Tạ Vô Khuyết đứng trong không gian yên tĩnh, lòng vẫn đang dâng lên một cảm giác tựa như sóng vỗ vào bờ. Thử thách vừa qua không chỉ là một bài học về sức mạnh, mà còn là bài học sâu sắc về lòng kiên định và sự thấu hiểu bản thân. Cảm giác chiến thắng trong trận đấu với bóng tối kia không phải chỉ đến từ chiến thắng vật lý, mà từ việc hắn đã nhận ra những điều thầm kín trong chính mình.
Khi bóng đen cuối cùng tan biến, không gian cũng từ từ trở lại bình thường. Tạ Vô Khuyết đứng im, lòng vẫn chưa thể hoàn toàn yên tĩnh. Mặc dù cuộc chiến đã kết thúc, nhưng những câu hỏi vẫn vang lên trong đầu hắn. Liệu đây đã là tất cả những gì hắn phải đối mặt? Liệu những thử thách tiếp theo sẽ còn khó khăn hơn nữa, có khi nào vượt qua nổi?
Chưa kịp hoàn hồn, một tiếng cười khô khan từ phía sau vang lên. Tạ Vô Khuyết quay người lại, và ánh mắt hắn chạm phải Người Thử Thách. Lần này, không còn ánh mắt lạnh lùng như lần đầu tiên gặp, mà là một tia sáng nghiêm túc pha lẫn chút thâm trầm.
“Ngươi làm tốt lắm,” Người Thử Thách lên tiếng, giọng không hề có chút cảm xúc gì, nhưng Tạ Vô Khuyết lại cảm nhận được sự tán thưởng trong đó. “Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Con đường tu tiên của ngươi còn dài và đầy rẫy nguy hiểm.”
Tạ Vô Khuyết khẽ nhíu mày, không vội trả lời. Hắn biết rằng mọi thứ không thể dễ dàng như vậy. Tuy nhiên, những lời nói này càng làm hắn cảm thấy rõ ràng hơn một điều: Con đường mà hắn đã lựa chọn không phải là con đường dễ dàng.
Người Thử Thách không để hắn phải suy nghĩ quá lâu. Ông ta từ từ bước tới, ánh mắt dừng lại ở một điểm xa xăm, như thể đang suy nghĩ gì đó.
“Ngươi nghĩ rằng mình đã sẵn sàng để tiếp tục chưa?” Người Thử Thách hỏi, giọng điềm tĩnh.
Tạ Vô Khuyết không đáp lại ngay lập tức. Hắn biết rằng dù đã vượt qua một thử thách, nhưng những thử thách tiếp theo sẽ càng khắc nghiệt hơn, những hiểm nguy sẽ càng khó lường hơn. Hắn đã thấy bóng tối trong chính bản thân mình, nhưng liệu hắn có thể chống lại những thử thách khác mà con đường tu tiên mang lại?
“Ta sẽ không dừng lại,” Tạ Vô Khuyết nói, giọng vững vàng. “Dù con đường có khó khăn đến đâu, ta sẽ tiếp tục bước đi.”
Người Thử Thách gật đầu, có vẻ hài lòng với câu trả lời này. “Đúng vậy, không ai có thể dừng lại khi đã bước vào con đường này. Tuy nhiên, đừng quên rằng trong thế giới tu tiên, không chỉ có những kẻ thù bên ngoài mà còn cả những thử thách vô hình khác. Ngươi cần phải học cách đối diện và vượt qua tất cả.”
Với những lời này, Người Thử Thách quay lưng, bước về phía trước. “Ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên, nhưng điều quan trọng hơn là cách ngươi đối mặt với những thử thách sắp tới. Tiến bước một cách kiên định và không bao giờ quay đầu lại.”
Tạ Vô Khuyết đứng đó, ánh mắt bừng sáng. Mặc dù không biết thử thách tiếp theo là gì, nhưng hắn hiểu rằng đây mới chỉ là sự khởi đầu. Để trở thành một người mạnh mẽ, hắn phải học hỏi và không ngừng tiến bộ.
Hắn quay người, bước đi theo Người Thử Thách, trong lòng tự nhủ: “Con đường tu tiên không dễ dàng, nhưng ta sẽ không lùi bước.”
