Tạ Vô Khuyết lặng lẽ đứng bên bãi đất trống, nơi chỉ vài ngày trước, một sự kiện kỳ lạ đã xảy ra. Dấu vết của v·ụ n·ổ vẫn còn đó: nền đất cháy đen, cỏ cây xung quanh bị t·hiêu r·ụi, và không khí vẫn vương vấn mùi khét. Nhưng tảng đá kỳ bí đã tan biến, chỉ để lại trong lòng cậu một nỗi ám ảnh không dứt.
Cậu không dám kể với bất kỳ ai, kể cả cha mẹ mình. Làm sao giải thích được chuyện một giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu cậu? Làm sao nói ra rằng tảng đá ấy đã biến mất, nhưng để lại một ký hiệu kỳ quái cháy rực trong lòng bàn tay? Mỗi lần nhìn vào ngọn lửa nhỏ ấy, Tạ Vô Khuyết lại cảm thấy sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có một cảm giác mơ hồ rằng mọi chuyện chưa dừng lại ở đây.
Ngày hôm đó, cậu trở về nhà với tâm trạng ngổn ngang. Trong thôn Tạ Gia, mọi thứ vẫn yên bình như thường lệ. Người lớn đang bận rộn thu hoạch mùa màng, trẻ con nô đùa trên con đường đất, và đâu đó vang lên tiếng lợn kêu lẫn trong tiếng gió. Không ai để ý đến sự khác lạ của Tạ Vô Khuyết, ngoại trừ mẹ cậu, Lý Mai.
“Khuyết Nhi, sao con dạo này cứ thẫn thờ thế? Mẹ thấy con ăn không ngon ngủ không yên. Có chuyện gì phải không?”
“Không có gì đâu mẹ, con chỉ hơi mệt chút thôi.” Vô Khuyết cười gượng, cúi đầu ăn bát cháo nóng mà mẹ vừa dọn ra.
Lý Mai nhìn con trai, ánh mắt đầy lo lắng, nhưng bà không hỏi thêm. Bà biết tính con mình. Một khi đã không muốn nói, có ép cũng chẳng được gì.
Tối hôm đó, Tạ Vô Khuyết nằm trên giường, nhưng không tài nào ngủ được. Những hình ảnh kỳ lạ xuất hiện trong đầu cậu kể từ đêm hôm trước lại hiện lên, rõ ràng và sống động hơn. Cậu thấy những bóng người phiêu diêu trên trời cao, tay vung kiếm phát ra luồng sáng rực rỡ, rồi cả những trận chiến dữ dội giữa những kẻ sở hữu sức mạnh khủng kh·iếp. Mỗi lần hình ảnh đó thoáng qua, đầu cậu lại đau nhói như bị kim châm.
Cậu ngồi bật dậy, thở hổn hển. Mọi chuyện không thể dừng lại như thế này được. Cậu cần phải tìm hiểu xem điều gì đang xảy ra với mình.
Hôm sau, khi mặt trời vừa lên, Tạ Vô Khuyết lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Cậu mang theo một con dao nhỏ, đèn dầu, dây thừng, và một túi lương khô. Lần này, cậu quyết định quay lại nơi tảng đá từng xuất hiện, hy vọng tìm được câu trả lời.
Con đường lên núi Hồng Thạch vẫn vắng vẻ và đầy cỏ dại. Không khí lạnh lẽo khác thường bao trùm cả khu rừng, mặc dù ánh nắng vẫn chiếu rọi qua kẽ lá. Tạ Vô Khuyết bước từng bước chậm rãi, mắt quan sát xung quanh, lòng không ngừng hồi hộp.
Khi đến nơi, cảnh tượng quen thuộc lại hiện ra trước mắt cậu. Mọi thứ vẫn y như cũ: đất đá cháy đen, cây cối bị hủy hoại, nhưng tảng đá thì không còn. Cậu đứng giữa bãi đất trống, cúi xuống dùng tay cào lớp đất để tìm kiếm bất kỳ manh mối nào còn sót lại.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, mang theo một mùi tanh nồng kỳ lạ. Vô Khuyết giật mình ngẩng đầu lên. Cậu có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.
“Có ai không?” cậu lên tiếng, giọng hơi run.
Không có câu trả lời, nhưng cảm giác bất an ngày càng rõ rệt. Vô Khuyết xoay người định rời khỏi, nhưng vừa quay đi được vài bước, một bóng đen cao lớn xuất hiện phía trước.
Đó là một người đàn ông mặc áo choàng dài phủ kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào cậu.
“Ngươi đã chạm vào thứ không nên chạm.” Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự uy h·iếp khiến Tạ Vô Khuyết không khỏi rùng mình.
“Ngươi… ngươi là ai?” Vô Khuyết lắp bắp, tay nắm chặt con dao nhỏ trong túi.
