dùng đến, mua cũng lãng phí." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì thời tiết nóng, mặt trời chói chang,anhmặc âu phụcmộtđường lái xe máy đến đây,trêntránđãsớm lấm tấm mồ hôi,côkhôngnhịn được lấy khăn tay đưa choanh.
"hiệntại đều là chất liệu bảo vệ môi trường,khôngthường có chất liệu tự động phân giải (?)."cônóivớianh: "Chờanhcó thời gian rảnh, chúng ta cùngđimuamộtđôi."
Bên ngoài tuy rằngkhôngcó khí lạnh, ánh mặt trời cũng lớn, nhưng đối lập vớikhôngkhí trong phòng ăn, bên ngoàikhôngkhí tươi mát, trời đất bao la, làm cho tâm địa người ta rung động,khôngnhịn được hítmộthơithậtsâu.
anhnhìncô, khóe môi khẽ nhếch, cánh tay khẽ chống đỡ, thoải mái chuyển di thân thể,khôngchút khách khí đem đầu gối lên đùi củacô, rồi mới nhắm mắt lạimộtlần nữa, khe khẽ thở dài.
Nhưnganhđến đây, vì đểcôkhôngmất mặt, còn đặc biệt thay âu phục, đeo caravat, cố gắng hết sức làm cho chính mình thoạt nhìn chỉnh chu hơnmộttí. Tuy rằnganhbiếtrõmặc kệanhlàm như thế nào, vẫnsẽnhận lại ánh mắt phê bình của mọi người, nhưnganhvẫn đến đó, đến nơikhôngcó đồ ăn đểanhđủ no, nơi có thái độ khinh thường dè bửu, còn có quãng thời gian vô cùng nhàm chán.
Đột nhiên,côthấy tất cả mọi thứ đềuthậtngu ngốc.
"Hối hận cái gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chú ý tới tầm mắt củacô,anhnhìncô, mở miệng giải thích: "anhvốn muốn đổi giày da, nhưng do lâu rồikhôngđi, đến khiđivào lạikhôngvừa."
anhtiếp nhận khăn tay củacô, lauđimồ hôitrênmặt.
"Xin lỗianh, emkhôngphải cố ý trước mặt người ta khoe khoang, em chỉ là..."
mộtcỗ ấm áp tràn lên trong ngựccô, cổ họng nghẹn ngào,cônâng tay vuốtnhẹmắtanh,khôngkìm được cúi người hôn lên trán củaanh,nhỏgiọngnói.
côsửng sốt, "Thựcsự?"
côvốn muốnđitìm chỗ ăn có đồ ăn đàng hoàng đểanhcó thể ăn no, nhưnghiệngiờ là ngày nghỉ, trong nhà ăn ngoài ý muốn đông khách,khôngcòn chỗ ngồi,anhdứt khoát quyết định gọi đồ mang về,côvốn tưởng rằnganhsẽđivề nhà, nhưnganhlại hướng ngọn núiđiđến nơi này.
côkhôngcòn đường trốn, đành phải đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hành động củacô, làm cho khóe miệnganhnhếch lên, nhìn thấyanhcười, nàng khuôn mặtnhỏnhắn nóng lên, thiếu chút muốn thu tay, cuối cùng vẫn đem cổ áoanhchỉnh sửa xong xuôi mới thu tay trở về.
"Emkhôngthoải mái?"anhsửng sốtmộtchút, đột nhiên bướcmộtbước lớn, đuổi lên phía trướccô, khiến chocôcũng dừng lại, cúi đầu nhìncô, bàn tay to chạmnhẹmặtcô, "Em làm sao thế?"
khôngsai,côchính là muốn cho người đàn bà kia câm miệng.
"anhmau lau mồ hôiđi."
"A Phong."
Nơi này cách đường cáikhôngxa, có cầu thang có thểđilên, hẳn là chỗ cho người đốn củi lên xuống, lốiđicơ hồ bị bao phủ bằng đám cỏ dại, xem ra người ở quanh đâykhôngnhiều lắm.đihết cầu thang, chuyển quamộtchỗ cây cối um tùm, nơi này cómộtthảm cỏ bằng phẳng, còn có cây cổ thụ che ấm, tuy rằng phía trước có núi chắn, nhưng phong cảnh vẫn vô cùng tuyệt đẹp.
anhnháy mắt hoàn hồn, quay qua nhìncô,khôngnóigì nhíu mày hỏi.
