“Vừa rồi nếu mày thành thành thật thật tránh ở một bên xem náo nhiệt, có lẽ tiểu thư nảy lòng thương hại mà tha cho mày một lần. Nhưng một khi mày đã xuất thủ, vậy hai chúng mày làm một đôi uyên ương đồng mệnh đi thôi!” Hai hàng lông mày cô gái mặc áo trắng cong lên, cô ta dùng giọng âm trầm nói ra. Khuôn mặt khá dễ nhìn của cô ta thoáng chốc trở nên dữ tợn, khó coi.
Trương Hoài Nhân trong lòng chửi tục một tiếng, rõ ràng cô ta t·ấn c·ông hắn trước, giờ đây lại còn bày đặt nói lời hay, quả nhiên là giả nhân giả nghĩa. Hắn không nói một lời, Như Ảnh Tùy Hình phát động.
“Mày muốn làm gì?”
Cô gái áo trắng khẽ quát, một vòng khí phòng hộ màu vàng lập tức xuất hiện quanh người cô ta.
Một khi đã chơi tiểu xảo không được, tự nhiên Trương Hoài Nhân chỉ có thể cường công.
Trương Hoài Nhân vận Mặc Thủ Thành Quy bọc lấy cả người. Tiếp đến, hắn vận Lam Sa Thủ, ném năm quả cầu lửa màu xanh trên năm đầu ngón tay về phía cô gái mặc áo trắng.
Cô gái áo trắng cười lạnh, tay ngọc nhẹ nhàng lật ra, một cái gương nhỏ xuất hiện ở trong tay.
Cô ta dùng gương nhẹ nhàng chiếu tới, một luồng khí đen phun ra, bọc lấy năm quả cầu lửa đang đánh tới, khiến chúng dừng lại giữa không trung, rồi rơi dụng xuống mặt đất. Năm quả cầu lửa như năm viên bi, rơi trên mặt đất mà không phát ra động tĩnh lớn nào, cực kỳ quỷ dị.
Trương Hoài Nhân mắt cũng trợn lên, thầm hô trong lòng: “Đây là vũ khí gì? Sao lại có thể nghịch thiên như vậy? Có thể khống chế, chặt đứt khí của người khác? Thế này làm sao mà đánh?”
“Đừng lo lắng, cái gương này của cô ta một lần chỉ có thể khống chế một vùng mà thôi. Hơn nữa, mỗi lần chỉ có thể khống chế vài giây. Quá thời gian, cô ta nhất định sẽ thu nó lại.” Trần Nguyệt nhìn ra sự kinh hãi của Trương Hoài Nhân, lập tức nói lời an ủi.
Trương Hoài Nhân nghe vậy, lúc này mới an tâm trở lại.
Hắn mới về ổn định tâm tình, Trần Nguyệt lại nói thêm một câu, làm cho hắn rơi vào căng thẳng.
“Cô ta còn rất nhiều vũ khí kỳ quái, cậu nên cẩn thận.”
Cô gái áo trắng thấy vũ khí của mình có hiệu quả, ngăn trở được đòn đành của Trương Hoài Nhân, trên mặt lộ ra vẻ tự đắc.
Nhưng ngay lúc này, tại rừng rậm phía sau cô gái áo trắng, một vòng khí khổng lồ làm cho người ta sợ hãi đột nhiên bạo phát, bắn ra.
Trương Hoài Nhân rùng mình, còn chưa kịp phản ứng, một luồng khí màu đỏ chói mắt như tia chớp từ trong rừng bắn đến. Mặc Thủ Thành Quy vỡ vụn, Trương Hoài Nhân bị lực lượng mạnh đáng sợ hất văng về sau, đập thẳng vào một thân cây, rồi trượt xuống. Máu tươi trên miệng hắn cứ tuôn ra từng ngụm một.
Cô gái áo trắng cũng trúng đòn hiểm, ngã vật ra tại chỗ, kêu thảm thiết.
Trần Nguyệt bị thương nên cô không bị luồng khí kia “chiếu cố”. Đôi mắt Trần Nguyệt mở to, đầy ngạc nhiên và sợ hãi nhìn chuyện vừa phát sinh.
Một thân hình màu lam như sao băng, chỉ lóe lên vài cái, đã đến bên cạnh thi thể cô gái áo trắng. Gã ta chụp lấy túi vải bên hông cô ta, sau đó ha hả cười, lộ ra sắc mặt vui mừng.
Trương Hoài Nhân tựa lưng vào thân cây, gian nan đứng lên. Hắn cố gắng đè nén đau đớn, mắt lạnh nhìn chăm chú nhất cử nhất động của người mới xuất hiện.
