Con Mồi
Hắc Khiết Minh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7-5
Mặc dù có người của Hồng Nhãn hỗ trợ,anhvẫn như cũ mỗi lần đều chậm nửa nhịp, đều tới muộnmộtbước.
Vài ngày nay,hắncả đầu đều là nữ nhân này,hắncó nhất xe tải vấn đề muốn hỏi nàng, khả kết quả là, lúchắnrốt cục tìm được nàng, làm nàng rốt cục nguyện ý dừng lại đứng ở trước mặthắnnghehắnnóinói,hắnlại chỉ nghe thấy chính mìnhnói.
"Tôikhôngbiếtanhđangnóicái gì, cũngkhôngcó hứng thú. Về phần tên kia, muốn chém muốn g·i·ế·t tùyanh."
anhquả thựckhôngthể tincôlạinóinhư vậy, nhưngcôthựcsựnóithế,côhítmộthơithậtsâu, nhìn thẳng vào mắtanh,nóivớihắn: "Tôi cũngkhôngchán ghétanh, tôithậtxin lỗiđãđem lại choanhthêm phiền toái, nhưnganhcũngkhôngphải là đối tượng tôi muốn gửi gắm cả đời mình, từnhỏtôiđãthích người đàn ông nhã nhặn đẹp trai, thông minh linh hoạt,khôngphải giống nhưanh."
Chương 7-5
"Em là vợ củaanh."anhnhìn thẳng vàocô, rõng rạcnói: "Ai đánh em đều liên quan tớianh."
Đây làmộtván cược, trongmộtphần ngàn giây này,côcơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
"Tôikhôngphải."cônắm chặt túi xách lạnh lùngnói: "Tôiđãnóirồi, Diệp Hoài An người này căn bảnkhôngtồn tại." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thợ săn kia nhìncô, nhìn A Phong, sau đómộtcái bước dài, hướngcôvọt lại, lựa chọn công kíchcô, màkhôngphảiđiđối phó với A Phong.
"Vậy còn thuốc tránh thai? Emđãvứt nóđi."
Từ giám thị hình ảnh của A Chấn,anhthấyrõcáchcôđối phó, thoát khỏi nhừng người đuổi giếtcô.
anhkhôngcó mềm lòng, tiếp tục tiến sát vàocô, hỏi lại: "mộtkhiđãnhư vậy, vì sao em còn muốnđixe bus tới tìmanh?"
Cổ họngcôcăng thẳng.
Tên kia thét lớnmộttiếng, nhận ra chính mìnhkhôngđánh lại được, vào lúc vừa rơi xuống đấthắnliền b*n r* hai thanh phi đao,mộtthanh bắn về phíaanh,mộtthanh nhằm vàocô.
Tên thợ săn này hẳn là cao thủ võ thuật,côbiết chính mìnhkhôngđánh lại đượchắn, trong nháy mắt,côchỉ muốn chạy trốn, nhưng A Phong vẫn ở phía saucô,côkhôngthể lui về phía sau,khôngthể chạy trốn.
"trênthế giới này, tất cả mọi người đều có thể phản bội, tôi nếu để ý đếnmộtai đó,anhcho rằng tôi còn có thể sống đến bây giờ ư?"côcười lạnhmộttiếng, đồng thời xông lên phía trước, từ thùng đựng bia rỗng trong góc tường nhảy dựng lên, bắt lấy song sắt phíatrên, bay qua đầu thợ săn, sau khicôrơi xuống trước của ngõ,côlạnh lùngnói.
Thở dài,anhđưa tay đem người phụ nữ bénhỏquật cường kia ôm chặt vào trong ngực.
anhngẩng đầu, muốn khống chế thân thể cứng ngắc do bị điện giật run run đứng lên,khôngngờ lại thấycôngừng lại, trongmộtgiây,anhcòn tưởngcôđãnghĩ thông suốt, ngay sau đóanhthấymộtngười đàn ông đứng chặn trước cửa ngõ, ngay tại ở trước mặtcô, chặncôlại.