Trongmộtgiây,côcơ hồ cũng muốn chạy trối c·h·ế·t, nhưnganhlại chặn đường thoát c·h·ế·t củacô, vươn tay ra giúpcôkéo ghế dựa ramộtlần nữa, đểcôtiện ngồi xuống.
"Còn gáy nữa."cômở miệng nhắc nhở.
"anhcó muốn ăn cái gìkhông?"
Nơi nàythậtan tĩnh, trừ bỏmộtchút tiếng côn trùng kêu,khôngcó tiếng ồn ào náo động gì cho lắm, làm cho người ta thả lỏng người,côv**t v* trán cùng tóc củaanh, đến khicônhận ra,đãnghe được chính mình mở miệng.
côcũngkhôngđể ý, màanhcũng vậy.
thậtấm...
Cơn gió trong lành từ từ thổi tới, mang theo mùi hương của núi rừng, làm nênmộtchút mát mẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mặt trời bao phủ ngọn núi tỏa sang rực rỡ, tia nắng đung đưa theo gió.
"anhnghĩ đằng nào cũng có dịp lên núi, nên dứt khoát đổi cả với người khác."
Khóe môianhlại nhếch lên cao, làm chocôkhôngnhịn đưa tay khẽ vuốt mặtanh, lauđinhững giọt mồ hôi lấm tấmtrêntránanh, dùng ngón tay chải những lọn tóc đen còn chưa cắt củaanh.
côtiếp nhận nước trái câyanhđưa tới, thả lỏng xuống dưới, thế này mới chú ý tớianhvì hôm nay, mặc quần áo tây.
"khôngầm ỹanhnữa,anhngủđi."
côđưa tay cầm lấy tayanh, khé nắm lại.
Người chủ trì ở giữa khán đài, bắt đầu giới thiệu nhà traigáihai bên.
anhnhớrõràng lần gần đây nhất khicônóivớianhkhôngquá thoải mái, cả ngườiđãphát sốt đến gần bốn mươi độ. Trẹo chân lần đó, bởi vìcôkhôngkêu đau,anhcòn tưởngkhôngcó gì nghiêm trọng, chờđigặp bác sĩ, mới pháthiệnmắt cá chân cùng các dây chằng đều bị rách và rạn nứt, nghiêm trọng đến mức cần bó bột để cố định.
"Chị Trần kỳ thựckhôngphải là người xấu, chỉ làkhôngbiết có chừng có mực."cônóivớianh.
Đây là thời điểm để xã giao, đáng tiếc hai người bọn họ cũngkhôngphải là động vật thích xã giao.
Thời điểmđira đến cửa,anhthấycôdừng mắt ở tấm ảnh kia lâumộtchút.
"Vậy là tốt rồi,anhnghĩ em bị cảm nắng dođibộ từ trạm xe buýt đến." Lúcanhlái xe đến đây mới pháthiệntừ dọc đường trạm xe buýt tới nơi nàykhônghề cái mái che gì cả.
"Gì cũng được."anhnhún vai, khởi động xe, sau đó bổ sung, "Chỉ cần có thể ăn no là được."
"Thứ Hai tuần sau."anhtrả lời.
Hai ngườiđitới bãi đỗ xe,anhdắt xe máy ra chỗcôrồi lấy mũ bảo hiểm đưa chocô. (đọc tại Qidian-VP.com)
trênnúikhôngkhíthậttrong lành sảng khoái, giúp con người ta quênđimọi ưu phiền trong lòng.
Câu trả lời củacô,khôngthể thực tế hơn được nữa, làm choanhhơi hơinhẹnhàng thở ra, cũng làmanhkhẽ mỉm cười.
Cùng lúc ấy, đèn nhà ăn bỗng tốiđi.
Lời này, làm chocôkhôngnhịn được bật cười.
anhnghe lời làm theo, nhưng động tác có chút thô lỗ, khi lau xong, cổ áo sơ mi củaanhbị vò nát, còn dựng lên,côkhôngnhịn được nâng tay giúpanhsửa sang lại cổ áo.
Nơi này kỳ thực rất xinh đẹp, phía trước sân nhà là thảm cỏ xanh mướt, còn có cả cây mây và dây leo quấn thànhmộthành lang xanh mát.
"Em chưa từng hối hận."
côsửng sốt, nhìnanh, "Thứ Hai tuần sau?"
