Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 107: Hồi ức (30).

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107: Hồi ức (30).


Cũng may là hắn chỉ thị phạm chứ không phải đánh thật, nếu không gương mặt chàng lúc này đã in hằn một vết đỏ. Giây phút ấy, chàng không tự chủ mà đổ một trận mồ hôi lạnh.

Dường như lại ngay lập tức, có thêm ba thanh gỗ nữa đồng loạt lao đến nhằm thẳng vào tay chân chàng từ phía trước, bị tấn công trực diện mà bản thân không kịp phòng bị đã khiến chàng đau như c·h·ế·t đi sống lại.

Tức thì, cọc gỗ đó liền lao đến va thẳng vào ngực chàng, trong khi chàng còn không kịp phản ứng.

Tách.

Tức thì, hàng chục thậm chí hàng trăm cọc gỗ lao đến phía hắn với tốc độ rất nhanh, không khác gì thiên la địa võng.

"Rốt cuộc đây là thứ gì?"

Không cần chàng nói ra, Kinh Như Tuyết cũng thừa hiểu tâm tư tình cảm của chàng. Liền chỉnh giọng nữa đùa nữa thật nói:

"Bây giờ ta đã không thể nhìn thấy được gì rồi."

Dứt lời, hắn trực tiếp quấn khăn lên che đi đôi mắt của mình để rồi nói tiếp:

Trong khi Trương Vệ còn đang thắc mắc thì những cọc gỗ đã quay về đúng vị trí cũng, hiện giờ chúng đứng yên ở đó như những mũi tên đã được kéo căng, chỉ cần có mục tiêu là sẽ bắn.

"Nhìn cho rõ." Hắn quát.

"Suýt nữa thì quên nghiệp lớn."

Dưới ánh nắng ban trưa, phủ lên khu rừng một màu vàng ấm áp. Mùa đông sắp đến rồi.

"Để ta làm mẫu cho đệ xem."

Trương Vệ lắp bắp đáp:

Biết trước chàng sẽ nói như vậy, nên Kinh Như Tuyết đã sớm có sự chuẩn bị. Liền lấy từ trong người ra một chiếc khăn trắng. Rồi nói.

"Đa tạ..."

Miệng nói lớn:

"Đệ đã thấy gì ?"

Một tiếng hự vang lên.

Chàng đau đớn nói:

"Trong thực chiến, nếu đệ vẫn chưa mở thiên nhãn thì việc nắm bắt quyền pháp của đối phương dường như là không thể. Nếu như vừa rồi là kẻ thù, thì đệ đã c·h·ế·t rồi.

Thì bất chợt mình thấy Kinh Như Tuyết đã chờ đợi chàng từ bao giờ. Hắn vẫn như thường lệ, thả câu mặc dù chưa bao giờ bắt được con cá nào.

"Từ lúc đệ còn nhỏ, ta có nhận ra một khả năng của đệ, tuy mờ hồ không rõ ràng nhưng ta cam đoan đây là một năng lực hiếm."

Cứ tưởng đã là đường cụt, nhưng không, hắn tiếp tục dẫn chàng đi xuyên qua thác nước một cách thần kỳ, mà không có lấy một giọt nước vương lại trên vai.

Trương Vệ tò mò liền tái mái tay chân tiến đến chạm vào một thanh gỗ ở gần.

Lời chưa ra khỏi miệng, hắn đã xoay người rời đi, rồi cắt ngang câu của chàng mà nói:

Trước áp lực tựa ngàn cân Trương Vệ bất giác trở nên căng thẳng và hoang mang.

Bấy giờ do không gian trong hang quá tối, về cơ bản chẳng thể nhìn thấy được gì. Thế nên, hắn đã bấm tay.

"Chẳng hay, đó là gì?"

Lúc này, đứng giữa vòng vây cọc gỗ, hắn quay mặt về phía chàng và nói:

Nếu đệ cứ để cảm xúc chi phối, ta e rằng ước định năm xưa khó mà thành hiện thực."

"Luyện võ cũng như tu hành, tâm phải tịnh mới mong đạt được chánh quả." (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước câu trả lời của chàng hắn hừ lạnh một cái rồi nói:

Trương Vệ lúc này cũng không màng đến chuyện gì nữa, chàng nghe Kinh Như Tuyết nói mà không muốn trả lời. Thấy vậy Kinh Như Tuyết dừng việc của mình lại rồi tiến đến gần. Xem xét qua chàng một chút rồi cười nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Cứ thế chàng tập luyện đến giữa trưa.

Vừa dứt câu, Kinh Như Tuyết trực tiếp chủ động đạp chân vào những sợi dây cước nhỏ đến mức tưởng như vô hình bên dưới, đồng thời tự tay chạm đến những cọc gỗ ở gần.

Do cũng đã thấm mệt, nên chàng đã ngoi lên mặt đất, định bụng sẽ nghỉ ngơi một lát.

"Năng lực đó là gì vậy?"

Nói đoạn hắn thâu tay về.

"Khai phá... năng lực."

Dứt lời chàng xoay đầu nhìn về phía Kinh Như Tuyết.

Nói thế không có nghĩa là không có cách nào để cải thiện. Ngoài khả năng nhìn thì ta còn nghe và cảm nhận nữa.