C·h·ế·t tiệt là, cùngcôsống lâu như vậy,anhbiết đây là lờinóithật, mỗimộtcâu đều là.
Nhìn vậy làm lònganhnhư bị ai đó kéo ra, hung hăng xoắn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vấn đề này làm chocôlắp bắp kinh hãi, biểu cảm cứng đơ lạimộtlúc, rốt cục lắp bắp đáp lại.
Sau đó,côbịanhđuổi tớimộtngõ cụt, rốt cụckhôngthểkhôngdừng lại thở hổn hển,cônhận ramộtđiều,côcăn bảnkhôngthể cắt đuôianh.
côlảo đảo ngã xuống, thấy bàn tay kia vặn tay của thợ sănmộtcái, con dao liền rơi xuông, tay phải nắm thành quyền hướng mặt thợ săn đánh tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người này cũng cómộtcon mắt là giả, đồ nhân tạo.
côhé miệng, lại thốt ra được chữ nào, chỉ có đôi môi khẽ run.
côcảnh giác trừng mắt nhìnhắnta,khôngthể khống chế cảm giác muốn chạy trốn, người này làm chocôlông tóc dựng thẳng.
anhchạmnhẹvào khóe miệng bầm tím củacô.
anhmuốnnóichuyện gì?
anhmắt híp lại,khôngnhịn được cúi đầu, càng tới gầncô, cơ hồ là có chút thẹn quá hóa giận hỏi: "Vậy em vì sao phải giúpanhđể dành tiền mua phòng ở?"
"Ít nhất bảy lần."anhnâng tay,nhẹnhàng vỗ về khuôn mặt tái nhợt củacô: "nóichoanh, em tới làm gì?"
Dứt lời,côxoay người chạy trốn.
côcòn chưa kịp thở, gã thợ sănđãxông tới, hết chiêu này tới chiêu khác đánh vào các bộ phận yếu hại củacô.
Đáng giận! Người phụ nữ này ngoan cố đáng c·h·ế·t!anhchịu đủ rồi!
Người đàn ông trước mắt có khuôn mặt trắng nõn, mặc áo dài tay màu trắng, hai tay trống trơn,khôngcómộtgì vũ khí, thoạt nhìn thực bình thường, nhưng đôi mắt phượngnhỏdài, lại làm cho người ta có cảm giác sởn gai ốc.
"anhlâu lắm rồikhôngchơi trò cảnh sát bắt kẻ trộm." Hai tayanhxoa eo, quay quay cổ nhìncô, khóe miệng giương lên,nói: "Nhưnganhnghĩ mình hẳn vẫn chưa lụt tay nghề."
"hắnkhôngphải người đàn ông củacô?"
Phanhmộttiếng,côbị cái chân cứng rắn như gậy sắt đạp lại vào trong ngõnhỏ.
Ba chiêu,khôngđếnmộtgiây.
"Chuyện nàykhôngliên qua tớianh."
Ánh mắt, yết hầu, ngực, hai tai ——
anhthở sâu, ngước lên nhìncô,nói: "Em có thể tiếp tục chạy đểanhđuổi, hoặc em có thể cùnganhnóirõmọi chuyện."
Máu tươi từ ư miệng và mũi của thợ săn phun tung toé, nhưng chỉ thế nàykhônglàm cho tên b**n th** ngừng lại, ngược lạihắnphun máu loãng của bản thân lên mặtanh, cheđitầm mắt củaanh, đồng thời nhấc chân đá đánh.
Đáng giận! Người đàn ông này thực đáng c·h·ế·t!
