Trương Hoài Nhân thật không hiểu nhiệm vụ lần này là thế nào. Nó khác hoàn toàn với những lần nhiệm vụ trước của hắn, phải nói là một trời một vực mới đúng. Bây giờ hắn có ý định rút lui, trốn vào một nơi an toàn nào đó, chờ đợi nửa tháng, một tháng xem tình hình thế nào.
Sau một phen suy nghĩ, lý trí của Trương Hoài Nhân vẫn chiếm thượng phong. Hắn biết suy nghĩ trốn đi vừa rồi là sự yếu đuối của bản thân, đó là cái cớ do hắn nghĩ ra mà thôi. Hắn không hiểu rõ tình huống nơi đây, trốn ở chỗ nào đó một thời gian là chuyện thể không nào, trước sau gì hắn cũng sẽ bị người phát hiện. Đó là chưa kể đầu nguồn mỗi lúc một mạnh lên, Trương Hoài Nhân trốn càng lâu, hắn càng c·hết chắc.
Suy đi nghĩ lại, Trương Hoài Nhân quyết định chủ động tìm hiểu. Hắn không có bản đồ, do đó hắn quyết định mục tiêu vẫn là lấy thăm dò làm chủ.
Sau khi chấn chỉnh lại tinh thần, lại tiếp tục lên đường theo hướng khác.
Mấy giờ sau, Trương Hoài Nhân rời khỏi khu rừng rậm.
Khoảng một giờ sau đó, Trương Hoài Nhân đứng dưới một vách núi cổ quái, nhìn hai thi thể thê thảm dưới chân, im lặng không nói.
Một thi thể mặc đồ màu đen bó sát người, dáng người khôi ngô, bàn tay thô lớn, trên cổ có một lằn máu gọn gàng, trên đầu hai mắt trợn lên, thần tình không cam lòng, tựa hồ bị chết không minh bạch. Trương Hoài Nhân không nhận ra người này. Rất hiển nhiên, người này cũng chẳng phải là một trong mười bốn người Võ Nhân tham gia nhiệm vụ.
Thi thể còn lại có dáng người trung bình, trên người huyết nhục mơ hồ. Nặng nhất chính là khuôn mặt không còn thấy rõ được ngũ quan. Anh ta bị một thanh kiếm đâm thẳng vào đầu, ghim xuống đất, não và máu chảy ra lênh láng. Trên ngón tay trỏ của anh ta quấn một sợi tơ lạ, trong suốt. Dưới ánh mặt trời, sợi tơ khẽ lập lòe như có như không.
Trương Hoài Nhân cũng không nhận ra người thứ hai. Với hắn, chuyến hành trình tưởng chừng chỉ đơn giản là một nhiệm vụ bình thường đã trở nên phức tạp trong phút chốc.
Trương Hoài Nhân không rõ tổ chức và chính phủ có ý đồ gì. Một hiện tượng siêu nhiên bình thường không thể đột ngột biến thành khó đối phó và không rõ ràng như thế này. Ít ra nó cần có một quá trình dài lâu để biến đổi. Trong khoảng thời gian dài đó, những nhân viên điều tra không thể nào không phát hiện sự biến đổi của nó. Trừ khi…
Nghĩ tới đây, Trương Hoài Nhân không dám nghĩ tiếp.
Trương Hoài Nhân nhìn kỹ thi thể của người mặc đồ màu đen, suy nghĩ trong chốc lát. Đột nhiên hắn nhấc chân, đá nhẹ vào cái cổ có đường chỉ máu. Cái đầu của người mặc đồ màu đen lập tức lăn long lóc sang một bên.
Thi thể người mặc đồ màu đen sớm đã phân làm hai.
Trương Hoài Nhân đã hiểu. Rất rõ ràng, hai người là đồng quy vu tận mà chết!
Trương Hoài Nhân ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh núi hồi lâu, trong lòng đã có kết luận. Đầu hắn đã tưởng tượng ra tình cảnh hai người này gặp nhau thế nào.
Theo các dấu hiệu mà phán đoán, người mặc áo màu đen có thực lực cao hơn một bậc so với người sử dụng tơ. Thi thể của người sử dụng tơ có huyết nhục mơ hồ, vết thương khá nhiều. Vẻ mặt của người áo đen có vẻ không cam lòng. Chúng đều xác nhận cho việc này.
