Hắn đẩy nhẹ cửa, cánh cửa dần mở ra. Hơi nước cùng tiếng nước ào ào đập vào mặt hắn, theo sau là tiếng cười khanh khách của cô gái đang tắm: “Là cô nàng dê xồm nào muốn chiếm tiện nghi của tớ?”
Cô gái đang tắm nhắm mắt đưa lưng về phía hắn. Hắn có thể nhìn rõ đường cong chập chùng, bờ mông vểnh và một cái khe kẹp giữa hai chân lồ lộ trước mặt. Mọi thứ trần trụi phô bày trước mặt hắn, hắn lại không có bất cứ phản ứng nào như những nam nhân bình thường.
Hắn hờ hững đi tới, giơ thanh v·ũ k·hí lên.
Cô gái đang tắm bỗng mở mắt. Qua lớp gạch men trên tường, cô gái nhìn thấy một cái bóng nhạt và một thứ đồ vật dài được giơ lên trên. Cô kinh ngạc xoay người lại, phát hiện ma quỷ đang ở ngay sau lưng nàng.
“A!”
Tiếng kêu thảm của cô gái mới phát ra ngay tức khắc bị cắt đứt. Thanh v·ũ k·hí ma quỷ đang cầm đã tiến vào trong trán cô. Lực do người cầm nó tác động làm cho đầu cô gái xuất hiện một vết lõm, hai con mắt của cô cũng lòi ra phía ngoài.
Hắn lạnh lùng nhìn vòi hoa sen liên tục xối mạnh lên thân hình t·rần t·ruồng không nhúc nhích, quay người đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Cô gái thứ ba nghe được âm thanh, từ trong phòng ngủ chạy ra nhìn xem chuyện gì. Cô vừa lúc nhìn thấy hắn cầm v·ũ k·hí đi tới. Hắn vung một phát bổ vào đầu cô gái. Cô gái phản ứng rất nhanh, lách mình né tránh. Cô quay người muốn chạy trốn, nhưng bị hắn cầm tóc kéo về. Hắn giơ thanh v·ũ k·hí lên, cô gái dùng hết sức lực hai tay giữ chặt hai tay của hắn, dùng lực từ chân và eo đứng vững. Vẻ điên cuồng trong mắt hắn tăng lên, hắn nắm c·hặt đ·ầu cô gái, đập mạnh nó vào tường. Bị đập đầu, cô gái kêu thảm. Hắn lại tiếp tục đập đầu cô gái vào tường, một lần lại một lần. Tấm gương trên tường không chịu nổi lực tác động, vỡ thành hình mạng nhện. Cô gái đã b·ất t·ỉnh cùng những mảnh vỡ tấm gương rơi trên mặt đất.
Nhìn cô gái nằm im trên mặt đất, cơn giận của hắn mới lắng lại một xíu.
Hắn kéo cô gái b·ất t·ỉnh cùng một người khác vào phòng vệ sinh, lột sạch quần áo của các cô. Sau đó, hắn chặt ba cái đầu người. Máu từ cổ của ba t·hi t·hể tuôn trào, phun ra nhè nhẹ. Hắn nhìn máu phun ra, lấy một cái ly hứng lấy nửa ly máu mà cảm thấy thoải mái, vui vẻ, nhẹ nhàng. Loại cảm giác này khó mà hình dung.
Đợi máu phun ra hết, hắn tắm cho ba bộ t·hi t·hể, rửa sạch những v·ết m·áu trên người các cô gái. Tiếp đến hắn kéo chúng về phòng ngủ, bắt đầu xếp ba cái t·hi t·hể thành tư thế ngồi thiền. Hắn làm cực kỳ tỉ mỉ, giống như thưởng thức quá trình này.
Hắn không khi nào quên thứ quan trọng nhất. Hắn từ đâu đó cầm ra ba con động vật hình giun to lớn. Dưới khuôn mặt đầy thành kính, hắn cắm thẳng một đầu của chúng vào cổ ba t·hi t·hể, đầu còn lại để mặc nó ngọ nguậy ngoài không khí. Không lâu sau, đầu ngoài không khí của loài động vật này bành to ra, nở thành một đóa hoa sáu cánh màu đỏ tươi.
Dưới ánh đèn, đóa hoa màu đỏ tỏa ra thứ ánh sáng yêu dị.
Hắn nhìn hình ảnh trước mắt, cảm thấy rất hài lòng. Hắn vui vẻ lấy ra từng cây nến, xếp thành một vòng tròn bao bên ngoài ba bộ t·hi t·hể, đồng thời không quên vung ra những cánh hoa đã chuẩn bị sẵn ở giữa hai vòng tròn.
