0
Lúc Tô Phát kéo cửa ra, Trương Hoài Nhân đã ngửi thấy một mùi hương. Chính xác hơn là một mùi thơm hỗn tạp, một mùi thơm nồng nặc. Cái mũi Trương Hoài Nhân như thể bị cảm, nước mũi bỗng chốc tuôn ra. Mũi hắn muốn hắt xì, không hiểu sao lại bị nghẹn lại, cảm giác rất khó chịu.
Nhìn về phía khuôn mặt tràn đầy bình tĩnh của Tô Phát, sắc mặt Trương Hoài Nhân trở nên trắng hơn. Trương Hoài Nhân không muốn làm, nhưng hắn không thể không làm. Hắn bước qua cửa, một mình đi vào bên trong. Mượn ánh nắng chiều, ánh mắt hắn nhìn thấy một đống hỗn loạn.
Hộp bánh nướng, dép da, chăn bông nằm trên mặt đất. Một chiếc khăn mặt bị ném ở trước cửa phòng vệ sinh. Tiếp đến là những mảnh vỡ của một cái gương lớn, và những v·ết m·áu khô in trên nền… Những hình ảnh ấy giống như một đoạn phim ngắn lướt nhanh qua đầu Trương Hoài Nhân, lóe lên một cái rồi biến mất.
Hít sâu một hơi, Trương Hoài Nhân nắm chặt hai bàn tay của mình, đi thẳng về phía căn phòng ngủ ở phía bắc.
Cửa phòng ngủ đóng kín.
Trương Hoài Nhân nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ trước mặt. Vài giây sau, hắn đẩy cửa phòng ngủ ra.
Một cảnh thê thảm lấy thế không kịp trở tay đánh sâu vào đôi mắt của Trương Hoài Nhân. Theo sau đó, một luồng cảm xúc mạnh mẽ đột phá tâm lý, như gió lốc trong giông bão đánh ầm ầm vào nội tâm của hắn. Ba bộ thi thể nữ giới trần truồng ngồi xếp bằng thành một vòng tròn, ở giữa vòng tròn thi thể là một ly kính trong suốt. Trong ly kính là một thứ màu nâu đỏ, Trương Thế Nhân cảm thấy dường như nó vẫn đang tản ra thứ mùi tanh hôi, cứ như thể trong ly là máu tươi đã khô cạn.
Khắp phòng không nhìn thấy đầu của ba bộ thi thể. Trên cổ ba người xấu số là một thứ đang ngọ nguậy, giống như là một loại giun hoặc đĩa cỡ lớn. Một đầu thứ ngọ nguậy cắm thẳng vào cổ thi thể, đầu còn lại nở ra một bông hoa sáu cánh màu đỏ tươi, ướt át. Bông hoa ghê rợn ấy thậm chí vẫn đang tiếp tục tản ra thứ mùi thơm nhàn nhạt khó chịu.
Phía ngoài vòng tròn ba bộ thi thể là một vòng tròn được tạo thành từ những ngọn nến đỏ. Toàn bộ những ngọn nến đều đã tắt, những dòng mỡ nến chảy xung quanh đều đã đông lại. Giữa vòng tròn những ngọn nến và vòng tròn thi thể là vô số cánh hoa.
Hiện tại đang mùa hè, nếu không phải bởi mùi thơm quá nồng nặc, mùi hôi thối từ ba bộ thi thể đã sớm tản ra ngoài hành lang, khiến người xung quanh phát hiện sự bất thường.
Hình ảnh kinh khủng trong căn phòng làm Trương Hoài Nhân cảm thấy cực kỳ khó chịu. Ngay cả một người đã trải qua nhiều như hắn cũng thấy kinh hồn, chớ nói chi là người bình thường.
Trương Hoài Nhân nhìn một lúc, cổ họng liền có chút không chịu nổi, đồ ăn trong miệng cứ từ dạ dày bốc lên. May mắn là hắn còn nén về bụng được, bỏ đi ra ngoài cửa.
Tô Phát nhìn thấy Trương Hoài Nhân bước ra ngoài, trầm giọng: “Đây là nhiệm vụ của chú em.” Nói xong, người đàn ông có thân hình vạm vỡ này quay người bước đi.
Trương Hoài Nhân ra hẳn ngoài hành lang, đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu và chầm chậm thở ra. Hắn suy nghĩ một chốc, lấy điện thoại ra báo án.
