Ánh hoàng hôn rực rỡ phủ xuống chân núi Hồng Thạch, nơi thôn Tạ Gia nhỏ bé nép mình giữa thiên nhiên. Cả thôn yên bình như bao ngày, chỉ có tiếng cười nói của trẻ con vang vọng bên dòng suối mát. Tạ Vô Khuyết đang lúi húi bên mảnh ruộng nhỏ sau nhà, chăm chú nhổ cỏ dại mọc chen giữa những bụi rau xanh.
“Vô Khuyết! Mau lên, trời sắp tối rồi, con còn chưa xong việc à?” Tiếng người mẹ, Lý Mai, vọng từ trong bếp ra.
“Dạ, xong ngay đây!” Cậu đáp lớn, tay nhanh nhẹn xách gàu nước tưới qua luống rau cuối cùng.
Dù chỉ mới 17 tuổi, Vô Khuyết đã là trụ cột quan trọng trong gia đình. Cha mẹ cậu đều lớn tuổi, sức khỏe dần yếu đi, nên mọi việc nặng nhọc trong nhà phần lớn dựa vào cậu. Dẫu vậy, cậu chưa từng phàn nàn mà luôn làm việc với tinh thần lạc quan.
“Thằng bé này càng lớn càng tháo vát,” Lý Mai thầm nghĩ khi nhìn con trai bước vào với đôi tay lấm lem đất.
Bữa cơm tối hôm đó vẫn giản dị như bao ngày khác, với bát canh rau dền, đĩa cá kho và vài củ khoai luộc. Gia đình họ tuy nghèo nhưng tình cảm luôn ấm áp.
“Vô Khuyết, mai con nhớ lên rừng chặt thêm ít củi. Cha thấy sắp hết rồi,” Tạ Phúc – người cha ít nói của cậu – chậm rãi dặn dò.
“Dạ, con biết rồi. Con sẽ dậy sớm đi ngay.”
Đêm đó, trời trở gió nhẹ. Vô Khuyết nằm trên chiếc giường tre nhỏ trong căn phòng cũ kỹ, trằn trọc không ngủ được. Bản thân cậu luôn hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng sâu trong lòng, một cảm giác không tên cứ len lỏi.
Cậu nhớ những câu chuyện mà lão nhân trong thôn thường kể mỗi dịp lễ hội. Nào là chuyện về những anh hùng phi thường, một mình đánh bại cả quân đoàn yêu ma, hay về những bảo vật thần kỳ có thể chữa lành mọi v·ết t·hương. Tuy chỉ là những câu chuyện kể cho trẻ con, nhưng Vô Khuyết luôn mong ước có một ngày được bước chân ra khỏi thôn, chứng kiến thế giới bên ngoài.
Khi đang mơ màng nghĩ ngợi, một t·iếng n·ổ lớn bất ngờ vang lên từ đỉnh núi Hồng Thạch.
“Ầm!”
Vô Khuyết giật mình bật dậy, tim đập thình thịch. Cậu vội lao ra khỏi giường, mở cửa nhìn lên trời.
Trên bầu trời đêm, một vầng sáng chói lòa xuất hiện, rực rỡ như mặt trời thứ hai. Tia sáng ấy từ từ đáp xuống đỉnh núi, tựa như thiên thạch giáng trần.
“Chuyện gì thế này?” Cậu thì thầm, mắt mở to kinh ngạc.
Tiếng động lớn không chỉ khiến Vô Khuyết chú ý, mà cả thôn Tạ Gia đều tỉnh giấc. Những ngọn đèn dầu lần lượt được thắp sáng. Người dân xôn xao, vừa kinh ngạc vừa hoang mang.
“Chưa từng thấy hiện tượng này bao giờ…”
“Trông như sét đánh mà không phải… Có lẽ nào là thần linh giáng trần?”
Lý Mai lo lắng nhìn con trai. “Khuyết Nhi, đừng chạy lên đó! Nguy hiểm lắm!”
“Dạ, con biết rồi.” Vô Khuyết vội trấn an mẹ, nhưng trong lòng cậu, sự tò mò đã dâng lên mãnh liệt.
Sáng hôm sau, cuộc sống trong thôn vẫn tiếp tục như thường lệ, nhưng dư âm của sự kiện kỳ lạ đêm qua vẫn chưa lắng xuống.
Theo lời cha, Vô Khuyết vác rìu lên núi chặt củi. Đường lên núi Hồng Thạch quen thuộc với cậu như lòng bàn tay, nhưng hôm nay, mỗi bước chân đều mang theo cảm giác hồi hộp kỳ lạ.
Cậu đi sâu vào khu rừng, nơi những cây cổ thụ mọc san sát che kín ánh mặt trời. Lúc này, tiếng chim chóc bỗng im bặt, thay vào đó là một sự tĩnh lặng đáng ngờ.
Đột nhiên, một luồng khí lạnh lẽo ập đến, khiến Vô Khuyết rùng mình.
Cậu tiến thêm vài bước, và trước mắt hiện ra một cảnh tượng kỳ dị: đất đá văng tung tóe, cây cối đổ rạp, để lộ một hố sâu khổng lồ nằm giữa rừng.
“Hố này… không phải do tự nhiên…” Vô Khuyết lẩm bẩm, chân bước chậm lại.
Dưới lòng hố, một vật thể đen bóng nằm lặng lẽ, toát lên vẻ kỳ bí. Nó giống như một tảng đá lớn, nhưng lại phát ra ánh sáng yếu ớt, tựa như nhịp thở của sinh vật sống.
Vô Khuyết không biết đây là thứ gì, nhưng bản năng mách bảo cậu rằng nó không tầm thường. Từng bước một, cậu tiến lại gần, hơi thở ngày càng dồn dập.
Khi chỉ còn cách tảng đá vài bước, một luồng ánh sáng bất chợt bùng lên, khiến cậu loạng choạng ngã ngửa ra sau.
“Ngươi là ai?” Một giọng nói vang lên, không phải từ bên ngoài, mà là trực tiếp trong đầu cậu.
Vô Khuyết hoảng hốt, mắt đảo quanh tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói, nhưng không thấy ai.
“Ngươi là ai?” Cậu lặp lại câu hỏi, giọng run rẩy.
Giọng nói không trả lời, chỉ vang vọng một cách kỳ lạ, mang theo một áp lực vô hình. Áp lực này khiến Vô Khuyết cảm thấy như có tảng đá đè lên ngực, hơi thở trở nên khó khăn.
“Ngươi… đến đúng nơi rồi. Nhưng liệu có thể sống sót hay không, tất cả… đều do chính ngươi.”
Luồng sáng từ tảng đá đột nhiên yếu đi, trả lại khung cảnh im lặng.
Vô Khuyết ngồi thẫn thờ, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Những lời nói mơ hồ ấy như khắc sâu vào tâm trí cậu, để lại một dấu hỏi lớn.
Cậu không dám ở lại lâu, vội vã quay người rời khỏi hố sâu, lòng đầy lo lắng xen lẫn tò mò.
Khi về đến nhà, Vô Khuyết không dám kể chuyện với cha mẹ, chỉ âm thầm suy nghĩ về những gì đã thấy. Cậu không biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, vận mệnh bình thường của mình đã bị thay đổi mãi mãi.