“Không quan trọng. Giao thứ đó ra đây.”
“Thứ gì? Ta không hiểu ngươi đang nói gì!” Vô Khuyết cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói đã để lộ sự sợ hãi.
Kẻ lạ mặt không trả lời. Hắn giơ tay lên, và một luồng sáng xanh nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay, xoáy tròn như một cơn lốc nhỏ.
“Ta không muốn phí lời. Nếu ngươi không giao, ta sẽ tự lấy.”
Tạ Vô Khuyết chưa kịp phản ứng thì luồng sáng đã lao về phía cậu như một con rắn độc. Cậu lùi lại, nhưng vẫn bị nó quấn chặt lấy chân, kéo ngã xuống đất.
“A!” Cậu hét lên, cố gắng giãy giụa nhưng vô ích.
Kẻ lạ mặt bước chậm lại gần, đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
“Ngươi không hiểu mình đang nắm giữ thứ gì. Nó không thuộc về ngươi, cũng không thuộc về bất kỳ ai khác. Giao ra đây trước khi quá muộn.”
“Ta không biết ngươi đang nói gì! Ta chẳng có gì cả!” Vô Khuyết cố hét lớn, hy vọng kẻ kia sẽ tin lời cậu, nhưng vô ích.
Kẻ lạ mặt giơ tay lên lần nữa, và lần này, luồng sáng xanh trong tay hắn lớn hơn, mang theo sức mạnh khủng kh·iếp.
Tạ Vô Khuyết cắn răng, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập. Nhưng đúng lúc luồng sáng sắp đánh trúng cậu, ký hiệu hình ngọn lửa trong lòng bàn tay bất ngờ bừng sáng rực rỡ.
Một luồng khí nóng bỏng trào ra từ cơ thể cậu, đẩy lùi kẻ lạ mặt và khiến hắn loạng choạng.
Kẻ kia trừng mắt nhìn cậu, vẻ mặt kinh ngạc. “Ngươi… làm sao có thể kích hoạt sức mạnh của nó?”
Tạ Vô Khuyết không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu không có thời gian để nghĩ. Cậu bật dậy, chạy thục mạng về phía rừng sâu, mặc kệ mọi thứ.
Tiếng bước chân của kẻ lạ mặt vang lên phía sau, nhưng cậu không dám quay đầu lại. Lần này, cậu biết mình đã vô tình dính vào một chuyện lớn hơn những gì bản thân có thể tưởng tượng.
Cả khu rừng tối đen, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Vô Khuyết và tiếng gió rít qua những tán cây. Nhưng dù chạy xa đến đâu, cậu cũng không thể thoát khỏi cảm giác rằng mình đang bị cuốn vào một con đường đầy nguy hiểm và bất định.
Tạ Vô Khuyết chạy như điên loạn trong bóng tối, hơi thở đứt quãng và trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khu rừng trước mặt dường như không có điểm dừng, bóng tối nuốt chửng mọi thứ. Gió lạnh quất vào mặt cậu, mang theo tiếng xào xạc của lá cây và cả tiếng bước chân đuổi theo sát nút phía sau.
Cậu không dám ngoảnh đầu lại. Kẻ lạ mặt kia mạnh mẽ đến mức nào, cậu không biết, nhưng trực giác mách bảo rằng, chỉ cần chậm một bước, cậu sẽ m·ất m·ạng.
Cơ thể cậu kiệt sức dần, nhưng khi lòng bàn tay lại nóng rực lên, một luồng sức mạnh kỳ lạ dường như tràn vào cơ thể, khiến cậu tiếp tục chạy, bất chấp nỗi đau từ đôi chân rướm máu.
“Chạy nữa cũng vô ích!” Giọng nói lạnh lẽo của kẻ kia vang lên, vọng qua khu rừng tối đen như tiếng gọi hồn từ địa ngục.
Tạ Vô Khuyết cắn chặt răng, không trả lời. Nhưng đúng lúc cậu nghĩ rằng mình đã hoàn toàn bất lực, phía trước bỗng hiện ra một khe đá hẹp giữa hai vách núi.
Không kịp suy nghĩ, cậu lao thẳng vào.
Bóng tối trong khe đá đặc quánh, gần như không thể nhìn thấy gì. Tiếng bước chân của kẻ đuổi theo nhỏ dần, rồi im bặt. Cậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất, tay ôm lấy ngực.
Nhưng chưa kịp yên lòng, từ trong bóng tối sâu thẳm của khe đá, một ánh sáng mờ mờ màu lam bỗng lóe lên, như đang dẫn dụ cậu.
Tạ Vô Khuyết ngẩng đầu, ánh sáng ấy kỳ lạ đến mức khiến cậu không thể rời mắt. Nó như một ngọn đèn lồng lơ lửng giữa không trung, dù yếu ớt nhưng lại có sức hút mãnh liệt.
