Con Mồi
Hắc Khiết Minh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7-4
Saumộthồi,côchạy qua đường thoát hiểm,khôngthấyanhtheo kịp, còn tưởng rốt cuộcđãcắt đuôi đượcanh, vừa quay đầu lạiđãthấyanhđãđứng ở trước đầu ngõ.
Rất nhớ em.
Tối rồi, emđãăn cơm chưa?
côvừa vội vừa tức, xoay người lại chạy.
Dường nhưanhbiếtcôkhôngvứt chiếc di động nàyđi, giống như hiểu đượccônhất địnhsẽgiữ lại nó, hốc mắtcôkhôngkhống chế được nóng lên.
côkhẽ cắn môi, nước mắt tràn đầy hốc mắt,côđọc tin nhắn tiếp theo củaanh, bên trong chỉ có ba chữ,anhlặp lại.
côkhôngcó đưa tay tiếp khăn tayanhđưa chocô, chỉ khiếp sợ trừng mắt trước hình ảnh người đàn ông trở nên mờ hồ vì nước mắt củacô.
côlen lách giữa đám người, tìm cách bỏ chạy, có lẽ khí lực củacôkhônglớn bằnganh, nhưngcôbiết cách chạy trốn,côkhôngthể ở cùng vớianh,côlàmộtcon mồi c·h·ế·t tiệt, nếu để những người đó pháthiệncôcòn để ýanh, tuyệt đốisẽlấyanhra làm mồi nhử để đối phó vớicô.
Dường như nghe thấy nghi vấn trong lòngcô, tin nhắn tiếp theo trả lời câu hỏi củacô.
côbiếthiệngiờ có rất nhiều người trong xe buýt tò mò nhìncô, cũng biếtanhở ngay đầu điện thoại bên kia, chỉ cần tiếp cuộc gọi liền lập tức nghe được giọngnóicủaanh, nhưngcôkhôngdám tiếp, cũngkhôngcách nào từ chối nó, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt nhìn chằm chằm nó.
Bầu trời chậm rã tốiđi.
Nhưng là, từng giây trôi qua, hơn mười bốn tiếng giảm xuống thành mười ba, rồi thành mười, sau đó còn tám tiếng, sáu tiếng...
Cái khăn tay kia có chút quen thuộc, bàn tay to lớn đầy vết chai kia cũng rất quen thuộc, càng quen thuộc hơn là chiếc nhẫn bạc đơn giản ở ngón áp út của người đàn ông kia.
Trái timcôđau đớn, nhịp đập tăng nhanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
côvội vàng lau nước mắttrênmặt, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi,đivề phía cửa xe.
đangthời điểm tan tầm,trênxe người rất đông, xe bus cũng vẫnđangdi động,côthậtvất vảđixuống tới cạnh cửa xa,rõràng biếtanhđitheo nàng, đứng ở ngay phía saucô.
Vợ à, emđãngủ chưa?
Nhất thời,côkhôngthể nhúc nhích.
khôngcó hoang mang phẫn nộ,khôngcókhônghiểu trách cứ,khôngluân phiên chất vấn.
"Nếu em muốn xuống xe, chỉ cần mở miệng là tốt rồi."
côhoảng hốt kiểm tra tin nhắn tiếp theo.
Đểcôngoài ý muốn là,anhsảng khoái đứng lên, đứng ramộtbêntrênhành lang, tạo vị trí chocôđira.
Nắm chặt di động,côcắn môi, im lặng khóc.
Sau đó, tiếng chuông ngừng bặt,khôngbiết từ khi nàomộtngười đàn ông ngồi xuống cạnhcô, từ trong túi lấy ramộtchiếc khăn tay, đưa chocô.
Điện thoại năm ngàykhôngmở, màn hình dần sáng lên,hiệnlên thông báomộttrăm cuộc gọi nhờ, trung bình qua mấy tiếngsẽlại cómộtlần.
côkhôngbiết rốt cuộcanhmuốn làm cái gì,khôngbiếtanhrốt cuộcđangnghĩ cái gì, chỉ biết rằng riêng việcanhdựa gần vàocônhư vậy cũng đủ để làmcôsắp phát điên.mộtmặtcômuốn đối diện vớianhgào to,thậthung dữ đuổianhđi, mặt kháccôthầm nghĩ muốn xoay người lao vào vòng tay củaanh, ôm lấyanhthậtchặt.
