0
Trương Hoài Nhân thấy vậy, âm thầm cười lạnh. Đối phương một khi đã như vậy, hắn tự nhiên phải lợi dụng điểm này.
Vì thế, trong khi đề phòng hai người kia, Trương Hoài Nhân hơi di động thân hình về phía trái, đưa bản thân cùng hai người kia ở tư thế đối mặt, đỡ phải hai đầu thụ địch. Quả nhiên, hai người này cũng không có thừa dịp cơ hội này công tới.
Gã râu quai nón nghiêng đầu sang nói với gã trẻ hơn: “Anh bạn, tên này da thịt trắng bóc, cứ giao cho mình tao đối phó là được rồi. Tao muốn đích thân chiêu đãi người này.”
Người bạn của gã ta nghe xong, nhún vai: “Tùy mày thôi, thích ăn cỏ non thì cứ ăn. Tao ở một bên hỗ trợ là được rồi. Chẳng qua, cũng đừng giống như lần trước vậy, lật thuyền trong mương! Nếu không, mày lại thiếu ta một lần ân tình cứu mạng!”
“Ha ha, lần đó tuyệt đối là việc ngoài ý muốn! Hiện tại đối phó với tên lính mới này, ta xuất ra một nửa thực lực đã là quá dư thừa rồi!” Tên râu quai nón đầu tiên là đỏ mặt lên, nhưng sau đó bĩu môi, dùng giọng khinh miệt nói ra.
“Khụ, mày cứ tự lo cho thân mày đi! Tao cũng không hi vọng có một ngày nghe tin xấu của mày. Dù sao cũng là bạn bè ăn chơi nhiều năm, tìm được một người hợp tính cũng không dễ.” Gã trẻ tuổi lắc đầu, có vẻ gã ta cảm thấy đau đầu với tính cách tự đại của gã râu quai nón.
Gã trẻ tuổi không cảm thấy đối thủ trước mặt có thể tạo thành uy hiếp gì với người bạn của mình. Sau khi nói xong, gã ta đứng ở một bên nhìn.
Trương Hoài Nhân ở bên cạnh, nghe rõ ràng lời đối thoại của hai người. Từ đó hắn cũng rút ra một số điều. Hai người này là bạn bè, quan hệ trông không tệ. Hai người này chắc hẳn là liên thủ đối địch khá ăn ý, khó ứng phó hơn những người tạm thời liên thủ với nhau rất nhiều. Nghe giọng điệu của đối phương, dường như hai người họ cũng không phải chỉ mới hợp tác lần đầu.
Trương Hoài Nhân không khỏi rất buồn bực.
“Xem ra chỉ có dùng thủ đoạn nhanh nhất giải quyết một tên. Sau đó xử lý tên còn lại sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Lúc này, gã râu quai nón hạ mấy túi màu xanh trên lưng xuống, nhe răng cười đầy dâm tà, hai mắt híp lại, đi về phía Trương Hoài Nhân. Gã ta có vẻ như đã muốn ra tay.
Hẳn là do lời nhắc nhở của người bạn tốt kia có tác dụng, gã râu quai nón đi được nửa đường thì vận khí, một vòng khí phòng hộ bao bọc cả cơ thể gã ta vào bên trong.
Gặp tình cảnh này, Trương Hoài Nhân hơi cau mày, cảm thấy khó giải quyết.
Hắn kiêng kị thủ đoạn của hai người lạ này, đang chuẩn bị lợi dụng sơ hở gã râu quai nón, trước tiên xử lý gã ta. Nhưng hiện tại đối phương đã xuất ra khí phòng hộ, Trương Hoài Nhân không thể tiêu diệt gã ta trong một khoảng thời gian ngắn được.
Đương nhiên, nếu thi triển Chân Thức Thất Tiệt Trận, người này có nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng vô dụng. Nhưng mà thi triển Chân Thức Thất Tiệt Trận sẽ hao hết khí trong Khí Hải, không đến thời khắc sống chết trước mắt, thời điểm mấu chốt, Trương Hoài Nhân cũng không định dùng đến.
Một khi không thể xử lý người này nhanh gọn, Trương Hoài Nhân dời ý định sang trên người trẻ tuổi đứng ở đằng sau gã râu quai nón.