“Đây là gì nữa?” cậu lẩm bẩm, lòng đầy nghi hoặc.
Không cưỡng lại được sự tò mò, Vô Khuyết đứng dậy, lần bước về phía ánh sáng. Khe đá càng đi vào sâu càng hẹp, nhưng ánh sáng màu lam ấy vẫn lấp lánh, như đang chờ đợi cậu.
Bước chân của cậu chậm rãi, thận trọng. Xung quanh chỉ có tiếng thở của chính mình và tiếng đá vụn rơi lạo xạo dưới chân. Cậu nuốt nước bọt, lòng tự hỏi liệu có phải mình vừa thoát khỏi một hiểm họa này, lại đang lao vào một cái bẫy khác.
Cuối cùng, ánh sáng màu lam cũng hiện rõ trước mắt. Đó là một viên ngọc nhỏ, phát sáng mờ ảo, nằm gọn trên một tảng đá thấp. Xung quanh nó, không gian dường như trở nên im lặng đến lạ thường, như thể thời gian ở đây đã ngừng trôi.
Tạ Vô Khuyết nhìn chằm chằm vào viên ngọc, lòng đầy mâu thuẫn. Một phần trong cậu thôi thúc phải chạm vào nó, nhưng phần khác lại gào thét cảnh báo rằng đây có thể là một cái bẫy c·hết người.
Hít một hơi thật sâu, cậu đưa tay ra, chạm nhẹ vào viên ngọc.
Ngay khi ngón tay vừa chạm vào, một luồng sáng chói lòa bùng lên, bao phủ toàn bộ không gian. Cậu cảm thấy cơ thể mình như bị nhấc bổng lên, cuốn vào một thế giới khác.
Trong chớp mắt, cậu thấy mình đứng giữa một không gian trắng xóa, không có trời, không có đất, chỉ có một khoảng vô tận không thể diễn tả.
Giữa không gian ấy, một giọng nói vang lên, già nua và bí ẩn.
“Ngươi… là người được chọn sao?”
Tạ Vô Khuyết hoảng hốt quay đầu tìm kiếm, nhưng không thấy bất kỳ ai. “Ai đang nói? Ngươi là ai?”
“Không cần biết ta là ai. Thứ ngươi đang nắm giữ trong lòng bàn tay chính là chìa khóa. Nếu ngươi muốn sống sót, hãy học cách sử dụng nó.”
“Chìa khóa? Ngươi đang nói về ký hiệu này sao? Ta không hiểu gì cả!”
“Ngươi không cần hiểu ngay bây giờ. Chỉ cần nhớ, từ giờ phút này, cuộc đời ngươi sẽ không còn bình lặng nữa. Ngươi đã bước vào một con đường không có lối thoát.”
Giọng nói vừa dứt, không gian xung quanh Vô Khuyết bỗng xoay tròn, như một cơn lốc cuốn lấy cậu. Cậu cảm thấy cơ thể mình rơi tự do, rồi bất ngờ bị ném ngược trở lại khe đá.
Khi mở mắt ra, viên ngọc màu lam đã biến mất, nhưng trong đầu cậu lại xuất hiện một luồng thông tin kỳ lạ, như những ký ức không thuộc về mình.
Cậu nhìn xuống lòng bàn tay. Ký hiệu ngọn lửa giờ đây đã rõ ràng hơn, sáng rực và mang lại cảm giác nóng bỏng mỗi khi cậu tập trung vào nó.
Tạ Vô Khuyết ngồi thẫn thờ một lúc lâu, cố gắng tiêu hóa những gì vừa xảy ra. Cậu không biết liệu đây là cơ duyên hay tai họa, nhưng cậu hiểu rằng mình không thể tiếp tục sống như trước đây nữa.
Cậu phải tìm hiểu, phải mạnh mẽ hơn, nếu không, kẻ như bóng đen kia sẽ quay lại, và lần sau, cậu sẽ không còn may mắn như lần này.
Rời khỏi khe đá, Vô Khuyết quay về thôn, nhưng không khí yên bình nơi đây giờ trở nên ngột ngạt lạ thường. Cậu không biết rằng, từ khoảnh khắc chạm vào viên ngọc, số phận của cậu đã rẽ sang một hướng khác, dẫn cậu bước vào con đường đầy hiểm nguy, nơi mạng sống và sức mạnh là thứ phải giành giật từng chút một.
Tối hôm đó, Tạ Vô Khuyết nằm trên giường, lòng tràn ngập những câu hỏi không lời đáp. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo soi rọi ngôi thôn nhỏ, như báo hiệu cho những biến cố sắp xảy ra.
Cậu không hề biết rằng, cách đó không xa, kẻ mặc áo choàng đen vẫn đứng lặng lẽ trong bóng tối, ánh mắt như dao nhọn dõi theo căn nhà nhỏ.