"anhmuốnnóichuyện gì?"
côkhôngmuốn đối mặt vớianh,khôngmuốn làm hạianh, nhưnganhcố tìnhkhôngchịu hết hy vọng,côcắn răngmộtcái, chỉ có thể lạnh giọng phun ramộtcâu.
cônóixong, quay đầu bướcđi,anhlập tức đuổi kịp, trong nháy mắtcôtừ trong túi lấy ra s·ú·n·g điện, vung về phíaanh.khôngdự đoán đượccôthựcsựsẽđánh mình,anhtuy rằng muốn nghiêng người tránh né, vẫn bị điện chạm vào, đau đến mức quỳ rạp xuống đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từng cú đá củahắnvừa nhanh lại vừa hiểm, giống như trường tiên,anhtránh vài lần, sau đó giơ lên tay trái chắn cú đá nhằm vào đầuanh,anhchặn được, nhưng từ mũi giày của thợ săn bán ramộtcon dao, mắt thấysẽchọc thủng mặtanh,côngừng hô hấp quan sát, nhưnganhkịp thời nghiêng đầu vềmộtbên, chân phải tiến lênmộtbước, từng quyền cũng nhằm vào hông của thợ săn, lại đem tên ti bỉ kia đánh bay ra ngoài.
anhrốt cuộc đuổi theocôbao xa? Năm km? Tám km? Mười km? Hai mươi km?
"Lần này chỉ là s·ú·n·g điện, lần sausẽlà súngthật."cônhìnanh, nghiêm mặt, run môi mở miệng cảnh cáo: “Phiền toái của tôi quá nhiều,anhlại cònđitheo ta, vậy đừng trách tôikhôngnể tình."
"Vậy sao em còn để lại tiền choanh?"
"Điều kiện gì?"anhhỏi.
"Vậy là,côchính là Alice?"
"anhchỉ muốn cùng emnóichuyện."
cômắt cũngkhôngchớpnói: "Thànhthật, độc thân,khôngcó người nhà.khôngrượu chè c·ờ· ·b·ạ·c,khôngthích ầm ĩ."
"Xin cứ tự nhiên."
Những lời này,thậtđúng là trực tiếp sáng tỏ.
côtrợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông trước mắt, nửa ngàykhôngnóinên lời.
côné chân đá tới củahắn, quyền vung đến, vươn hai tay chắn lại đôi chân dài của nhanh chóng vung tới đối phương. (đọc tại Qidian-VP.com)
côngẩn người, trừng mắt nhìnanh: "Cái gì?"
Thợ săn nhấc tay chắn, nghiêng người nhấc chân đá về mặt đối phương. Người đàn ông dùng tay bắt lấy chân đối phương, bàn tay to sườnhắnkéo tới, đồng thời đánh quyền về phíahắn, phanhmộtquyền đánh trúng mặt thợ săn, lực đạo rất lớn, làm cho hai chân tên kia tách khỏi mặt đất, bay lênkhôngtrung.
anhcũngđãhơi thở mạnh, nhưngkhôngđến mức hổn hển nhưcô, áo T-shirttrênngườianhđãsớm ướt đẫm mồ hôi, nhưng thoạt nhìn vẫn còn dư sức, thậm chí cảm giác thựcnhẹnhàng, dường như tất cả chỉ mới bắt đầu.
côtức giận trừng mắt vớianh, "anhrốt cuộc muốn làm cái gì? Bắt tôi đến đồn cảnh sát?"
Chỉ vì người võ thuật cao cường cứucôở trước mắt,khôngphải người khác, chính là người đàn ôngcôđãgã cho ba năm sáu tháng, mỗi ngày về nhà, mệt mỏi liền ăn, ăn xong liền ngủ, cho tới bây giờkhôngcó thấy quaanhlàm cái vận động gì đặc biệt——
côở trong lònganhrun run, bàn taynhỏbé túm lấy chiếc áo ẩm ướt củaanh, nhưngcôchỉ khuất phục ba giây, sau đócôdùng sức đâỷanhra, giãy thoát khỏi vòng ôm củaanh, rưng rưng gầmnhẹrít gào.
Cho nênanhcẩn thậnđilên phía trước, thần kinhkhônghề thả lỏng.
Lã Kì Phong.
anhduỗi tay ra, chân nhấc lên, bắt đượcmộtthanh, đá baymộtcái khác, mà thợ săn cũng nhân cơ hội chạy ra khỏi ngõ, chạy nhanh đếnkhôngthấy bóng dáng.
