Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5 : Động thủ

Chương 5 : Động thủ


Sau khi hít sâu một hơi để trấn an bản thân thì trong ống tay áo bên phải của hắn liền bay ra mấy tấm phù lục. Những phù lục này sau khi rời tay liền tự b·ốc c·háy, sau đó ở giữa không trung hình thành từng viên hỏa cầu.

Đây chính là Đăng Khôi tự mình vẽ Hỏa Cầu Phù, vừa ra tay chính là năm tấm khiến năm viên hỏa cầu trực tiếp đánh tới tu sĩ trung niên ở phía đối diện.

Tu sĩ trung niên mắt thấy phù lục hoá thành năm quả hỏa cầu bay tới, cũng không tỏ ra ngoài ý muốn, phù lục vốn chính là thủ đoạn tu sĩ cấp thấp thường dùng mà Hỏa Cầu Phù càng là phù lục cấp thấp dễ thấy nhất. Ý niệm hắn khẽ động, trên người liền hiện lên một màn nước màu lam nhạt, đây chính là cấp thấp Ngũ Hành Hộ Tráo đạo pháp Thuỷ hệ phòng hộ tráo.

Thấy vậy Đăng Khôi cũng định dừng lại, lòng bàn tay đảo qua, mấy tấm phù nữa liền thoáng hiện. Trong đó ba tấm phù lục hóa thành băng tiễn, lần lượt tách ra, đụng vào mấy phi châm đang bay tới, đồng thời một tấm phù lục hóa thành một phòng hộ tráo màu vàng nâu, đây là một phù lục phòng ngự Thổ hệ.

Lúc này, năm viên hỏa cầu trước người tu sĩ trung niên kia đã bị ngăn cản toàn bộ nhưng hộ thuẫn màu lam hộ thuẫn cũng đã biến mất, chỉ thấy hắn thoáng hừ lạnh: "Chỉ có mấy tấm phù lục cấp thấp mà cũng dám lấy cứng chọi đá, đúng là không tự lượng sức mình!"

Sau đó ý niệm vừa động, chính là ba cây Đoạt Mệnh Phi Châm khác liền g·iết về phía Đăng Khôi, ba băng tiễn kia liền bị phá vỡ trong nháy mắt. Đăng Khôi thấy thế cũng nhanh chóng lui về phía sau, thôi động Thanh Vụ Kiếm ngăn trở ở trước người.

Sau khi ba Đoạt Mệnh Phi Châm phá tan băng tiễn liền xông về phía đạo phòng ngự thứ hai của Đăng Khôi là đạo phù lụa biến thành lá chắn màu vàng kia.

Dưới sự trùng kích của Đoạt Mệnh Phi Châm, hộ thuẫn màu vàng chỉ cố gắng chống đỡ trong nháy mắt liền hóa thành quang mang màu vàng rồi tiêu tán trong không khí.

Trong nháy mắt sau đó, chỉ nghe trước người Đăng Khôi truyền đến hai tiếng vang chói tai cùng với một tiếng rên rỉ, nhìn lại liền thấy Thanh Vụ Kiếm đã trở nên rạn nứt rồi vô lực rơi xuống đất, vai phải Đăng Khôi cũng bị một Đoạt Mệnh Phi Châm xuyên qua.

“Ha ha, tiểu tử, chịu c·hết đi!" Tu sĩ trung niên kia cười ha hả, đang muốn thôi động Đoạt Mệnh Phi Châm phát động công kích lần thứ hai để tiêu diệt Đăng Khôi, đột nhiên hắn nhướng mày, bản năng mách bảo rằng đang có nguy hiểm không biết tên đến gần.

Chỉ là không để cho hắn kịp thôi động phòng hộ tráo ra ngăn cản thì trước cổ họng đã có hàn quang lóe lên, một đạo u quang gần như mắt thường không thể thấy được chợt xuất hiện khiến hắn kinh ngạc ôm lấy cổ mình, nhìn vô số máu tươi thấm đẫm đầu ngón tay.

Ở phía sau hắn, một thanh tiểu kiếm dài hơn tấc đang phiêu phù giữa không trung, trên thân kiếm lấp loé còn đang dính đầy máu!

Đăng Khôi thấy vậy thoáng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn dùng Hỏa Cầu Phù tiêu hao hộ thuẫn màu lam của tu sĩ trung niên, sau đó liền để lộ sơ hở, cố ý không tránh né mà cho phi châm tổn thương chính mình nhằm khiến tên này buông lỏng mới âm thầm điều động Ẩn Linh Kiếm đánh lén. Cũng may, tu sĩ trung niên kia thấy hắn như vậy thì cũng chủ quan, không kịp thời tế xuất hộ thuẫn mới bằng không mà nói lúc này c·hết cũng không phải là tu sĩ trung niên mà là chính Đăng Khôi.

Sau khi đ·ánh c·hết tu sĩ mặt lạnh kia thì Đăng Khôi chịu đựng đau đớn ở bả vai, thu túi trữ vật trên người hắn cùng nguyên bộ pháp khí Đoạt Mệnh Phi Châm đang rơi lả tả xuống đất. Sau đó hắn lại nhìn về phía tu sĩ cẩm bào đang giao chiến cách đó không xa.