Người vừa đến là một trung niên, trên mặt gã ta có vết sẹo dài, hai mắt hẹp dài, mũi ưng. Toàn thân người này tràn đầy sát khí, làm cho người khác vừa thấy liền không khỏi rùng mình, đã muốn vội vàng tránh xa.
Người trung niên chỉ dùng một đòn mà đã đánh nát Mặc Thủ Thành Quy của Trương Hoài Nhân. Trương Hoài Nhân hiển nhiên nhận rõ hiện thực, biết cảnh giới gã ta không dưới Mười Sáu. Lòng Trương Hoài Nhân lập tức cảm thấy trầm trọng.
“Chó Điên, là Chó Điên của Tà Giáo.”
Không nghĩ tới, người trung niên mặc áo lam còn chưa mở miệng, Trần Nguyệt đã hoảng sợ kêu lên, vẻ mặt tựa như gặp phải yêu ma gì cực kỳ đáng sợ. Nỗi sợ hãi của cô ta lúc bấy giờ vượt xa nỗi sợ hãi khi cô ta bị cô gái áo trắng đuổi giết.
Nghe Trần Nguyệt kêu lên, Trương Hoài Nhân đưa mắt nhìn về phía cô ta, ánh mắt âm trầm thêm mấy phần. Không phải vì cái tên Chó Điên hay cái tên Tà Giáo làm hắn sợ hãi. Hắn nhận ra Trần Nguyệt không phải là con rơi, chốt thí như hắn, cô ta chắc chắn là người biết chân tướng đằng sau cái nhiệm vụ chó má lần này.
Tà Giáo nhiều như cá diếc sang sông, những kẻ điên nổi danh cũng không hề thiếu. Nếu như Trần Nguyệt chỉ là một Võ Nhân bình thường như hắn, cô ta trăm phần trăm không thể nào để ý đến đám điên ở khu vực bên ngoài, những kẻ không thể nào bước chân vào quốc gia, làm gì. Đừng nói cái chó má gì là do tình cờ hay vô tình biết được, Trương Hoài Nhân hoàn toàn không tin tưởng.
Trương Hoài Nhân không nhịn được chửi thề trong lòng. Hắn nhớ tới gã xấu xí và cô sư muội bị hiếp xong giết, hắn liên tưởng hai người đó với Trần Nguyệt, họ có điểm giống nhau, dường như họ đều biết rõ tình huống của nhiệm vụ lần này. Trương Hoài Nhân cảm thấy có lẽ có mỗi mình hắn không biết được chân tướng.
“Hắc hắc! Không nghĩ tới cô nhóc lại nhận ra ông đây. Thành thành thật thật đứng ở nơi đó, đợi tao xem thu hoạch như thế nào, rồi mới xử trí chúng mày!” Người trung niên mặc áo lam dùng ánh mắt tà dị liếc nhìn Trần Nguyệt một cái, rồi bắt đầu xem túi vải trên tay.
Trương Hoài Nhân sờ sờ mũi, thản nhiên nhìn người trung niên này, ánh mắt lóe lên sự bất mãn. Tuy không biết người đến là có nguồn gốc thế nào, hắn lại rất bất mãn với sự sợ hãi của Trần Nguyệt. Đối với Trương Hoài Nhân, mặc kệ người đến là ai, bước chân của mình cũng không thể loạn, địch nhân càng mạnh, thì càng phải giữ vững sự bình tĩnh.
Trương Hoài Nhân hoài nghi có phải vận khí hôm nay của bản thân quá nát? Từ khi gặp Cỏ Băng Năm Lá đến giờ, hắn liên tục đụng phải chuyện xui xẻo.
Đầu tiên là gặp phải hai thi thể, chẳng nhặt được món hời nào. Tiếp đó gặp phải hai gã chặn đường. Mới khôi phục một chút thì bị Trần Nguyệt hố, phải chiến đấu với cô gái mặc áo trắng. Vừa động thủ được vài chiêu, hiện tại lại gặp gã Chó Điên của Tà Giáo. Gã Chó Điên này lại còn lợi hại hơn cô gái áo trắng kia, thực lực ngang bằng với gã biến thái chặn đường.
Bản thân hắn đang bị thương, đã vận dụng một lần Tê Giác Vọng Nguyệt. Hắn còn chưa chữa hết tai hại do nó mang đến, hắn làm sao dám vận thêm một lần Tê Giác Vọng Nguyệt? Vậy thì hắn làm sao có thể thoát thân?
Trương Hoài Nhân không cho rằng gã Chó Điên trước mặt bởi vì tâm tình vui vẻ, mà buông tha cho hắn với Trần Nguyệt một lần. Xem ra chỉ có thể liều mạng đánh một trận.