Xong xuôi, hắn đặt cái ly máu vào giữa vòng tròn ba cô gái, rồi chăm chú lui ra ngoài, đốt lên những ngọn nến oan nghiệt.
Lửa được đốt lên, cả khung cảnh đột ngột bùng cháy, rồi vỡ ra từng mảnh, tan biến hoàn toàn. Trương Hoài Nhân trong nháy mắt thức tỉnh. Hắn thở dài một hơi, ý thức của hắn còn chút rã rời, đầu óc mỏi mệt.
Trương Hoài Nhân đưa cánh tay phải còn đang run rẩy vì di chứng tới cầm ly nước mía. Đến lúc ly lên gần tới miệng, cánh tay phải của hắn đã không còn run rẩy. Hắn uống một ngụm lớn, uống ừng ực, rồi uống hết cả ly. Đặt cái ly chỉ còn lại những viên đá lẻ tẻ bên trong xuống bàn, Trương Hoài Nhân than nhẹ, từng chữ từ kẽ răng toát ra: “Tà Giáo!”
Trương Hoài Nhân kêu chủ quán tính tiền, rời khỏi quán, quay trở lại chung cư, tiến về nơi xảy ra vụ án.
Thấy hắn trở về, Nguyễn Anh Dũng đang đứng ở ngoài hành lang quan sát hắn. Chờ đến lúc hắn đến gần, Nguyễn Anh Dũng hỏi: “Thế nào?”
“Tế tự.” Trương Hoài Nhân đáp không đầu không đuôi.
“Tế tự?” Khuôn mặt Nguyễn Anh Dũng hiện rõ sự nghi ngờ.
“Hung thủ gây án gọn gàng, ba người bị hại không chút giãy giụa liền bị đ·ánh c·hết. Hung thủ có mục đích rõ ràng, hắn chỉ g·iết người, dù cởi hết quần áo trên người n·ạn n·hân cũng không làm ra chuyện biến thái gì. Hắn rõ ràng không có hứng thú gì với thân thể của n·ạn n·hân. Hắn làm vậy chỉ vì muốn tiếp tục làm ra một quá trình tất yếu.”
“Quá trình gì cơ?” Nguyễn Anh Dũng còn chưa phản ứng kịp.
“Tế tự.” Trương Hoài Nhân lặp lại hai chữ này.
Nguyễn Anh Dũng khó nén kinh ngạc. Anh ta suy ngẫm về hình ảnh, vị trí của ba t·hi t·hể, cùng với một thứ động vật to tròn dài nở hoa một đầu. Anh nhận ra Trương Hoài Nhân nói rất có lý.
“Hung thủ định tế tự gì?” Anh không nhịn được, lên tiếng hỏi.
“Em không biết. Nhưng hẳn là nó liên quan đến Tà Giáo.” Trương Hoài Nhân thật sự không rõ h·ung t·hủ định tế tự cái gì. Thế nhưng với hắn, bất cứ người nào bày ra tình cảnh ghê rợn kia, đó là Tà Giáo không thể nghi ngờ. Tên h·ung t·hủ gây án với một thủ đoạn tàn nhẫn, song trong đó lại ẩn chứa một thứ gì đó khó hiểu.
Nguyễn Anh Dũng vừa nghe được hai chữ “Tà Giáo” thì sắc mặt liền biến. Anh ta cố nhẫn sự sợ hãi đang xâm chiếm trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói ra: “Chuyện này có thể trở nên phức tạp, chúng ta cần thêm viện binh.”
Trương Hoài Nhân tất nhiên hiểu được “viện binh” trong miệng Nguyễn Anh Dũng là chỉ gì. Hắn đành nói thẳng: “Chuyện này đội trưởng giao cho em, chắc hẳn anh ấy đã nhìn ra một mình em có thể giải quyết được.”
“Nhưng…”
“Yên tâm đi anh, anh chỉ cần nhắc nhở mọi người cẩn thận đề phòng, phần còn lại em sẽ lo.” - Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Nguyễn Anh Dũng, Trương Hoài Nhân bảo. “Tin tưởng em!”
“Được rồi. Thật không hiểu đội trưởng của cậu nghĩ gì nữa.” Nguyễn Anh Dũng cảm khái.
Trương Hoài Nhân cười khổ, cũng không nói thêm gì. Hắn đứng tại chỗ, yên lặng chờ đợi kết quả k·hám n·ghiệm t·ử t·hi của pháp y. Bên cạnh hắn, Nguyễn Anh Dũng cũng giữ im lặng, thỉnh thoảng rút ra một điếu thuốc, châm lửa hút.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thoắt cái đã gần 6 giờ.
Reng reng…
Tiếng chuông điện thoại như đánh thức hai con người yên lặng.
Nguyễn Anh Dũng cầm chiếc điện thoại màu trắng từ túi quần ra, đưa lên nghe: “Alo.”