Vợ à, em biết phần mềm gián điệpkhông?
anhthoải mái đuổi kịp, thậm chíkhôngcó ý đồ ngăn cảncô.
anhtrở lại công trường làm việc, emđangở đâu?
côbiết, nhưng điện thoại củaanhlỗi thời,khôngphải điện thoại thông minh,khôngthể cài đặt phần mềm ấy.
Nhất thời,côcòn tưởng đây là ảo giác, nhưnganhđangở đây, ngồi bên cạnhcô, mặc chiếc áo ẩm ướt T-shirt đẫm mồ hôi, quần bòđãphai màu, rũ mắt nhìncô.
Cả ngườicôcứng đờ, giương mắt lên nhìnanh.
côđiqua đường cái, rẽ vào ngõnhỏ, chạy vội về phía phố dưới đất, lại từmộtcửa khácđira.
Nhưng đôi chân dài củaanhchặn lại lốiđi, nếuanhkhôngcho phép,côkhó có thể rời khỏi chỗ này, trừ phicômuốn từ cửa kính xe chui ra. Như là nhìn thấy ý nghĩ trong lòng củacô, saumộtgiâyanhđãmở miệng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ cómộtcâunóinày,khônghơn.
Lái xe lớn tiếng mắng mỏ, lại tiếp tục lái xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 7-4
côấn xuống tin nhắn thứ nhất.
Mặc dù mũ lưỡi trai che khuất mặtcô, mọi người cũng có thể từ đầu vai khẽ run củacô, cùng chuỗi nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuông, nhìn ra đượccôđangkhóc thút thít.
côkhôngngừng chạy, dùng mọi biện pháp để rời xaanh, so với lúc chạy trốn thợ săn còn nhanh hơn.
Ai là Tiểu Phì?
cônín thở, buộc chính mình đẩyanhra, xoay ngườiđitới cửa xe buýt, khi xe dừng lại,côlà người trước tiên vội vàng xuống xe.
côđau lòng đếnkhôngthở nổi, nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt rơi lên màn hình.
Gạt em thôi,côtakhôngphải là người phụ nữ củaanh, em mới là.
Giống như ngoại trừ dưa chua và gừng còn cómộtvị gì khác, là cái gì vậy?
Vợ à,anhnhớ em.
Gió lớn quá, nghenóisắp có bão, em có tìm được nơi nghỉ ngơi chưa?
Ba ngày trước,anhbắt đầu gửi tin nhắn chocô.
côbiếtcôkhôngnên xem, nhưngcôvẫn muốn nhìn,cômuốn biếtanhnóigì,anhcó khỏekhông,anhcó ghétcôhaykhông?
Cổ họngcôngẹn lại, ngực thắt lại,khôngtự chủ xem tin nhắn tiếp theo, sau đó lạimộttin, rồi lạimộttin.
Người đàn ông kia cho tới bây giờ chưa từng trực tiếpnóiqua những lời này.
Tiểu Phì là tình nhân bên ngoài củaanh.
Thôi em vẫnkhôngnên đốt đ·ạ·n tín hiệu,anhsợ emsẽlàm mình bị thương.
Tiểu Phì nấu vịt hầm dưa chua choanhăn, nhưng em nấu có vẻ ngon hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rất nhớ em.
côrất nhớhắn, cũng rất muốnanh, rất muốn rất muốn, nhớ tới mức cơ hồ có thể ngửi được hương vịtrênngườianh, dường như có thể cảm giác đượcanhở ngay bên cạnhcô.
cônắm chặt lan can cạnh cửa xe,khôngquay đầu lại.anhcũngkhôngnóichuyện, chỉ im lặng đứng sau lưngcô.
Chỉ vỏn vẹnmộtcâu như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Di động lại rung lên, hơn nữa còn vang lên tiếng nhạc chuông,anhgọi điện thoại tới.
anhgọi.
Động tác này, làm chocôđột nhiên tỉnh lại,côkhôngrõlắm vì saoanhcó thể xuấthiệnở đây, nhưnganhđãxuấthiện,sựthậtnày làmcôthất kinh,côdường như muốn lập tức nhảy dựng lên, lại chạy trốn.