Nhận được báo án, cục cảnh sát thành phố Anh Kỳ phái ba chiếc xe cảnh sát chạy băng băng tới nơi phát hiện án mạng. Từ trong ba chiếc xe, đội cảnh sát chia ra thành hai nhóm người. Một nhóm đóng giữ ở dưới chung cư, bắt đầu kéo dây rào quanh một vòng, yêu cầu người ra vào phải chứng minh thân phận. Nhóm còn lại vào thang máy, nhanh chóng lên thẳng phòng án mạng.
Nguyễn Anh Dũng là Đội Phó Đội Hình Sự của Cục Cảnh Sát, lần này anh ta dẫn theo bảy người cảnh sát đi lên. Vừa tới tầng bảy, Nguyễn Anh Dũng ngay lập tức nhìn thấy Trương Hoài Nhân, mặt người đội phó lộ ra vẻ khó coi.
“Mỗi lần gặp tên nhóc này chẳng khác nào gặp phải chuyện không may. Không biết lần này là vụ án kì quái thế nào?” - Nguyễn Anh Dũng nghĩ thầm trong lòng.
Quả nhiên, đúng như Nguyễn Anh Dũng dự liệu. Khi bảy người cảnh sát bọn họ tiến vào phòng chứa thi thể, Nguyễn Anh Dũng và hai người khác không chịu nổi quá ba giây đồng hồ, chạy gấp ra ngoài ói liên tục.
Nguyễn Anh Dũng khá hơn hai người còn lại một tí, tay anh ta dựa vào tường, dù hai chân run rẩy nhưng vẫn có thể đứng được.
“Đội phó Dũng, vẫn tốt chứ?” - Trương Hoài Nhân đi tới gần Nguyễn Anh Dũng, lời nói mang theo ý xấu.
“Vẫn được.” Nguyễn Anh Dũng cắn răng, vờ như một người trải qua nhiều, nhìn quen rồi. “Chuyện này là sao? Em phát hiện ra người chết?”
“Không phải em, là đội trưởng.”
Nguyễn Anh Dũng nghe vậy liền giật mình, im lặng một buổi không nói thêm câu gì.
Cảnh sát kỹ thuật và pháp y không lâu sau liền tới hiện trường, bắt đầu tiến hành khám nghiệm. Pháp y đi thẳng vào bên trong, bắt đầu khám nghiệm thi thể. Cảnh sát kỹ thuật khám xét xung quanh, ý đồ tìm được thủ đoạn vào căn hộ của thủ phạm.
Trương Hoài Nhân từ ngoài nhìn vào bên trong, quan sát từng chi tiết, đầu óc còn suy nghĩ miên man về vụ án.
Bỗng, một nam cảnh sát tiến về phía Nguyễn Anh Dũng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Hoài Nhân: “Báo cáo! Phát hiện manh mối.”
“Ở đâu?”
“Hàng xóm nạn nhân, phòng 712.”
Nguyễn Anh Dũng vội vàng qua đó, Trương Hoài Nhân lập tức đi theo. Phòng 712 lúc này không khóa, bên trong có hai người cao tuổi đang ngồi cùng với một người nữ cảnh sát.
Khi Trương Hoài Nhân và Nguyễn Anh Dũng vừa tới, người phụ nữ chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi đang nhăn nhăn mặt, bắt đầu nói: “Đầu tuần… Hẳn là vào ngày chủ nhật. Cô còn nhớ kỹ. Ngày đó cô cùng chú dậy sớm đi ra ngoài tập thể dục. Lúc đi ngang qua phòng 702, cô nhìn thấy cửa phòng mở ra, cô nhìn vào bên trong. Con đoán cô nhìn thấy cái gì?”
“Cô nhìn thấy gì ạ?” Nữ cảnh sát dùng giọng nhẹ nhàng hỏi thăm.
“Cô nhìn thấy người thanh niên ở tầng sáu ở trong phòng đó. Ha ha, con nói có kỳ quái hay không?”
“…”
“Cô biết ba cô gái trong phòng 702 kia. Đây đều là những cô gái chưa kết hôn, thế mà sáng sớm tên nhóc lầu sáu đã ở trong phòng của mấy đứa nó. Điều này còn cần phải suy nghĩ sao? Chắc chắn là tên nhóc đã qua đêm trong phòng. Tên nhóc kia nhìn thấy cô liền vội vàng đóng cửa lại. Đây không phải có tật giật mình thì là gì? Ba cô gái kia thật không biết xấu hổ, chỉ nghĩ thôi cô còn xấu hổ giùm cho chúng nó. Phi! Nghe nói bọn trẻ bây giờ đều mê threesome, 4P. Trước kia cô còn không hiểu cái gì gọi là threesome, 4P, lần này vừa nhìn cô đã hiểu ngay. Bốn người cùng chơi, thật không biết xấu hổ, phi phi!”