Người sử dụng tơ tuy ở vào thế hạ phong, nhưng hiển nhiên cũng là người có tâm kế. Anh ta cố gắng không sử dụng cái tơ trong suốt này trong chiến đấu trước đó. Anh ta hẳn là lợi dụng khi đối phương vừa thắng, tâm tính buông lỏng, dùng vật này đánh lén vào đúng thời điểm này, cắt ngọt đầu của đối phương, lấy mạng của người mặc áo màu đen.
Người sử dụng tơ hiển nhiên cũng không nghĩ tới rằng chẳng biết nguyên nhân gì, người mặc áo đen trước khi chết vẫn còn thừa lực xuất kiếm trong tay. Một kiếm đâm xuống, người sử dụng tơ hoặc là do thương tích quá nặng không thể di chuyển, hoặc bởi vì thắng lợi tới tay mà phạm sai lầm tương tự, đã bị đóng đinh trên mặt đất. Đây là một cuộc tử chiến thảm thiết không có người chiến thắng.
Một khi đã hiểu được cái chết của hai người, Trương Hoài Nhân chỉ có thể chúc hai người họ đi về địa ngục thuận lợi, sớm ngày đầu thai, rồi không khách khí lục tìm trên người hai người này.
Dù sao thì họ cũng đã chết, Trương Hoài Nhân tự nhiên thu lấy hai túi vải đựng đồ của họ.
Tìm qua một lần, Trương Hoài Nhân không thấy gì!
Thần sắc Trương Hoài Nhân bắt đầu ngưng trọng, Hắn cẩn thận tra xét lần nữa, vẫn không thấy gì!
Trương Hoài Nhân chợt thấy lạnh cả người, căng thẳng hẳn lên, tim bắt đầu đập thình thịch.
Nơi này còn có người thứ tư tồn tại, là người đã lấy đi túi vải của hai người xấu số. Tuy người này có khả năng đã sớm rời khỏi nơi đây, nhưng Trương Hoài Nhân cũng không thể chắc chắn người thứ tư không ở phụ cận quan sát, không lấy hai thi thể này làm mồi dụ. Người thứ tư có thể đang tìm sơ hở của hắn để ra tay.
Đối diện là vách núi, trên đó có một vùng cỏ mọc cao, rất tốt để người ta che dấu thân hình. Trương Hoài Nhân đang ngồi xổm bên cạnh hai cái thi thể, đang quay lưng lại đám cỏ này. Điều này làm cho Trương Hoài Nhân cảm thấy bất an. Hắn cho rằng có thể người thứ tư đang tránh ở vùng cỏ sau lưng mình.
Thân hình Trương Hoài Nhân không chuyển động, vẫn giữ nguyên tư thế như cũ. Từ phía sau nhìn lại, Trương Hoài Nhân dường như vẫn còn đặt hết sự chú ý vào hai thi thể trước mặt. Nhưng trên thực tế, hắn đã vận dụng mười hai phần tinh thần, lặng lẽ lắng nghe tiếng động và bắt đầu vận khí đi về các vị trí yếu ớt của cơ thể.
Một lúc lâu sau, không có chuyện gì xảy ra. Hoặc là Trương Hoài Nhân tự mình dọa mình, không còn ai ở nơi này. Hoặc là người ẩn nấp nhìn thấy không có cơ hội, vẫn ẩn giấu thân hình, không định ra tay.
Sau khi chờ thêm một lúc, Trương Hoài Nhân đứng lên, xoay người hướng tới bãi cỏ. Hắn dùng đôi mắt lạnh lùng của mình dò xét nhiều lần, tiếp theo không nói một lời mà đột nhiên vọt đi. Chỉ giậm chân mấy lần, thân hình hắn đã biến thành một điểm đen, dần dần rời xa.
Khi thân ảnh của Trương Hoài Nhân hoàn toàn biến mất, trong bụi cỏ vốn vô cùng an tĩnh kia đột nhiên xuất hiện những âm thanh “xột xoạt”. Sau đó, một bóng người mảnh dẻ đi ra, là một cô gái áo trắng phiêu phiêu.
Cô gái này nhìn như còn trẻ, chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Cô gái có tướng mạo thanh thuần, vẻ mặt trong sáng, đáng yêu. Thật sự khó có thể tin được ở nơi giết chóc hỗn loạn lại xuất hiện một cô gái như vậy.