"thậtraanhnghĩ nếuanhôm em lên lầu 5, vẫnsẽth* d*cmộtchút."anhnóixong ngồi xuống, "Chúng ta có lẽkhôngnên làm chocôta có nhiều vọng tưởngkhôngthực tế lắm, như vậy đối với chồngcôta rất tàn nhẫn."
côgỡ bàn tayanhtrênmặt mình xuống, nắm lấy tiếp tụcđivề phía trước, cườinhẹnói, "Đoạn đường kia cũng chỉ mất mười phút mà thôi, kỳ thực cũng tốt lắm, ngẫu nhiênsẽcó mây,anhđừng chiều chuộng em quá như thế."
Năm đó hai người kết hôn mọi thứ đều giản lượcđi, quamộtthời giananhmới nhận ra hình như mìnhkhôngnên như vậy, gần như tất cả những người phụ nữanhquen khi nghe thấyanhkết hônkhôngcó tiệc cưới, cũngkhôngcó cùng vợ chụp ảnh cưới đều vô cùng thương hạicô, làm choanhdần dần cómộtchút bất an.
mộtlúc saucômới pháthiệnra từ sau khi hai người quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên họ cùng nhau rời khỏi thành phố đến ngoại ô thăm thú.
sựquan tâm của người đàn ông này làm chocôsửng sốtmộtchút, trong lòngkhôngkhỏi ấm áp.
anhngẩn người, nhưngkhônghỏi nhiều, cũng chỉ đem chiếc khăn tayđãẩm củacônhét vào trong túi quần, theocôđứng dậy, đểcôdẫnanhra ngoài, bởi vì ngồi ở bàn cuối, tiệc rượu lại mới vừa mới bắt đầu, nênkhôngcó người chú ý hai người bọn họ rờiđi.
"Chụp bổ sung?"côsóng vai vớianhra bãi đỗ xe.
Người phụ nữ này quảthậtkhôngcần chiều chuộng, nhưnganhcũng hiểu đượccôcó bao nhiêu quật cường,côđúng là tiêu chuẩn của người phụ nữ ngoài mềm trong cứng,nóicách khác,côkỳ thực rất thích cậy mạnh.
Nhưng là,trênchânanhđương nhiên vẫn là đôi giày vải lúcđilàm, màkhôngphải giày da.
côchạmnhẹvào mặtanh,nói: "Đừng trực tiếp đặt đầu lên đất, lại đây nằm lên nơi này."
Trong làn giónhẹnhàng,côchăm chú ngắm nhìn người đàn ông nằmtrênđùi mình, trái tim cảm thấythậtấm áp.
Có lẽ, là vìanhđangở bêncô...
Hai lần ngoài ý muốn, đủ choanhhiểurõrằng, nếukhôngphải đến cực hạn,côtuyệtsẽkhôngdễ dàng kêu khổ kêu đau. Bình thường khicônóithân thểkhôngquá thoải mái, vậy làđãthậtkhôngchịu được,cômới có thể mở miệngnóira.
"Ừ."
anhmệt mỏi, người đàn ông nàyđãliên tục tăng ca mấy ngày nay,côcó thể thấy đượcsựmệt mỏi trong mắtanh.
Tại thời điểm sau giữa trưa ở ngày hè ngắn ngủi này, mọi thứ đều phảng phất như ngàn dặm xa xôi.
anhđangngủ, gối lêntrênđùicômà ngủ.
côcùnganhđiđến cửa lớn bên ngoài nhà hàng, nơi đó còn đặtmộttấm ảnh cưới rất lớn,côdâu chú rể ngọt ngào đứng ở bờ biển, lãng mạn thâm tình nhìn nhau,
anhmở ra hai con ngươi đen láy, ngóng nhìncô, yên lặngnói: "anhcũngkhông."
"Ừ?"anhcũngkhôngcó mở mắt, ngái ngủ đáp lời.
"anhvì sao cảm thấy em muốn chụp ảnh cưới?"cônhìn sang người đàn ông bên cạnh liếc mắtmộtcái.
thậtvất vả, rốt cục lại có thể ngồi xuống,anhđem cốc nước trái cây vừa rót đưa chocô.
Lúccôdẫnanhđiqua hành lang dài kia,anhmở miệng hỏi.
Mây trắng ởtrêntrời theo gió chậm rãi dạo chơi.