Lúc này tu sĩ cẩm bào mặc dù lúc trước b·ị t·hương không nhẹ nhưng tại trong giao chiến lại đang chiếm thế thượng phong khi tu sĩ đối diện bởi vì tu sĩ trung niên đột nhiên bỏ mình mà tâm thần không yên, thấy Đăng Khôi nhìn về phía bên này thì sắc mặt rõ ràng là có một tia sợ hãi.

Hắn thôi động một thanh Tam Xoa Trường Thương màu lam nhạt ra sức đánh về phía trước, thân hình cũng nhanh chóng lui về phía sau, hiển nhiên là muốn chạy trốn.

Chẳng qua tu sĩ cẩm bào hiển nhiên là sẽ không thả người nọ dễ dàng rời đi, hắn sử dụng một thanh màu trắng quạt xếp đánh ra từng đạo bạch quang, phong bế tu sĩ mặt đen đường đi.

Tu sĩ mặt đen cố gắng chạy trốn bị ngăn cản lại càng có vẻ sốt ruột, cuối cùng liền bị một đạo bạch quang đánh trúng ngực, sau đó trực tiếp bay ra ngoài.

Tu sĩ mặt đen bay ngược về phía sau, trong miệng máu tươi phun ra như mưa, chẳng qua lúc này hắn cũng là lộ ra vẻ điên cuồng: "Tốt lắm, không thể tưởng được Hắc Bạch Song Sát chúng ta hôm nay phải bỏ mạng tại đây nhưng dù có c·hết, ngươi cũng đừng nghĩ sống thoải mái!"

Nói rồi hắn liền hét lớn một tiếng, sau đó trong miệng phun ra một đạo máu tươi. Đạo máu tươi này vậy mà lại ở trên không trung hình thành một thanh huyết kiếm, sau đó lai nhanh như sét đánh về phía tu sĩ cẩm bào kia.

Tu sĩ cẩm bào thấy vậy sắc mặt hoảng hốt, vội vàng thôi động quạt xếp ngăn cản, thế nhưng chuyện kỳ quái đã xảy ra, huyết kiếm màu đen kia giống như không gặp trở ngại gì, trực tiếp xuyên thấu quạt xếp của tu sĩ cẩm bào, phá huỷ hỗ thuẫn do pháp lực tạo thành rồi xuyên thủng ngực hắn.

Tu sĩ mặt đen phun ra huyết kiếm xong thì cả người cũng đã tái nhợt, trực tiếp bỏ mạng mà tu sĩ cẩm bào kia mặc dù bị xuyên thủng ngực nhưng vẫn có thể mạnh mẽ gượng dậy, một tay vội vàng che ngực, một tay khác lại là từ trong túi trữ vật móc ra mấy loại đan dược ném vào trong miệng.

Chẳng qua đan dược vừa vào miệng, còn chưa kịp luyện hóa dược lực, liền cảm ứng được phía sau lưng có một cỗ khí tức hừng hực lao tới.

"Vị huynh đệ này, xin ngươi..."

Cũng không để cho hắn kịp nói hết câu thì Đăng Khôi đã thôi động Ẩn Linh Kiếm chém hắn ra làm hai nửa rồi bấm tay niệm pháp, vung ra một đoàn hoả diễm, đem cơ thể người này hóa thành tro bụi.

Đối với tu sĩ cẩm bào mang đến nguy hiểm cho mình, thậm chí khiến Thanh Vụ Kiếm theo đó cũng bị hủy thì Đăng Khôi tức giận vô cùng, không nói hai lời liền trực tiếp tiễn hắn xuống gặp Diêm Vương.

Lại đem túi trữ vật trên người tu sĩ cẩm bào cùng quạt xếp màu trắng rơi xuống đất thu lại thì Đăng Khôi cũng đi tới bên cạnh tu sĩ mặt đen kia lấy túi trữ vật cùng pháp khí Tam Xoa Trường Thương của hắn.

Sau đó, Đăng Khôi cố nén đau đớn ở trên bả vai mà mau chóng thôi động Khinh Thân Thuật, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Gần nửa ngày sau, Đăng Khôi mới tại một sơn cốc nhỏ dừng lại, sau đó tìm một hang động bí mật để khoanh chân ngồi xuống phục dụng mấy viên đan dược chữa thương, cũng do pháp lực tiêu hao quá độ cho nên sắc mặt của hắn nhìn qua vẫn vô cùng tái nhợt.

Sau khi thương thế dần khôi phục thì Đăng Khôi cũng lần lượt mở túi trữ vật đoạt được từ Hắc Bạch Song Sát cùng với tu sĩ cẩm bào kia. Vừa mới mở chúng ra thì Đăng Khôi cũng không khỏi cảm thán, gia tài ba người này so với hắn dự liệu còn phong phú hơn nhiều!

Chương 5 : Động thủ