“Đội phó, có phát hiện.” Đầu bên kia truyền tới một giọng nam trầm, giọng gấp gáp.
“Nói.”
“Anh em lần theo manh mối thanh niên ở dưới lầu sáu, phát hiện hắn m·ất t·ích bảy ngày trước, tung tích hiện không rõ. Bốn ngày trước hắn có dùng tài khoản ngân hàng thanh toán cho một công ty chuyển phát nhanh, từ công ty chuyển phát nhanh chúng em truy ra hắn có gửi một món đồ cho một cô gái cùng thành phố. Chúng em tới nhà cô gái, đã đưa cô gái cùng món đồ về cục. Khi mở hộp quà chúng em phát hiện một cây bút ghi âm. Nội dung bút ghi âm không nói rõ qua điện thoại được, anh cần trở về một chuyến. Em chờ anh ở phòng làm việc của anh.”
“Được. Anh về ngay.” Nguyễn Anh Dũng lên tiếng đồng ý, tắt cuộc gọi, bỏ điện thoại vào túi. “Cậu cũng nghe được rồi đấy, chúng ta đi thôi.”
6h28, Trương Hoài Nhân theo chân Nguyễn Anh Dũng tiến thẳng vào cục cảnh sát. Tới phòng mình, Nguyễn Anh Dũng đã thấy người đồng đội ngồi chờ sẵn ở trong phòng. Đó là một người cao gầy, cao khoảng một mét tám, nhưng nặng chỉ tầm sáu mươi lăm kí.
Nguyễn Anh Dũng nhìn người nam cảnh sát, lên tiếng hỏi: “Tình hình thế nào?”
Người kia hiểu ý, đáp: “Chị Hà đang hỏi thêm thông tin từ cô gái kia.”
Đoạn, người nam cảnh sát chỉ vào chiếc bút ghi âm màu lam to chừng ngón cái trên bàn, nói: “Thông tin thêm ở bên trong, em còn có việc, xin phép đi trước.”
“Hừm, được rồi. Cứ để đó cho tôi, cậu đi đi.” Nguyễn Anh Dũng gật đầu.
Người nam cảnh sát cấp dưới vừa đi, Nguyễn Anh Dũng ngồi vào bàn, Trương Hoài Nhân cầm một chiếc ghế bên tường trái, mang tới ngồi phía bàn đối diện Nguyễn Anh Dũng. Khi Trương Hoài Nhân ngồi xong, Nguyễn Anh Dũng vẫn còn loay hoay với cây bút. Hai phút sau, anh ta bấm nút chạy.
Sau một đoạn rè rè, chiếc bút ghi âm phát ra một giọng nam.
“Thái Nhi, chào cậu. Cậu có thể đã không nhớ được tớ là ai, không sao, nó không có vấn đề gì. Thời còn đi học, tớ là đứa tầm thường nhất. Tớ đã biết cậu đi làm ở bệnh viện thành phố từ lâu, chủ yếu trước giờ chúng ta không phải quá quen, nên tớ không có ý định liên hệ với cậu. Lần này đột nhiên liên hệ cậu là do bất đắc dĩ, tớ gặp phải phiền phức rất lớn, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nhờ cậu giúp đỡ. Nhân phẩm của cậu tớ hiểu khá rõ, người khác tớ không tin được, vì thế tớ đành liên hệ cậu.
Hiện tại tình cảnh của tớ rất nguy hiểm, không thể trực tiếp gặp cậu, chỉ có thể ghi âm lại lời nói, nhanh chóng gửi tới cho cậu, nói rõ phiền phức của tớ cho cậu biết.
Tới giờ phút này, tớ vô cùng sợ hãi, không biết phải làm gì bây giờ, cũng không biết cậu có thể giúp được tớ hay không. Nhưng mà dẫu thế nào, có một người biết được chuyện tớ đang phải đối mặt cũng khiến lòng tớ an tâm hơn. Nếu như tớ… bị hại, cậu liền báo cảnh sát, để tớ có thể c·hết minh bạch.
Haiz… Trước hết nghe tớ kể lại từ đầu. Vì việc này nghe có vẻ hoang đường, tớ sẽ cố gắng kể rõ ràng và kỹ càng. Kẻ trong cuộc u mê, kẻ ngoài cuộc tỉnh táo, có lẽ cậu sẽ thấy rõ chân tướng chuyện này hơn tớ. Hi vọng như thế. Đương nhiên, nếu như cậu cảm thấy chuyện tớ giảng là nói vớ vẩn, cho rằng tớ chẳng khác gì một kẻ l·ừa đ·ảo đang nói dối, vậy tớ chỉ có thể cảm thấy nuối tiếc.”
0