Con Mồi
Hắc Khiết Minh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7-3
trênđườngđi,côcảm giác miệng đắng lưỡi khô, tuy rằng có mua nước uống, nhưng vẫnkhôngthể hoàn toàn cảm thấy khỏe.
Người lái xe taxi vội vã đạp phanh, ởmộtkhoảng cáchkhôngxathìdừng lại, hổn hển nhô đầu ra chửi ầm lên,côkhôngcó dừng lại, muốn đứng lên rồi tiếp tục chạy.
Còn mười bốn tiếng nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù sao cũngkhôngcó ai biết, dù sao cũngkhôngcó ai hiểu được, hơn nữacôđangdi chuyển, vẫn luôn di chuyển,côkhôngcó dừng lại,khôngcó pháđiquy luật đào thoát.
Nhận ra điều này,côlập tức xoay người, lao ra khỏi cửa sổ, khicôvừa chạy tới đầu ngõ, phía sau liền truyền đến tiếng nổ mạnh, lực nổ nặng nề đánh baycôra đường cái,côkhôngcố chống lại, chỉ thuận thế lănmộtvòng, thiếu chút nữathìbịmộtchiếc xe taxi đâm vào,côlại vội vã lănmộtvòng, mới miễn cưỡng né được.
côkhôngbiết ai là thợ săn, nhưng hiển nhiên bọn chúng điều biếtcô, mỗi người chắc chắn đều có ảnh chụp cùng tư liệu củacô.
côbuộc chính mình thả lỏng, nghĩ đến A Phong, tượng tượnganhđangngồi bên cạnhcô, cùng nhau ăn mỳ.côcùng A Phong rất ít khi ăn cơm ngoài, nhưng thỉnh thoảng vẫnđiăn,anhthích ăn ởmộtcửa hàng gần nhà,anhsẽgọimộtchút đuôi và lưỡi lợn, đậu hũ dầm tương, kết hợp với gừng thái sợi,côsẽkêumộtđĩa rau xanh, ăn vài miếng cho có lệ, rồi đểanhxử lý chỗ còn lại, ngay cả nước uống củacôanhcũng uống nốt giùm.
Xe bus chạy về phía trước, dừng lại rồi lạiđitiếp,khôngbiết qua bao lâu,cônhìn thấy tòa nhàđangthi công, thấy cần cẩuanhthường làm việctrên, còn có phòng thao tác nhonhỏkia nữa.côkỳ thựckhôngbiếtanhcóđangởtrênđó haykhông,khôngchừnganhcăn bảnkhôngcóđilàm,côđốtđitài sản củaanh, tất cả những thứcôtừng giúpanhchọn lựa.
côđứng ở phía đối diện, cố ý dừng lại 3 phút trọng điểm dài dằng dặc, sau đó mớikhôngnhanhkhôngchậm tiến về phía trước, rẽ vàomộtngõnhỏ,điđếnmộtchỗ khuất, tìmmộtcửa hàng bán mỳđãmở ngồi xuống, kêumộtbát mỳ, cố ý đưa lưng về phía ngõnhỏ, bắt đầu ăn mỳ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Suy nghĩ này làmcôthấy cơn buồn nôn dâng lên,côbước nhanh vào toilet củamộttiệm thức ăn nhanh, xoay người hướng bồn cầu nôn khan.
côkhôngcó.
cônên tìmmộtnơi để nghỉ ngơi, có lẽ ăn chút gì đó.
Từ năm ngày trước gặp chuyệnkhôngmaycôchưa ngủ ngon được lần nào, thân thể bởi vìkhôngđược nghỉ ngơi đầy đủ càng thêm đau đớn,côcơ hồđãquên loại cảm giác khó chịu tới mức nào.
côhy vọng người làm việc ở bêntrênlàanh.
Tay nắm đũa củacôkhôngnhịn được run lên,côvận dụng hết sức lực bảo trìsựbình tĩnh của bản thân, thả lỏng ăn mỳ,khôngthể lộ ra dấu vết sợ hãi,khôngthể lộ ra vẻ ngoài sợ hãi.
Nhưng đời người vẫnsẽtiếp tục,khôngphải sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
*Mới thi final xong, nản quá...Từ từ rồi post tiếp nha. Đọc đến đây thấy xót xa cho Hoài An quá
Ở trong thành phố, phụ nữmộtthânmộtmình giữa ban đêm càng khiến người ta chú ý hơn so với ban ngày, buổi sángcôcó thể xen kẽ vào giữa dòng người, che giấu hành tung, nhưng đến lúc tốicônhất định phải tìm được chỗ để trốn.