Cảnh vật thay đổi nhanh chóng khi Tạ Vô Khuyết theo chân Người Thử Thách. Dường như không gian không có sự cố định, cứ thay đổi một cách huyền bí, những nơi hắn đi qua đều trở nên mơ hồ, như thể đang lạc vào một mê cung vô tận. Đến khi hắn dừng lại, nhận ra rằng mình đã đứng ở một nơi xa lạ.
Đây là một không gian không giống bất kỳ nơi nào hắn đã từng thấy. Dưới chân là nền đất bằng phẳng, không có bóng dáng cây cối hay vật sống nào. Mọi thứ đều trong suốt, như thể hắn đang đứng giữa một thế giới ảo ảnh.
“Đây là đâu?” Tạ Vô Khuyết không kìm được, lên tiếng.
Người Thử Thách đứng im, không quay lại. “Đây là không gian thử thách tiếp theo. Mỗi bước đi của ngươi sẽ quyết định tương lai của mình. Hãy tự mình đi tìm câu trả lời.”
Tạ Vô Khuyết cảm thấy một sự bất an lan tỏa trong lòng, nhưng hắn không do dự. Con đường tu tiên là con đường tự lực, hắn phải tự mình vượt qua mọi thử thách. Mặc dù không biết thử thách tiếp theo sẽ là gì, nhưng hắn hiểu rằng chỉ có cách đối mặt với nó, hắn mới có thể tiến về phía trước.
Bỗng, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên từ xa. Một bóng hình mơ hồ xuất hiện ở phía cuối con đường, dần dần rõ ràng hơn. Đó là một người, nhưng không phải người bình thường. Cơ thể của hắn ta mờ ảo, như thể đang hòa vào không gian xung quanh, chỉ còn đôi mắt đỏ rực như lửa là rõ ràng.
“Ngươi nghĩ mình đã đủ mạnh để vượt qua mọi thử thách?” Người đó lên tiếng, giọng nói ẩn chứa sự mỉa mai.
Tạ Vô Khuyết nắm chặt thanh kiếm trong tay, không nói gì. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong sinh vật này. Đối mặt với nó, hắn không thể coi thường. Đây là thử thách mới mà hắn phải vượt qua.
“Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy,” Tạ Vô Khuyết nói
Sinh vật kia bước tới, mỗi bước đi đều như làm vỡ không gian, tạo ra những sóng gợn dị thường trong không khí. Ánh mắt đỏ rực của nó như những ngọn lửa bất diệt, nhìn chằm chằm vào Tạ Vô Khuyết. Từ đôi mắt ấy, hắn cảm nhận được một sự thách thức rõ ràng, như thể sinh vật này đang muốn xem thử hắn có đủ mạnh mẽ để đối đầu hay không.
“Ngươi không thể vượt qua ta, Tạ Vô Khuyết,” sinh vật kia lên tiếng, giọng nói trầm đục nhưng lại đầy lôi cuốn, như thể muốn lôi kéo tâm trí của hắn. “Con đường này không phải dành cho những kẻ yếu đuối. Ngươi nghĩ mình có thể tiến xa hơn, nhưng trên con đường tu tiên, có những thứ mà ngươi không bao giờ có thể chiến thắng.”
Tạ Vô Khuyết không đáp lại. Mặc dù những lời nói kia có thể làm dao động người khác, nhưng hắn hiểu rõ rằng, trong lúc này, chỉ có một thứ quan trọng: không được lùi bước. Chỉ cần hắn đứng vững, không cho phép bản thân bị khuất phục, thì thử thách này chỉ là một bước nữa trong hành trình tu tiên.
“Không gì là không thể,” Tạ Vô Khuyết lạnh lùng nói, giọng chắc chắn. “Nếu không chiến đấu, làm sao biết được giới hạn của bản thân?”
Sinh vật kia không đáp lại ngay lập tức. Nó đứng yên trong không gian, không một động tác thừa, chỉ là đôi mắt đỏ rực kia vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, như thể muốn thẩm thấu mọi suy nghĩ của Tạ Vô Khuyết.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, như thể không gian xung quanh cũng ngưng tụ lại, chờ đợi một động thái tiếp theo. Tạ Vô Khuyết biết rằng, đây là một thử thách không chỉ đánh giá sức mạnh của hắn, mà còn là một thử thách về tâm trí. Nếu hắn không thể vượt qua chính mình, nếu hắn không thể giữ vững được ý chí, thì chắc chắn sẽ không thể vượt qua thử thách này.