Chương 4-3
"Emkhôngđể ý?"anhhỏi lại.
cônghiêng người,nóinhỏ: "Chúng tađithôi."
Hoài An thả chậm bước chân, liếc nhìnanhmộtcái,nói, "Em cảm thấykhôngthoải mái lắm, cho nênanhmang em về trước nghỉ ngơi đượckhông."
Người đàn ông bên cạnh, ách xìmộtcái, rồi lạimộtcái nữa.
côlắc đầu,nóivớianh: "thậtraanhmặc như vậy cũng rất đẹp mắt."
Giữa đườnganhđãtháo caravat cùng hai cúc áotrêncùng của áo sơmi, trước khi ăn cơm cũngđãbỏ áo khoác âu phục sangmộtbên,côđem áo khoác kéo qua, đắp lêntrênbụnganh.
anhnghe vậy nở nụ cười.
côkhôngnhịn được cười khẽ, "anhcảm thấy vậy cũng được, em đương nhiênkhôngthành vấn đề."
côcòn tưởng rằng khi đến ngọn núi này,sẽlàmcônhớ đến những chuyện trước kia, nhưng này chút trí nhớ xa xăm kia chỉ lướt qua,khôngcóthậtsựlàm phiền đếncô.
"Ừm."côgật đầu,nói: "Rất có hình tượng."
Bên ngoài nhà ăn, cảnh xuân tươi đẹp.
anhtựa lưng vào ghế ngồi, nhàm chán cầm lấy khăn ướtcôđưa cho lật qua lật lại thưởng thức.thậtra, người nhàm chánkhôngchỉ cóanh,côchú ý tớikhôngít người cúi đầu ngắm di động,khôngcó nhiều người chuyên tâm nghe người ở phíatrênnóichuyện.
"Ảnh cưới."anhhướng bức ảnh to lớn kia gật đầumộtcái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khuôn mặt ngăm đen củaanhdần dần trầm tĩnh lại, hô hấp cũng trở chậm rãi sâu lắng.
anhkhôngrõtại sao bên ngoài đẹp đẽ sáng sủa như thế, còn sông núi nước non đủ cả, những người đó vì sao lại muốn chen vào trong phòng tốiâmu để làm hôn lễ.
đibên cạnhcô,anhkhôngnhịn vụng trộm quan sátcô, xác định trong lòng bàn taycôkhôngđổ mồ hôi lạnh, sắc mặtcôkhôngtái nhợt,anhmới lén lútnhẹnhàng thở ra.
"Thựcsự?"
anhngoan ngoãn từ từ nhắm hai mắt, đểcôtiếp tục dùng tay ôn nhu vỗ về trán củaanh, tócanh, và tai củaanh.
côliếc mắt nhìnanhmộtcái, thấy ánh mắtanhbắt đầu chạy vòng vòng, dần dần dại ra.
"Chúng takhôngcần ở lại trong phòng ăn sao?"
"thậtcó lỗi,anhnằm nghỉmộtchút là được."
Nhưng là kể cảanhkhônghiểuđinữa, cũngkhôngphải thực để ý đến ý tưởng của những kẻ có tiền.
"Thựcsự,"anhnhếch miệng cười.nóixong, chính mình lại bật cười, tay trái còn kéo ngón tay làm giống miệng khép mở.
Cây tùngkhôngcó người chăm sóc cùng hoa dã gừng ởtrênsườn núi tạo nênmộtmảnh rực rỡ, bướm trắng bướm đỏ ở trong các bụinhẹnhàng bay trong gió.
"anhbiết." Khóe miệnganhkhẽ cười, ngồi xuống bên cạnhcô, khom người ở bên taicônói: "Nhưng làanhvẫn cảm thấy bà tám kiathậtđáng ghét, cám ơn emđãgiúpanhnóichuyện."
côđiđến bên ngườianhngồi xổm xuống, chỉ thấyanhtừ từ nhắm lại hai mắt, lẩm bẩmnói.
anhmở ra mí mắt nặng trĩu, thấycôđãngồi xuống ở bên cạnh, vuốt lêntrênđùi váy, sau đó hướnganhvươn tay.
cômắt cũngkhôngchớpnói: "Em thích đem tiền để dành tiết kiệm hơn."
Nhìnanhnhíu mày,côôn nhu giải thích, “Là lỗi của em, emkhôngnóirõràng. Emkhôngphảithậtsựkhôngkhỏe, đấy chỉ là cái cớ mà thôi."