Nghe tới đây, Trương Hoài Nhân, Nguyễn Anh Dũng cùng người nam cảnh sát thức thời rời đi. Nguyễn Anh Dũng liếc nhìn người nam cảnh sát, người nam cảnh sát liền hiểu, lập tức gọi thêm người đi xuống lầu sáu.
“Cậu nghĩ thế nào?” Nguyễn Anh Dũng vừa đi vừa hỏi.
“Anh chỉ cái gì?”
“Là ở cổ ba bộ thi thể. Nếu như anh không nhìn lầm, chuyện này không bình thường chứ?”
Trương Hoài Nhân cười trừ: “Vâng.”
“Vậy cậu định thế nào? Chuyện này không phải chuyện chúng tôi có thể xử lý.”
“Các anh tiếp tục tra tìm manh mối vụ án, phần còn lại em xử lý.” Trương Hoài Nhân chần chừ một lúc rồi đáp.
“Được.”
Bước tới thang máy, Trương Hoài Nhân vẫy tay chào Nguyễn Anh Dũng: “Em ra ngoài chút, có tin tức mới cứ gọi cho em.”
“Ừm.”
Trương Hoài Nhân rời chung cư, đến một quán nước ven đường, chọn một cái bàn dưới tán cây, gọi một ly nước mía. Vài phút sau, ông chủ quán mang ly nước mía bỏ xuống bàn, hắn cầm lên uống một ngụm. Đặt lại ly nước mía lên bàn, hắn trở nên bình tĩnh.
Thoáng chốc cảnh vật xung quanh trong nháy mắt tan biến, bắt đầu gây dựng lại. Thời gian trong nháy mắt đảo ngược.
Đèn trong phòng sáng tỏ, ngoài cửa sổ bóng đêm dần lùi về khuya. Thời tiết hôm nay có vẻ oi bức, không khí lạnh ban đêm không che đậy được cái nóng hầm hập từ thuở ban ngày.
Có tiếng âm nhạc từ phòng ngủ phát ra ngoài, âm thanh khá sôi động, có thể là một bản remix. Cùng với tiếng nhạc bập bùng là tiếng vui cười, đùa giỡn của hai cô gái.
Cô gái thứ ba đang tắm, tiếng giội nước từ phòng vệ sinh lâu lâu lại vang lên. Đứng ngoài tấm thủy tinh mờ, có thể thấy được thân hình và đường cong thướt tha của cô gái.
Từ mũi, hắn ngửi được mùi thơm thoang thoảng, dịu nhẹ rất đặc thù của những phụ nữ trẻ tuổi. Mùi thơm qua mũi, vào khí quản, tràn vào phổi, rồi thông qua hồng cầu chảy vào mạch máu, sau đó lan khắp toàn thân. Khi nó lan tới não, nó kích thích não, làm não tiết ra hóc môn, khiến hắn phấn khởi.
Một cô gái mặc áo ngủ màu hồng đi chân trần ra khỏi phòng ngủ, mặt cô gái đắp một mặt nạ dưỡng da. Cô gái này đi tới gần bếp, mở tủ lạnh ra, định cầm gì đó. Đột nhiên cô gái nghe thấy một âm thanh có chút lạ, quay đầu nhìn xem. Cô không phát hiện ra điều gì bất thường, nên tiếp tục tìm đồ trong tủ lạnh. Dò tới dò lui, cô gái lấy ra một cái hộp bánh, đầy hài lòng đóng cửa tủ lạnh.
Nhìn thấy cơ hội tới, hắn từ một góc bóng tối hiển hiện thân hình. Hắn lấy tốc độ vừa nhanh vừa nhẹ nhàng như báo săn lẻn tới sau lưng cô gái, giơ vũ khí trong tay lên, ác độc nện mạnh lên đầu nạn nhân. Cô gái ngay cả giãy giụa một thoáng cũng không làm được, ngã thẳng xuống đất, đập trên nền gạch, phát ra một tiếng vang nặng nề. Hộp bánh trong tay cô rơi trên mặt đất.
“Chuyện gì thế?” Tiếng một cô gái khác trong phòng ngủ truyền ra.
Không ai đáp lại.
Hắn cầm vũ khí đi về phía phòng ngủ, trong con mắt màu xám chỉ còn vẻ giết chóc điên cuồng. Khi đi ngang qua phòng vệ sinh, hắn dừng lại, nhìn thoáng qua tấm kính mờ, thử vặn chốt cửa. Cửa không khóa. Ba cô gái ở cùng phòng, cùng là nữ nhân, lại quen thân, cho nên không có riêng tư gì đáng nói.