Những bước đi của sinh vật ấy nhẹ nhàng, nhưng mỗi bước lại như khiến không gian xung quanh có sự thay đổi. Tạ Vô Khuyết cảm nhận được một luồng khí lạnh đang bao trùm, như thể một sự nguy hiểm đằng sau mỗi cử động của sinh vật. Đó là một cảm giác khác biệt hoàn toàn với bất kỳ cuộc chiến nào hắn đã trải qua trước đây.
“Ngươi không thể chiến thắng ta chỉ bằng sức mạnh,” sinh vật kia nói, và lúc này, giọng nói của nó có vẻ như một lời cảnh cáo. “Ngươi sẽ phải đối mặt với một thử thách khác, một thử thách mà ngươi không thể dùng kiếm để giải quyết.”
Tạ Vô Khuyết khẽ nhíu mày. Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho một trận chiến, nhưng không ngờ rằng đối thủ lại mang đến một thử thách không thể giải quyết bằng sức mạnh. Hắn không hiểu ý nghĩa của những lời này, nhưng hắn biết rõ rằng chỉ có một cách duy nhất để vượt qua: Đó là vượt qua thử thách bằng sự khôn ngoan và quyết đoán.
“Ta sẽ tìm ra cách,” hắn nói, giọng kiên định, nhưng không vội vàng. Đối diện với sinh vật kỳ lạ này, hắn biết không thể hấp tấp mà phải suy xét kỹ lưỡng.
Đột nhiên, không gian xung quanh thay đổi. Tất cả những vật thể trong phạm vi đều bắt đầu xoay vòng, tạo thành một vòng tròn ma quái. Tạ Vô Khuyết cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ đang lôi kéo tâm trí hắn. Hắn biết rằng đây chính là thử thách mà sinh vật kia đang nhắc đến. Đây không phải là một trận đấu vật lý, mà là một cuộc đấu trí, một bài kiểm tra về bản lĩnh và khả năng vượt qua tâm lý của chính bản thân mình.
Tạ Vô Khuyết cố gắng giữ vững tinh thần. Hắn thở sâu, đẩy mọi suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu, tập trung vào mục tiêu duy nhất là không để tâm trí bị khuất phục. Để vượt qua thử thách này, hắn phải giữ cho mình tỉnh táo, không được để sự hoang mang lấn át.
Một bóng đen mờ ảo xuất hiện trước mặt, dường như nó là hình ảnh phản chiếu trong tâm trí hắn. Sinh vật kia đã tạo ra một ảo ảnh, khiến cho hắn không thể phân biệt đâu là thực, đâu là giả. Cảm giác này thật khó chịu, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để hắn học cách kiểm soát bản thân.
Hắn bắt đầu phân tích mọi thứ xung quanh, từng cử động, từng ánh sáng, từng thay đổi trong không gian. Tạ Vô Khuyết không chỉ phải chiến đấu với sinh vật kia, mà còn phải chiến đấu với chính những cảm xúc và suy nghĩ của bản thân. Đây chính là một thử thách về bản lĩnh tinh thần, không chỉ đơn giản là chiến thắng về thể xác.
Ngay lúc này, bóng đen trước mặt hắn bắt đầu cười khẽ. Đó là một tiếng cười đầy khinh miệt. “Ngươi nghĩ mình có thể chiến thắng trong tâm trí này sao? Ngươi chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể vượt qua được những ảo ảnh này?”
Tạ Vô Khuyết không trả lời, hắn chỉ tiếp tục tập trung vào không gian xung quanh, không để bản thân bị phân tâm. Dần dần, hắn nhận ra một điều, một quy luật trong những thay đổi của không gian. Đó là mọi thứ đều không ổn định. Dù là bóng đen hay ánh sáng, tất cả đều thay đổi theo một nhịp điệu nhất định.
Hắn thở sâu, ánh mắt quyết đoán. “Đúng, ta chỉ là một phàm nhân, nhưng chính vì vậy mà ta không bao giờ bỏ cuộc.”