Theo trang phục xem ra, cô gái này là đệ tử của Phái Nữ Quyền.
Cô gái nhìn về phía Trương Hoài Nhân biến mất, hé miệng cười, lẩm bẩm như một ông già: “Sự can đảm, tâm trí, coi như cũng được. Mỗi tội cảnh giới kém một chút, tư chất xem ra cũng là vấn đề lớn, không có bao nhiêu tiềm lực. Nếu có thể còn sống rời khỏi đây, cũng có thể xem là có tài!”
“Chẳng qua, xem thân pháp khi hắn chạy trốn, dường như là Như Ảnh Tùy Hình của Phái Bang. Ôi, xem như không tệ, thật đúng là thú vị.” Cô gái rờ rờ cằm, trong ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú.
Nếu Trương Hoài Nhân nghe được những lời này, hắn nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm.
Đối phương nói với giọng khẳng định, chỉ vài lời đã nói hết những chỗ tốt xấu của Trương Hoài Nhân. Có vẻ như người này hiểu rõ bản thân hắn hơn cả hắn.
“Trước tiên cứ buông tha ngươi một lần, chị còn có chuyện quan trọng phải đi làm. Nếu như lần sau lại gặp nhau, ha ha… Chú em cũng không thể thoát đi một cách nhẹ nhàng như vậy được đâu.” Cô gái nheo nheo cái mũi của mình, cười mỉa.
Theo lời cô ta, dường như Trương Hoài Nhân hắn đã trở thành một món đồ chơi mới trên tay của cô ta. Không rõ hắn có sức hấp dẫn gì với cô gái thuộc Phái Nữ Quyền này.
Cuối cùng, cô gái tặc lưỡi, vung tay lên. Cả người cô gái chìm trong một màn khí màu lục chói mắt, thân hình cô ta bỗng biến mất không thấy nữa.
Trương Hoài Nhân không biết chuyện xảy ra ở nơi này sau khi hắn đi khỏi. Hắn càng không biết có một cô gái đã để ý đến hắn. Bản thân hắn chỉ thấy may mắn khi không rơi vào bẫy rập của ai đó.
Về phần ở nơi đó có người ẩn nấp hay không, Trương Hoài Nhân cũng không định tìm hiểu. Nơi đây có Tà Giáo, việc có người dùng gian kế mai phục và việc có người tập kích, đánh lén người khác đều sẽ là chuyện cơm bữa, đều sẽ xảy ra thường xuyên.
Muốn giữ được cái mạng nhỏ của mình, bắt buộc phải né tránh tất cả tranh đấu không cần thiết. Đó là tiêu chuẩn của Trương Hoài Nhân trước khi hành động.
Trương Hoài Nhân đi khoảng hai giờ thì gặp nguy cơ lớn nhất trong chuyến hành trình trên địa phương mà hắn còn không biết tên. Hắn bị hai người chặn lối trước và sau ở một ngã tư đường. Một người có râu quai nón, một người khác trẻ hơn.
Trương Hoài Nhân cảm thấy trong miệng khô khốc. Hắn không nghĩ tới bản thân ngàn lần cẩn thận lại bị người khác phục kích, nhất là khi còn gặp phải tình huống ác liệt nhất: lấy một địch hai.
Đã biết nơi này hung hiểm, Trương Hoài Nhân đã mười hai phần cẩn thận. Dọc theo đường đi, thời khắc nào thần kinh hắn cũng tập trung. Nhưng hắn vừa mới bước tới chỗ giao nhau của con đường, khi hắn còn chưa kịp thở ra, không có chút dấu hiệu nào, hắn đã bị hai người này ngăn chặn đường lui trước sau.
Trương Hoài Nhân nhìn thấy biểu tình hung ác của gã râu quai nón, hắn hiểu hắn có nói gì thì cũng vô dụng. Trước hết, hắn vận Mặc Thủ Thành Quy bao cả cơ thể vào. Tiếp theo, hắn vận Như Ảnh Tùy Hình đề phòng.
Tên râu quai nón cùng người phía sau lạnh nhạt nhìn nhất cử nhất động của Trương Hoài Nhân. Bọn họ không có chút ý muốn ngăn cản cùng tấn công. Xem ra hai người đều tin tưởng họ chắc chắn có thể làm thịt Trương Hoài Nhân, cho nên họ mới có vẻ thong dong như thế.
0