Trương Hoài Nhân còn đang nghĩ ngợi, gã Chó Điên ở phía đối diện rốt cục đã kiểm tra xong túi vải của cô gái áo trắng. Gã ta ngẩng đầu lên với sắc mặt vui mừng, xem ra thu hoạch cũng không ít.
Gã Chó Điên chậm rãi nhìn về phía Trương Hoài Nhân, vết sẹo trên mặt bắt đầu nhăn nhúm, giống như là một con giun đang hoạt động, làm cho người ta không rét mà run. Sau một hồi dùng khuôn mặt dữ tợn đánh giá Trương Hoài Nhân, gã đột nhiên mở miệng nói: “Chúng mày muốn chết như thế nào. Muốn tao một đao chém chết, hay là trở thành một cây đuốc thịt bị nướng chín từ từ?”
Trần Nguyệt nghe xong, thân mình rung lên, sắc mặt tái nhợt vô cùng. Cô ta không thể đè nén được nỗi sợ hãi trong lòng. Cô ta lén nhìn sang hai bên, chuẩn bị cho chủ ý khác.
“Tao muốn mày chết!” Trương Hoài Nhân mỉm cười trả lời, vẻ cười phi thường tự nhiên, sáng sủa. Trước sau gì cũng đánh nhau sống chết, hắn chẳng việc gì phải tự hạ uy phong của mình.
Gương mặt xấu xí của Gã Chó Điên trở nên càng thêm khó coi. Gã vạn vạn không nghĩ tới đối phương dám chọc ghẹo gã, lửa giận trong lòng gã nổi lên. Chỉ là một tay lính mới Nhập Môn, lại dám nói ra lời muốn giết gã, một kẻ tự đại như gã ta làm sao mà không giận dữ cho được.
“Muốn chết!”
Gã Chó Điên hít nhanh một hơi, quyết định không thể để Trương Hoài Nhân sống lâu thêm một giây nào nữa. Khí trên tay phải của gã ta hóa thành hình một thanh đao nhỏ màu đỏ. Gã nhắm vào đầu Trương Hoài Nhân mà vung tay phải tới, định dùng một đao chém bay đầu đối phương. Gã tự tin cho rằng Trương Hoài Nhân có thi triển cái khí phòng hộ ra thì cũng không thể đỡ được đòn đánh này.
Trương Hoài Nhân đương nhiên sẽ không để cho đối phương như ý. Hắn bình tĩnh vận Như Ảnh Tùy Hình, lướt ngang tránh né.
Đáng tiếc, thanh đao màu đỏ kia như được gắn định vị vào người Trương Hoài Nhân, hắn vừa lướt ngang thì nó cũng đổi hướng, lao về phía hắn.
Bất đắc dĩ, Trương Hoài Nhân vừa liên tục lướt người tránh né, vừa dồn hết một nửa khí vào lòng bàn tay phải. Rất nhanh, một thanh kiếm nhỏ có màu tím đậm thành hình.
Khi thanh kiếm nhỏ vừa thành hình, Trương Hoài Nhân dừng chân, vung thành kiếm nhỏ về phía thanh đao màu đỏ kia.
Đùng!
Một tiếng như sấm rền điếc tai vang lên sau va chạm của hai dòng khí.
Trương Hoài Nhân thở dốc một hơi. Hắn đang muốn vận Như Ảnh Tùy Hình để chuẩn bị đối phó với đòn đánh tiếp theo của gã Chó Điên, gã Chó Điên ở đối diện đột nhiên hét lớn một tiếng: “Con điếm thúi! Mày muốn chạy sao?”
Ngay sau đó, thân hình gã Chó Điên chợt lóe, người đã xuất hiện tại bìa rừng, ngăn một người lại.
Người đang lén tìm cách chạy ra khỏi rừng là Trần Nguyệt.
Thì ra Trần Nguyệt thấy bên mình không có phần thắng, cộng với việc biết rõ hung danh vang xa của gã Chó Điên, trong lòng cô ta cực kỳ sợ hãi, thừa dịp Trương Hoài Nhân cùng gã Chó Điên tranh đấu mà chạy trốn.
Trương Hoài Nhân đã sớm thấy hành vi của cô ta, trong lòng có chút tức giận, nhưng cũng mặc kệ.
Một khi Trần Nguyệt đã không muốn trợ giúp, cô ta có đi hay ở cũng không quan trọng. Nếu Trần Nguyệt đã lựa chọn phản bội hắn, hắn sẽ không ngăn trở việc chạy trốn của cô ta, nhưng cũng sẽ không trợ giúp cho việc này, để cho cô ta tự sinh tự diệt.
0