Mọi người sắp bắt đầu tan tầm,côkhôngtự chủ đến gần cửa sổ, ngồi thẳng lên, tay nắm lấy chiếc di động được lấy ra từ trưa, bàn taycôướt đẫm mồ hôi,khôngbiết rốt cuộc mình muốn làm cái gì, đúng năm giờ,côấn xuống nút nguồn của điện thoại di động.
Có lẽ bởi vì như thế,khôngai mở miệng muốncônhận điện thoại.
Trờiđãsáng,anhkhôngngủ được, emthìsao?
Tin nhắn củaanhliên tiếp, xen lẫnmộtvài cuộc gọi nhỡ, dường như mấy ngày nay,anhcũngkhôngngủ, luôn luôn tỉnh, lo lắng tớicô.
Trong nháy mắt,côsuýt nữathìđãlàm như vậy, nước mắt lại dâng lên trong hốc mắt.
Em mới là.
côkhôngtin lờianhnóilàthật, nhưngcôvẫn trực tiếp mở miệngnói.
Đột nhiên di động rung lên,mộttin nhắn bỗng nhiên truyền tới.
khôngđúng, chỗanhcó thể giữ lại em.
côcó thểrõràng cảm giác được của nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim củaanh, còn có hương vị mồ hôi củaanh, người đàn ông nàythậtsựthối chếtđi, nhưngcôlại rất muốn vùi mặt vào trong lònganh.
Điều đókhôngcó khả năng,anhkhôngcó khả năng ở trong này, nhưnganhđangthựcsựở đây,côthậm chí có thể ngửi được mùi mồ hôitrênngườianh, cảm nhận được nhiệt độ từ cánh tayanhtruyền vàocô.
côkéo xuống xem tiếp, pháthiệncác tin nhắn củaanhđều rất đơn giản, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, giống như người rời khỏi làanh,khôngphảicô, giống nhưcômớiđicông tác ở nơi khác.
Cả ngườicôrun lên, thiếu chútkhôngcầm được nó.
Tưởng niệm mãnh liệt mênh mông, như thủy triều dâng lên, làm cho nước mắtcôrơi như mưa.
anhkhôngthích phần mềm kia,anhthích điện thoại đời cũ, điện thoại thông minhthậtphiền phức ——
Cố định, quy luật, kiên trì, cứ quamộttiếng, nhất địnhsẽgọimộtlần.
Tiểu Phìnóianhnên cài đặt lại máy, sau đó em xem qua tin tức nàoanhcũngsẽbiết.
côgiống nhưmộtcon thỏ len lỏi qua những con phố đông nghịt người, ởtrênvỉa hè chạy vội, thậm chí cố ý đánh rớt bảng hiệu màu đen của chủ quán ven đường, ở đèn đỏ trướcmộtgiây mới chạy lên đường dành cho ngườiđibộ, vọt qua phố đối diện.
Nhưng bất luậncôlàm như thế nào, người đàn ông kia luôn có thể tìm đượccô,đitheocô.
cônín thở, mở tin nhắn ra, trong đó chỉ cómộtdòng chữ.
Người đàn ông kia nhắm mắt theo đuôicô.
Sau đó,cônhìn tin nhắn thứ hai từ dưới lên, hô hấp nhất thời ngừng lại.
Trời sáng rồi,anhđói bụng quá.
Trong lòngcôđau thắt lại, lại nhìn đến dòng chữ tiếp theo.
Trong nháy mắt,côcho rằnganhđiên rồi, bởi vì quá tức giận mà thần tríkhôngrõ, nhưngcôvẫnkhôngnhịn được xem tiếp.
Đúng lúc này, lái xekhôngbiết vì tránh cái gì, đột nhiên phanh gấp, bởi vì tâm tình hoảng loạn,côkhôngchú ý, mấtđithăng bằng,anhkịp thời vươn tay nắm lấy eocô, đemcôkéo vào trong lòng, ổn định lạicô.
anhđem ảnh chụp của em làm hình nền, hóa ra điện thoại củaanhcũng làm thế được.
côcòn tưởng mình nhìn lầm,khôngnhịn được kiểm tra rồimộtchút thời gian cùng viết kì, đó làhắnba ngày trước truyềnkhôngsai.
Thấycôbất động,anhdứt khoát trực tiếp dùng khăn tay giúpcôlau nước mắt.
Em hãy phóng đ·ạ·n tín hiệuđi,anhsẽgiống Batman lập tức tới bên em.
"Em muốn xuống xe."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.