Cứt c·h·ó! Chẳng lẽ đây là phiếu bé ngoan trong truyền thuyết?
Hành động này củacô, quả thực làmanhmệt mỏi, ngay từ đầu theo máy quan sát của A Chấn, pháthiệncôlên xe bus,anhcũng tưởng chỉ là đúng dịp, sợ mấtđitung tích củacô, cho nên chỉ có thể lái xe đuổi theocô, nhưng lại luôn lỡ mấtcô, chỉ vìcôkhôngngừng thay đổi chỗ bắt xe, lên xe busđivòng vèo, cho đến khiđimộtvòng,anhmới tỉnh ngộ,côkhôngphảiđivòng vèokhôngcó mục đích, hay vì thoát khỏi truy tìm của ai,côngồi các xe bus khác nhau, nhưng tất cả đềuđiquamộtchỗ ——công trườnganhlàm việc.
côcứng đờ, nhưng vẫn trả lờithậtnhanh: "Tôi đốt đồ đạc củaanh, còn có cái nhà trọ kia, tôi biết chủ nhàsẽđến làm phiềnanh,anhlà người tốt, tôi cảm thấy có lỗi, nên đó là tiền bồi thường."
Đuổi theocôcả ngày, người phụ nữ này rốt cục cũng chịu dừng lại, nhưnganhcũngkhôngvì thể mà thả lỏng,anhmất năm ngày mới tìm đượccô,rõràngcôcòn giảo hoạt hơn cả hồ ly.
Trong đầucônháy mắt thoánghiệnlên mấy phương pháp chạy trốn, nhưng mỗimộtloại đềukhôngthể chiếu cố phía người ở phía sau.côdùng hết cả trí lực, cố gắng duy trì biểu cảm lạnh lùngtrênmặt, vô tình phun ramộtcâu.
anhmuốn bàn bạc mọi chuyện vớicôhơn.
côrất lợi hại,anhbiếtcôkhôngđơn giản, nhưngkhôngnghĩ tớicôlại giỏi chạy trốn đến thế.
côbiết chính mình còn thiếuanhmộtlời giải thích, màcôcó thể nhìn thấysựchấp nhất quen thuộc trong mắtanh. Sớm chiều ở chung hơn ba năm,côrấtrõngười đàn ông này đối với mọi chuyện đều rất tùy tiên, nhưng nếuanhthựcsựnghiêm túc,anhcó thể ngoan cố hơn cả tảng đá.
Thợ sănkhôngđể ý phủ nhận củacô, chỉ hạ khóe miệng, hất cằm về phía người đàn ông phía sau lưngcô, tuyên bố: "côđem món đồ đó giao ra đây, tôisẽcho tên kia chếtmộtcách thống khoáimộtchút."
"anhlà người tốt."
"Cầu xinanhtránh ra! Cách xa tôi ramộtchút!anhđừng báo công an tìm tôi nữa, hãy cút ra xamộtchút! Tôi mặc kệanhmuốnđiđâu! Đừng nữađitheo tôi nữa!"
cômộtchữ cũngkhôngnóiđược, chỉ có hàng nước mắt nóng bỏng chảy xuống.
"Nó, nó bị ẩm."
"Tại saoanhvẫnkhônghiểu?"cômặtkhôngchút biểu cảm nhìnanh,nói: "Tôikhôngphải là người màanhluôn biết, Diệp Hoài An là giả, mọi thứ về tôi đều là giả, tên của tôi là giả, thân phận là giả, cái gì cũng là giả. Tôi tìm người kết hôn, chỉ là vì có người ở đuổi g·i·ế·t tôi, tôi cần trốnđi, cầnmộtcái thân phậnđãkết hôn để che giấu hành tung, bất luận kẻ nào cũng được,anhchỉ là vừa khéo phù hợp cái điều kiện kia mà thôi."
nóixong,cônhẫn tâm xoay người bỏ chạy.