Trương Hoài Nhân nhìn thấy người nọ đang chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, bộ dáng đang suy tư cái gì đó. Gã trẻ tuổi một chút cũng không lưu ý đến tất cả tình tiết đang phát sinh. Trương Hoài Nhân trong lòng mừng rỡ, biết cơ hội đã tới.
Trương Hoài Nhân không suy nghĩ tiếp, cả cơ thể của hắn sáng lên, sáu đám khí từ huyệt Khí Hải lao ra, xoay tròn hô ứng lẫn nhau, hình thành một hình lục giác đều, bay thẳng về phía gã râu quai nón.
Đào Hoa Trận!
Vòng tròn lục giác đều ở giữa không trung biến thành một tia sáng màu tím, bắn tới trên người đối phương, bao quanh lớp phòng ngự trên người gã râu quai nón. Nó hình thành một lớp vỏ lớn lớp phòng ngự của gã râu quai nón, bao chặt gã ta ở trong, khiến gã ta không thể đi tới chút nào nữa.
Gã râu quai nón thấy đòn đánh của Trương Hoài Nhân bay tới, gã ta không có gì lo lắng. Trên người gã là vòng bảo hộ có lực phòng hộ kinh người, những công kích bình thường không lọt nổi vào mắt gã. Nhất là khi gã ta đã ở cảnh giới Mười Sáu, hơn hẳn kẻ gà mờ đối diện hai cái đẳng cấp.
Bằng với một tay lính mới ở cảnh giới Nhập Môn, gã râu quai nón cũng không tin đối phương có công pháp gì mạnh mẽ có thể uy hiếp được mình. Bởi vậy, gã vẫn không thèm để ý, tiếp tục tiến tới. Gã ta mở rộng cái túi ra, tựa hồ muốn phóng cái gì ra ngoài.
Khi gã râu quai nón bị vòng sáng màu tím vây khốn tại chỗ, vẻ mặt gã ta mới khẽ biến, cảm thấy sự tình có chút không ổn.
Lúc này, gã thả ra hai con rắn màu xanh biếc có hai cái sừng nhỏ màu tím. Cặp rắn này vừa xuất hiện, liền lập tức kêu lên vài tiếng quái dị, không ngừng công phá lồng sáng màu tím. Lồng sáng màu tím bị công kích, ánh sáng tím không ngừng nhộn nhạo, lúc sáng lúc tối, như thể không chịu được bao lâu.
Gã râu quai nón thấy vậy, trong lòng vui mừng, lại lấy ra một cái túi khác, tiếp tục thả ra một con rắn nữa. Ba con rắn cùng nhau hợp lực đánh về lồng sáng tím. Gã tin tưởng rằng gã sẽ thoát ra nhanh chóng, sẽ không mất nhiều thời gian với cái lồng màu tím. Đến lúc đó, gã nhất định moi ra xương sườn của đối phương, sau đó chơi chết đối phương cho thỏa cơn tức trong lòng.
Trương Hoài Nhân hoàn toàn không để ý đến địch nhân bị vây khốn. Hắn vận Như Ảnh Tùy Hình, thân hình chợt lóe, nhằm về phía gã trẻ tuổi. Thân pháp cực nhanh, dọc theo đường đi hắn như ẩn như hiện, thậm chí còn xuất ra ảo ảnh nối nhau, có vẻ cực kỳ quỷ mị.
Đồng thời, tay phải của Trương Hoài Nhân tụ tập khí, một thanh kiếm nhỏ màu tím, to bằng nửa ngón út dần dần thành hình.
Ngay thời điểm này, gã trẻ tuổi rốt cục từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Gã ta liếc mắt thấy cảnh tượng quỷ dị như thế, sắc mặt không khỏi đại biến, vội vàng lui về phía sau, lập tức bắt đầu vận khí. Đối phương còn cách gã ít nhất tám, chín mét, điều này làm cho gã ta không lo lắng bao nhiêu, bởi vì gã vẫn còn đủ thời gian thi triển khí phòng hộ.
Nhưng còn không chờ gã trẻ tuổi dùng thi triển xong khí phòng hộ, gã ta đã nhìn thấy Trương Hoài Nhân đột nhiên nhìn về phía gã mà cười một cách thần bí. Ngay sau đó, gã thấy đối phương vung một tay về phía gã, động tác giống như người quen chào hỏi lẫn nhau. Cùng lúc đó, gã trẻ tuổi cảm thấy trên cổ hơi ngứa, tựa như có con muỗi cắn gã một cái.