Nhận ra điểm yếu trong không gian ảo ảnh, Tạ Vô Khuyết lập tức hành động. Hắn chém thanh kiếm ra một nhát đầy mạnh mẽ, không phải nhằm vào sinh vật kia, mà là vào chính không gian xung quanh. Một luồng khí mạnh mẽ thoát ra từ thanh kiếm, làm vỡ tan mọi ảo ảnh xung quanh hắn.
Bóng đen đứng im lặng, không phản ứng. Cảm giác như một tầng màn mây mỏng đã được vén lên, và hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ.
Cuối cùng, sinh vật kia khẽ cúi đầu. “Ngươi đã vượt qua. Nhưng nhớ kỹ, Tạ Vô Khuyết, đây chỉ là một trong vô số thử thách ngươi sẽ phải đối mặt. Con đường tu tiên không phải là nơi dành cho những ai yếu đuối.”
Tạ Vô Khuyết không đáp lại. Hắn chỉ lặng lẽ đứng đó, cảm nhận sự thở phào trong lòng.
Tạ Vô Khuyết đứng im, mắt nhìn bóng đen dần dần mờ đi trong không gian, như thể chưa từng tồn tại. Sự thật là, hắn đã vượt qua thử thách này, nhưng cảm giác không phải là chiến thắng hùng tráng mà là một sự thanh thản kỳ lạ. Tất cả mọi thứ xung quanh đã trở lại bình yên, không còn những ảo ảnh hay những cảm giác đe dọa. Hắn hít một hơi dài, cảm giác như được tháo gỡ mọi gánh nặng trong lòng.
Nhưng dù có vượt qua thử thách này, hắn vẫn không thể quên được lời cảnh cáo của sinh vật kia: “Con đường tu tiên không phải là nơi dành cho những ai yếu đuối.”
Những lời này cứ văng vẳng trong tâm trí Tạ Vô Khuyết, khiến lòng hắn nặng trĩu. Hắn hiểu rằng, dù hôm nay hắn có thắng, ngày mai vẫn có thể gặp phải những thử thách còn khó khăn hơn gấp trăm, nghìn lần. Nhưng hắn đã sẵn sàng, vì hắn biết rằng chỉ có chiến đấu và kiên trì, hắn mới có thể tiến bộ.
Bên cạnh đó, một câu hỏi vẫn chưa có lời đáp. “Tại sao sinh vật đó lại xuất hiện? Nó là ai?” Tạ Vô Khuyết tự hỏi, nhưng không có câu trả lời. Dù hắn có tò mò đến đâu, hắn biết rằng con đường phía trước vẫn còn vô vàn bí ẩn mà hắn phải tự mình khám phá.
Người Thử Thách từ lúc nào đã đứng lặng lẽ bên cạnh hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng có vẻ như một chút tán thưởng cũng hiện lên trong đó.
“Ngươi đã làm tốt,” Người Thử Thách nói, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. “Vượt qua thử thách này chứng tỏ rằng ngươi không chỉ mạnh về thể chất, mà còn có đủ trí tuệ và bản lĩnh để đối mặt với những khúc mắc trong tâm trí mình.”
Tạ Vô Khuyết không đáp lời, chỉ im lặng gật đầu. Hắn đã hiểu rằng mỗi thử thách đều không chỉ là một bài kiểm tra sức mạnh, mà còn là một bài học về cách vượt qua những trở ngại tinh thần. Có thể, đây mới chính là phần quan trọng nhất của con đường tu tiên.
“Vậy tiếp theo là gì?” Cuối cùng, Tạ Vô Khuyết cũng lên tiếng, ánh mắt kiên quyết. “Ta đã vượt qua thử thách này. Liệu có phải ta sẽ được dẫn đến thử thách tiếp theo?”
Người Thử Thách không trả lời ngay mà chỉ nhìn Tạ Vô Khuyết một lúc, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Sau một hồi lâu, ông ta lên tiếng: “Con đường tu tiên không phải là một chuỗi thử thách liên tục mà ngươi có thể đoán trước. Mỗi bước đi đều chứa đựng những bất ngờ mà ngươi không thể lường trước được. Ngươi đã bước qua một cánh cửa, nhưng đằng sau nó lại là cả một thế giới rộng lớn và đầy nguy hiểm.”