Còn hơn mười bốn giờ,côphải nghĩ biện pháp vượt qua mười bốn giờ này.
côra khỏi tiệm ăn nhanh, khoác túi xáchđivề phía trước, ngay từ đầucôkỳ thựckhôngbiết chính mình muốnđiđâu, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,cômua nước khoáng uống, nhưngkhôngcách nào cảm thấy tốt hơn được.côhoa mắt chóng mặt, mồ hôi như tắm bướctrênđường, chập choạng lắc lưđivề phía trước.
Tuyđãqua năm ngày, vết thươngtrênmặtcôvẫn chưa khỏi hẳn, mặc dùcôđãdùng đồ trang điểm che lại, nhưng dấu vết ẩu đả vẫnrõràng như cũ, kết quả là,côchỉ có thể đội mũ lưỡi trai, may mắnhiệntại là mùa hè, đội mũ che nắng cũngkhôngcó gì kỳ lạ.
Đên khicôngừng nôn khan, toàn thânđãthấm đẫm mồ hôi lạnh dựa vào bồn cầu,côhoài nghi bản thân chưa lên tàuđãnôn như vậy,thìlàm sao có thể vượt qua thời gian ởtrêntàu.
Nơi này luậtsựdụng s·ú·n·g có nhiều hạn chế,côkhôngthể dễ dàng bổ sung đ·ạ·n dược, lạinói, có lẽ người lúc trước bán s·ú·n·g chocôcó thể là lấy từ nguồn nhập cư trái phép.
Nhưng kể cả mệt mỏi,côbiết mình vẫn phải tiếp tục di động,khôngthể ởmộtchỗ quá lâu.
Hít thở sâu,cômở cửa, cúi đầu vòng quacôgáivội vãđivào toilet, ở bồn rửa tay s·ú·c miệng, lấy nước rửa mặt sạch.
Điều nàythậtngu ngốc.
Xe bus dừng lại trước mặtcô, mở cửa,khôngkhí lạnh trong xe tràn ra ngoài, giống mời gọicôbước vào.
Mặt trời lên cao, người người từ các ngõ ngách tuôn ra, đột nhiêncôcảm giác cómộtthợ sănđivề phía mình.côkhôngquay lại nhìn, nhưngcôbiết người nọ chính là thợ săn,hắncómộtloại thợ săn hương vị, cái loại như hổ rình mồi cơn khát, giống như dã thú bị bỏ đói nhiều năm đột nhiên được thả ra ngoài đường.
Vụ nổ ngoài ý muốn nàyđãgiúpcôkhẳng định bọn chúng là thợ săn cấp hai, điều này đại biểu cho việc bọn chúng cao cấp hơn những kẻcôđãgặp tối qua, bọn chúng lợi dụng khoa học kỹ thuật, có thể dùng vệ tinh cùng máy cảm ứng nhiệt để truy tìmcô.
Tuy rằngcôkhôngnuốt nổi,côvẫn từng ngụm ăn bát mỳ.
mộtgiây ấy,côngừng run rẩy.
Mườimộtgiờ tối,côđến nơiđãhẹn với đối phương.
Tên thợ săn kia cũngkhôngchú ý nhiều tới những người ăn mỳ ven đường, chỉ liếc mắt nhìn thoáng quacômộtcái rồiđimất.
Người giao dịchtrênchợ đenkhôngdễ tín nhiệm người khác, nhưng chỉ cần có tiềnthìma quỷ cũng sai khiến được, đạo lý này bất luận nơi nào cũng đúng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giống nhưđangmộng du,côđitới, ở hàng ghế thứ hai từ cuối lên ngồi xuống.
Ngày hè nắng hè chói chang.
sẽkhôngcó vấn đề gì,côsẽkhôngxuống xe ở địa điểm ấy.
côbiết mình phải rời khỏi nơi này, có lẽ đến Hongkong hoặc Đông Nam Á, hoặc Nhật Bản.
Trời mau sáng, ngườitrênđường rất ít, nhưng mỗi khi có người tới gần,côđềukhôngnhịn được muốn công kích đối phương hoặc xoay người chạy trốn.