Gã trẻ tuổi rùng mình, còn chưa kịp hiểu được dụng ý của đối phương, liền cảm thấy trời đất đảo điên. Giây sau, hai mắt gã tối sầm, không còn biết gì nữa.
“Bảo!”
Gã râu quai nón điều khiển quái thú đứng ở bên kia nhìn thấy rõ mọi chuyện, hai mắt trợn lên, thất thanh kêu lên.
Gã râu quai nón tận mắt nhìn thấy Trương Hoài Nhân vọt tới cách người bạn của gã khoảng bảy mét thì nhẹ vung tay lên. Thanh kiếm nhỏ trên tay Trương Hoài Nhân bay thẳng về phía người bạn của gã với tốc độ khó tin. Chớp mắt sau, người bạn lâu năm của gã đã mất đầu, đầu người rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất. Thân hình không đầu của người bạn gã ta lại tiếp tục lui lại mấy bước, rồi mới ngã xuống đất, để lại một luồng máu bắn vọt lên cao cả mét.
Gã râu quai nón cảm thấy tay chân lạnh lẽo, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ra. Đối phương dùng thủ đoạn lôi đình giết chết người bạn của gã, rõ là không đơn giản.
“Nhóc con, chờ tao thoát, tao phải nhất định sẽ chặt mày thành trăm, nghìn mảnh!”
Tuy cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, tràn ngập cảm giác thương tiếc cho bạn, gã râu quai nón lấy lại can đảm, giả ra hình dáng hung tợn, cố gắng hù dọa. Nhưng trên thực tế, nội tâm của gã đã sớm quyết định xong. Chỉ cần gã thoát khỏi lồng sáng màu tím, gã sẽ lập tức chạy thật xa. Quân tử báo thù, mười năm không muộn!
Đối thủ trước mắt rất quái, chẳng những có cạm bẫy vây khốn gã, còn có công pháp giết người nhanh như chớp giật, thật sự không dễ đối phó. Vì bạn tốt báo thù tất nhiên là việc quan trọng, nhưng cái mạng nhỏ của bản thân lại càng quan trọng hơn.
Gã râu quai nón nhìn như hung ác, nhưng lại nhát gan như bọn chuột nhắt, lấn yếu sợ mạnh.
Trương Hoài Nhân tất nhiên không biết được ý nghĩ của đối phương. Hắn chỉ thấy đối phương lại thả ra một con quái vật. Con này giống như là con lửng, nhưng to hơn gấp ba, bốn lần. Trên lưng nó lại có một lớp vảy dày và cứng rắn. Nó cùng ba con rắn tấn công cái lồng màu tím.
Không chỉ có vậy, đối phương còn lấy một cái gậy màu đỏ chót ra, ra sức đánh vào lồng màu tím.
Thân phận đối phương đã bại lộ. Gã ta là tín đồ Tà Giáo.
“Xem ra Đào Hoa Trận không duy trì được bao lâu nữa!”
Ý thức được điều này, Trương Hoài Nhân thi triển Tê Giác Vọng Nguyệt. Đợi cho Khí Hải căng phồng khí, hắn dừng Tê Giác Vọng Nguyệt lại, thi triển Chân Thức Thất Tiệt Trận đánh về đối phương.
Bảy luồng khí lao ra ngoài, cộng hưởng lẫn nhau, xếp thành hai vòng tròn bay tới phía gã râu quai nón. Ở nửa đường, hai vòng tròn bỗng tách ra, bảy luồng khí xếp thành một đường thẳng, lấy tốc độ nhanh hơn gấp đôi lao tới.
Khi biến chiêu của Chân Thức Thất Tiệt Trận còn cách gã râu quai nón gần một mét, một vệt ánh sáng tím trong lòng bàn tay phải Trương Hoài Nhân bỗng nhiên sáng rực, chói lóa mắt. Sau cái nắm tay của Trương Hoài Nhân, vệt sáng đột ngột vỡ ra. Nháy mắt sau, lồng sáng màu tím bao ngoài gã râu quai nón nổ tung.