Tạ Vô Khuyết không nói gì thêm, chỉ im lặng nghe. Mỗi lời Người Thử Thách nói đều chứa đựng những bí ẩn mà hắn chưa thể hiểu hết. Nhưng một điều hắn nhận ra, con đường này không chỉ đơn giản là về sức mạnh, mà còn là về sự nhận thức và phát triển tâm trí, về cách đối mặt với chính mình.
Ngay lúc đó, không gian lại thay đổi. Trái ngược với không gian trống rỗng vừa rồi, giờ đây một cảnh vật mới hiện ra. Trước mặt hắn là một cánh rừng rộng lớn, cây cối rậm rạp và những tảng đá khổng lồ ngổn ngang. Dù không có gì đặc biệt nhưng không gian này lại mang đến một cảm giác cực kỳ nặng nề.
“Đây là thử thách tiếp theo,” Người Thử Thách nói, ánh mắt nghiêm túc. “Ngươi sẽ phải đối mặt với sự im lặng tuyệt đối trong rừng này. Mỗi cử động, mỗi bước đi của ngươi sẽ bị giá·m s·át chặt chẽ bởi những sinh vật vô hình mà ngươi không thể thấy được. Chúng sẽ không làm ngươi b·ị t·hương, nhưng sẽ đánh vào tâm trí ngươi. Hãy để ý từng điều nhỏ nhặt, đừng để bản thân bị xao lãng.”
Tạ Vô Khuyết gật đầu. Đây có vẻ là một thử thách liên quan đến khả năng tập trung và kiểm soát cảm xúc. Hắn biết rằng, con đường phía trước sẽ còn nhiều điều không thể đoán trước được, nhưng hắn không sợ hãi. Hắn đã học được rằng chỉ cần kiên trì và giữ vững tâm trí, mọi thử thách sẽ có thể vượt qua.
Bước vào cánh rừng, không khí xung quanh lập tức trở nên nặng nề, như thể có hàng vạn con mắt vô hình đang dõi theo từng cử động của hắn. Tạ Vô Khuyết không vội vàng, mà đi một cách chậm rãi, giữ tâm trí tỉnh táo. Hắn cảm nhận được sự tĩnh lặng kỳ lạ của khu rừng, không có tiếng chim hót, không có tiếng động cơ thể. Mọi thứ như bị nuốt chửng bởi một lớp im lặng không thể xuyên thủng.
Đi được một đoạn, Tạ Vô Khuyết bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một tiếng động nhỏ, như tiếng lá cây bị giẫm phải, vang lên từ phía sau hắn. Hắn quay lại, nhưng chỉ thấy bóng cây dao động nhẹ nhàng, không có gì lạ.
Cảm giác này, tuy nhỏ, nhưng lại khiến hắn cảm thấy không yên. Những tiếng động k·hông r·õ n·guồn g·ốc này có thể chỉ là một trò chơi của những sinh vật vô hình mà Người Thử Thách đã đề cập. Nhưng nếu hắn để tâm trí bị xao lãng, thì sẽ không thể vượt qua thử thách này.
Tạ Vô Khuyết quyết định tiếp tục bước đi, nhưng lần này hắn đi cẩn trọng hơn. Mỗi bước, mỗi chuyển động đều được tính toán kỹ lưỡng. Hắn cảm nhận được sự tĩnh lặng của rừng, nhưng cũng không thể không nhận thấy những ánh mắt vô hình, như thể có ai đó đang theo dõi từng hành động của mình.
Rừng càng lúc càng trở nên tối tăm, những tán cây dày đặc khiến ánh sáng từ bầu trời không thể lọt xuống. Cảm giác cô đơn và sợ hãi dần dần bao trùm tâm trí hắn, nhưng Tạ Vô Khuyết kiên quyết không để mình gục ngã. Hắn hít một hơi thật sâu, tiếp tục bước đi.
Mỗi bước đi của hắn đều càng trở nên nặng nề hơn, như thể có một sức ép vô hình đang đè lên tâm trí hắn. Nhưng dù có thế nào, hắn cũng không thể dừng lại. Hắn phải chứng minh rằng mình có thể vượt qua những thử thách này, dù có khó khăn đến đâu.
Đột nhiên, một tiếng rít dài từ xa vang lên, khiến Tạ Vô Khuyết khẽ rùng mình. Giọng cười của sinh vật kia, như một âm thanh vọng về từ trong ký ức.