Từ lâucôđãlĩnh ngộ ramộtđiều, bí quyết đào thoát quan trọng nhất là —— càng vội càng phải chậm. (đọc tại Qidian-VP.com)
côtiếp tục ăn, buộc chính mình ăn hết bát mỳ rồi mới trả tiền rờiđi.
côrun rẩy đưa tay lauđikhóe miệng, cảm thấy chỉ muốn dành toàn bộ thời gian còn lại trong toilet, nhưng bên ngoàiđãcó người gõ cửa.
Để phòng ngừa,côcó chuẩn bị hai thân phận giả,côđãnghĩ tới dùngmộtthân phận giả lên máy bay rờiđi, nhưngcôlại lo lắng người làm giấy tờ giả giúpcôđãbị tìm ra,cônghĩ thử liên lạc với người đó, nhưng rất nhanh liền phủ nhận chủ ý ấy, điện thoại của đối phương có thể bị nghe lén.
Điều thiết yếu để tránh khỏi thợ săn, chính là được sợ, phải hòa mình vào bối cảnh, phải trở thànhmộtsựtồn tại hiển nhiên.
khônglâu sau, đối phương thông báo chocôthời gian cùng địa điểm hẹn.
côtám phần là điên rồi, nhưngcôkhôngthể khống chế bản thân.
côcần tìmmộtchỗ ngồi xuống, trốnđi, nghỉ ngơi, thợ săn ban ngày cũngsẽxuấthiện, đối với người chơi mànói, chếtmộtngười, hay chếtmộttrăm, cũng như nhau cả, thế giới này chỉ cần có tiền, cái gì cũng có thể xóa bỏ.
Nhóm thợ săn luôn có thể nhận rasựsỡ hãi đó, tựa như con mồi luôn có thể pháthiệnra thợ săn.
côkhôngnên làm như vậy, nhưngcômuốn gặpanh, rất muốn được nhìn thấyanh, trước khi rờiđiđược nhìn thấyanhmộtlần nữa, chỉ liếc mắtmộtcái là đủ rồi.
côcăm hận việc bản thân lạimộtlần nữa trở thành con mồi trong trò chơi, nhưng nơi này là thành phố,khôngphải rừng rậm, nơi nàykhôngchỉ cómộtmìnhcô.
côcảm thấy choáng váng, thiếu chút nữa ngã vấp vào vỉa hè,côphải tiếp tụcđi,côsuy yếu nghĩ.
Xe bus ở trước công trường ngừng lại,côkhôngcó xuống xe, chỉ để cho xe chởcôđi. Xeđimộtvòng, về tới bến xe,côxuống xe, đợimộtkhác chuyến xe khác, lại ngồi lên. Xe bus tiến về phía trước,đivòng qua cả nửa thành phố, lại tới gần tòa nhà kia,cônhìn trục thấp đến gần, lại xem nó rời xa.
Thời điểm này, trừ bỏđilàm, đến công tác,anhcòn có thể làm cái gì?
côlà con mồi, giếtcôlà chuyện có thể làm được.
Chờcôtỉnh táo lại,cônhận ra mình đứng trước trạm xe buýt,mộtchiếc xe bus chậm rãi chạy đến,cônhận ra số xe ấy, chiếc này xe nàysẽđiqua công trường củaanh.
Trong lúc hoảng hốt,côcơ hồ thấyanhvươn bàn tay to, cầm lấy bàn tay run run củacô.
Vài phút sau, trong toilet ở xe điện ngầm,cônôn ra hết tất cả những thứ mới cho vào bụng.
côtìmmộtquán cà phê Internet, rồi lên mạng liên lạc với đối phương.
côởmộtchỗ khác xuống xe,điđến đối diện, lại ngồi lênmộtchuyến xe khác hướng tới công trường củaanh.côlặpđilặp lại hành động này,mộtđiều vô nghĩa,côkhôngnhìn thấyanh,khôngcó khả năng thấy được, nhưngcôcuộn mình lại trongkhôngkhí lạnh buốt của xe buýt, lạimộtlần nữa để xe chởcôtới gần, rồi lại rờiđi.
Xe cứu hỏa gào thétđiqua, dừng ở trước ngõ phát sinh vụ nổ.
côchạy vội đến phía saumộttòa nhà để sửa soạn, từ trong túi lấy ramộtchiếc mũ lưỡi trai và áo khoác màu trắng đến chói mắt, quay đầu kiểm tra phía sau, mượn tòa nhà che giấu chính mình để rờiđi, mỗi khi phảiđira khoảng trống,côbuộc bản thân mình thả chậm tốc độ.
Dù sao truy tìm nguyên nhân cũngkhôngcó ích gì,hiệntạicôchỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.