Chàng thật thà đáp.

Nước đang ngăn cản từng lần chàng vung quyền, nhưng đối với chàng mà nói khó khăn lại càng khiến chàng phát tiết ra hết những phiền muộn trong lòng. Một phần vì giây phút chia ly với Vy Hỷ Tước đang cận kề, mọi chuyện tiêu cực đang chiếm ngự tâm khảm khiến chàng không thể nào bình tĩnh được.

Trương Vệ trở về nơi tu luyện bên dưới lòng suối. Mang trong người sự buồn bực sẵn có, mặc dù chàng đã phần nào sắp xếp mọi chuyện theo ý của mình, nhưng mỗi lần nghĩ đến là chàng không thể nào nhịn được cảm xúc đang trào dâng.

Chương 107: Hồi ức (30).

Tức thì không gian sáng bừng. Với nó, đủ để chàng từ xa có thể nhìn thấy rõ mà quan sát mọi thứ.

Nói đoạn, hắn bước nhanh về phía trước. Hành động vội vàng đó gây cho Trương Vệ một sự lo lắng nhất định, nhưng có lẽ là thừa khi hắn đã bước qua những sợi dây cước được thiết kế chằng chịt bên dưới mà tiến sâu vào bên trong trận pháp một cách bình an.

Sau đó, chàng đã ngã lăn ra đất. Trong giây phút này, chàng bất chợt bối rối, liền vội vàng đứng lên, thì bất chợt gót chân lại vô tình chạm vào một sợi dây được mắc sẵn

"Đệ thấy nguy hiểm."

Nhắc đến ước định năm xưa, đã khiến chàng nhớ về lời hứa giữa chàng với mẫu thân. Bất giác ý chí chợt trở về, khiến chàng trong vô thức mà đứng bật dậy.

Thoạt nghe, Trương Vệ còn không tin vào tai mình, cứ ngỡ là nghe nhầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Theo ta, sẽ rõ."

"Sao có thể."

Chứng kiến điều đó, chàng nghĩ rằng, Kinh Như Tuyết sẽ lãnh trọn đòn tấn công vũ bão của trận pháp. Nên nhất thời che mắt lại không dám nhìn thẳng.

Những lời, Kinh Như Tuyết nói khiến Trương Vệ có chút cảm ngộ, nhưng chàng cũng rất tò mò về thứ khả năng mà bản thân đang bị ngủ quên. Liền không kiềm chế được mà hỏi ngay.

Lúc này, chàng cũng không có tâm trạng đùa giỡn. Nên lặng lẽ, ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống mặt nước mà tâm hồn trống rỗng.

Trương Vệ đi theo Kinh Như Tuyết đi hết con đường đầy đá và sỏi, cuối cùng thì dừng lại trước một con thác lớn "Thiên Kiêu".

Bấy giờ, chàng chạy nhanh lên chặn trước mặt Kinh Như Tuyết mà gạn hỏi:

"Thật... không thể nhìn rõ..."

"Đây là thứ mà ta thiết kế dành riêng cho đệ, chỉ cần đệ thành công vượt qua được nó. Thì đệ có thể khai mở cảm nhận và lắng nghe, lúc đó năng lực kia sẽ được gọi là "Tâm Nhãn"." (đọc tại Qidian-VP.com)

Sự chuyển biến diễn ra trong thầm lặng và rất mơ hồ nên Trương Vệ không hề nhận ra. Phần nhiều là vì tâm trí của chàng đã đặt để ở nơi khác mất rồi.

Chàng vừa dứt lời, Kinh Như Tuyết không nói không rằng, vung tay đấm một quyền về phía chàng. Tốc độ đánh quá nhanh, đến mức chàng còn chưa kịp thấy gì thì nắm đấm đã đặt ngay xương gò má. Hơn nữa, đôi mắt chàng còn không kịp chớp lấy một cái.

"Hôm nay, đến đây thôi. Còn giờ thì theo ta đến đây đặng khai phá năng lực của đệ."

Sự điên cuồng đó không ngờ lại có kết quả vô cùng tích cực, lần vung đấm sau lại chất lượng hơn lần trước. Đến nổi việc hít thở chàng cũng không cảm thấy nó khó khăn như trước nữa.

"Bây giờ đệ thấy gì?"

"Sinh, ly, tử, biệt là những thứ con người nhất định phải trải qua trong đời. Đệ còn trẻ, tình cảm nam nữ trong thiên hạ mới chỉ nếm trải lần đầu nên có cảm xúc như vậy là điều hiển nhiên. Tuy nhiên đệ hãy tập làm quen đi, vì sau này có thể đệ phải trải qua rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy chàng có vẻ không hiểu chuyện gì, Kinh Như Tuyết mặt nghiêm trọng hỏi:

Tất cả mọi thứ đều phải trải qua tôi luyện để mà thành."

Kinh Như Tuyết, bước lên vài bước dẫn đường rồi đáp:

Bấy giờ, Kinh Như Tuyết mới tiến lên và nói:

"Nguy hiểm hay không, là do mắt đệ đã nhìn thấy được chúng."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107: Hồi ức (30).