"Tôikhôngbiếtanhđangnóicái gì."cônói.
"Cho nên em chưa từng có thíchanh?" Vấn đề nàythậtngốc nghếch, nhưnganhkhôngthể khống chế miệng mình, chỉ làkhôngnhịn được muốn hỏi.
Khuôn mặtnhỏnhắn củacôtrắng bệch như tờ giấy, môi khẽ run, mắt mông lung, run rẩy nhưmộtđóa hoa lung lay trong cơn mưa bão.
côvội vàng tránh né, mà khihắnđồng thời công kích về phía bụng và hai taicô,côkhôngkịp phản ứng,khôngtự chủ được đưa tay ưu tiên bảo vệ bụng.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt, từ lúccôbị kéo ra, đến lúc mọi chuyện kết thúc, tất cảkhôngvượt quá năm giây.
"Tôi bận quá... Nên quên..."côlại luimộtbước, trong mắthiệnlênsựhoảng loạn.
côcứng người lại, nghiêng đầu, né tránh đụng chạm củaanh.
Trải qua vài ngày lo lắng hoảng sợ,anhkhôngcó phát hỏa như trước, chỉ bình tĩnhnói: "anhcũngđãnói, ngườianhcưới là em, chứkhôngphải tên của em."
"Emđitruyến xe buýt đến công trườnganh, bảy lần."anhnhìn người phụ nữ quật cường,nói: "Ít nhất bảy lần."
côlui về phía saumộtbước, lắp bắpnói: "Dành tiền là vì để phòng ngừa vạn nhất, giống như bây giờ vậy,khôngphải thựcsựmuốn mua phòng, tôi chỉ để dành tiền để chuẩn bị đào thoát."
"Emđanglàm cái gì?"anhlau mồ hôitrêntráncô, chất vấn: "Trong lúc những tên c·h·ế·t tiệt kiađangtrênđường đuổi g·i·ế·t em, đuổi em đến mức cả cơ hội lấy hơi cũngkhôngcó, vì sao em phải làm như vậy?"
"Bảy lần."anhnóivớicô.
"Vì sao?"anhcứng rắn ép hỏi.
côthấyhắnxông lên trước, thấy từ ống tay áo củahắnb*n r*mộtchiếc chủy thủ mỏng như cánh ve,côvươn hai tay, muốn chặn cú đá củahắnvề bụngcô, nghiêng đầu né cao, nhưngcôbiết mìnhkhôngkịp,côcó thể cảm thấy được ánh dao màu bạc lóe lên trước mắt, gần như chạm vào mắtcô, trong lòngcôchợt lạnh,côbiết mìnhsẽmấtđimộtcon mắt, nhưng đột nhiên cómộtlực lượng kéocôra,mộtcái bàn tay to bắt lấy tay cầm dao của thợ săn.
Tuy rằng người trước mắt là người da vàng, nhưnghắnlà thợ săn,côbiết.
"Tôikhông... Tôikhôngcó... Đó là..."côhá mồm thở hổn hển, con ngươi đen xuấthiệnmàng nước, nhưng vẫn kiên quyếtnói: "Tôi chỉ là đúng dịpđiqua."
Hoài An thở phì phò, cả người đẫm mồ hôi nhìn người đàn ông trước mắt,khôngthể tin đượcanhthế nhưng đuổi theo đượccô,khôngthể tin đượccôthế nhưngkhôngbỏ lại đượcanh,côbiết thể lựcanhrất tốt, nhưng bình thường căn bảnanhkhôngchạy bộ,khôngcó việc gì ăn no liền lên sofa nằm ngủ, làm saoanhcó thể theo kịp tốc độ củacô?côcơ hồ dùng hết toàn bộ sức lực, chạy đến tim phổi gần như bốc cháy,anhlại vẫn như cũ như bóng với hình.
Người đàn ông này rốt cuộc làm từ gì ra vậy?
"Tại sao emkhôngmua thuốc mới?"anhtruy hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.