Hôm nay,anhcó thểkhôngđến,côcũngsẽkhôngtráchanh.
Có lẽcôkhôngnên làm như vậy, nhưngcôkhôngmuốn để đầuanhnằm trực tiếp lêntrêncỏ.
So sánh với vợ chồng chị Trần giống như con bướm bay tới bay lui, vội vàng cùng người giao tiếp,côvớianhtừ đầu tới cuối đều đứng gần đuôi bàn.
Vìcô.
Lục tụcmộtlúc, các đồng nghiệp cũng đến,côđứng dậy chào hỏi mọi người,anhcũng đứng dậyđitheo. Mọi người cùng nhau giới thiệu hàn huyên, thường thường quên hai người bọn họ, nếukhôngchính là khi nhìn thấycôvớianh, lộ ramộtchút biểu cảm hoang mang, rất nhiều người kêu nhớ được têncô, đương nhiên càng miễn bàn tớianh.
Người chủ trìnóixong, đổi sang người đứng đầu gia đình hai bên, sau đó là chính thương đại lão*, sau đó là bạn thâncôdâu chú rể, trung gian còn xen kẽ tin quá trình đôi vợ chồng mới cưới quen biết nhau.
anhchỉ có duy nhấtmộtbộ âu phục,côkhôngbiết hôm nay lúcđilàmanhcó mang nóđiđể thay,côcòn tưởng rằnganhsẽgiống lần trước, mặc thoải mái quần áo đơn giản thoải mái mà tới.
Con bướm bay tới, lạinhẹnhàng bayđi.
anhngẩn ra, sau đó bật cười.
côngồitrênthảm cỏ, dựa lưng vào cây cổ thụ, chỉ cảm thấy thanh thảnmộtcách kỳ lạ.
côbiếtanhkhônglo lắng gì quá, đại khái cho rằngcônóivậy mà thôi, nhưngcôlà nghiêm túc,khôngbiết có phải haykhôngbởi vì thái độ củaanhquá mức thản nhiên,anhcứ như vậy đáp lại, thựcsựtuyệt đốikhôngđột ngột, ít nhấtcôthoạt nhìn thấythậtvừa mắt.
anhtìm chỗ ngồi dưới bóng cây, cùngcôđem đồ ăn bày ra, lúcanhăn xong,côvội vàng đem rác cùng bộ đồ ăn dọn vào trong gói to,mộtgiâykhôngchú ý, đến lúc hoàn hồnđãthấyanhgiống nhưmộtcon gấu to lớn ăn uống no đủ nằm dàitrênthảm cỏ.
Đây cũngkhôngphải là chuyện gì vô cùng giỏi giang, mà nó chỉ làmộtchi tiết nhonhỏtrong cuộc sống, so với những điều khácthìkhôngđáng chú ý lắm.
anhcười, đưa tay cầm lấy bình nước quả lớntrênbàn thủy tinh, rót chocôcùng chính mìnhmộtly nước trái cây, uốngmộthớp lớn.
"anhkhi nào lại phải trở về tăng ca?"côvừa đội mũ bảo hiểm vừa hỏi.
côkhôngbiết nên trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy hai tai nóng lên.
"anhcho rằng phụ nữ bọn em đều thích ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ để chụp hình lưu lại kỷ niệm."
Bầu trời trong xanh, mây bay trắng xóa, ánh nắng tràn ngập khắp nơi, núi rừng thỉnh thoảng phát ra tiếng vang sàn sạt theo từng cơn gió.
Câu trả lời củaanhlàmcôkhôngnhịn được cười, cẩn thận kéo váy, sau lưnganhngồi vững rồinói: "Nghenóiphía trước có nhà bán bành giò ănkhôngtệ, chúng tađithử xem xem."
côkỳ thựckhôngrõlắm đây là nơi nào, nhưnganhcó vẻ thập phần quen thuộc.
"Chuyện này, nếu em muốn, chúng ta có thể xemmộtngàyđichụp bổ sung."
côcăn bảnkhôngquá nhận thức congáisếp, càng miễn bàn tới chú rể, nhưngcôvớianhlại đến đây, ngồi ngây ra ở trong này ít nhất hai tiếng.
"Gả choanh."côôn nhunói.
"Cho nên hôm nayanhkhôngphải quay lại công trường?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.