Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 108: Hồi ức (31).

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Hồi ức (31).


Cứ thế chàng đứng đó đến tận giờ Thìn.

Trương Vệ mắt chữ o mồm chữ a khi chứng kiến cảnh tượng này.

Số ngân lượng mà chàng đã nhờ Kinh Như Tuyết đổi ra ngân phiếu đã được chàng đưa hết vào nạp giới của bản thân sau đó giao lại cho Hỷ Tước giữ bên người phòng khi có chuyện gì xảy đến, ngoài ra chàng còn đưa cho nàng giữ Ẩn Thân Châu dặn dò kỹ lưỡng khi có chuyện gì nguy hiểm thì dùng đến nó để thoát thân.

Ta không nói không cần dùng đến mắt.

"Đệ nên bắt đầu từ đâu đây."

Giọng nói của Kinh Như Tuyết quá lớn, khiến Trương Vệ giật mình mà mở mắt ra xem.

Chàng không kiềm được nỗi lòng mà hét lên. Đơn giản là bởi vì hiện giờ chàng đang ở độ cao hơn 25 trượng trên đỉnh thác.

"Đệ thấy sao."

Yên lặng là thế, nhưng trong lòng chàng cứ như là sóng vỗ, không thể nào bình yên được bởi vì...

Bấy giờ từ xa, ba đạo nhân ảnh đang chậm rãi đi đến. Hai trong số ấy là A Cẩu cùng Hỷ Tước người còn lại là người làm công cho A Cẩu tên Tiểu Thiện.

Vừa dứt câu, một cơn gió mạnh thổi qua, khiến chàng mở trừng mắt.

Đôi khi ẩn trong chiêu lại là chiêu thức khác, lúc đó khi con mắt đệ nhìn thấy thì sát chiêu đã kề cổ đệ rồi.

Hàng ngàn cánh chim đập cánh bay về tổ tạo ra một khung cảnh nên thơ đậm chất hoang dã. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ xa, A Cẩu cùng Tiểu Thiện nhìn thấy hai người tình cảm không rời thì cũng không muốn đến gần làm phiền. Hai người họ cứng đứng chờ thêm một chút, rồi cùng nàng lên đường đến với Lăng Châu xa xôi.

Minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng. Đây là cách luyện tập hữu hiệu nhất."

"Đệ sẽ cố gắng...nhưng..." Đang nói dở chàng nhận ra ngay bản thân có vẻ như vẫn chưa hiểu lắm. Liền đổi giọng nhẹ nhàng hơn, nhỏ giọng hỏi:

Lúc này, Vy Hỷ Tước đã hoàn toàn khác xưa rất nhiều, nếu không nói chắc không có ai nhận ra mới chỉ trôi qua vài ngày. Trong khoảng thời gian ngắn đó, nàng đã được A Cẩu cho đi tắm rửa cũng như chọn một bộ y phục mới, khiến nàng toát ra dáng vẻ một thiếu nữ trong tuổi dậy thì hơn.

"Mắt ta mù, nhưng lòng ta sáng. Trên giang hồ tàn khốc, không có chuyện đối phương ra chiêu chỉ để cho đệ có thể đỡ đòn và kháng cự lại.

"Vậy năng lực tiềm ẩn của đệ chính là nó ư."

"Chỉ một chữ."

...

Chưa dừng lại ở đó, bàn chân của hắn liên tục kích động những sợi dây bên dưới, chủ động gọi ra thêm nhiều đợt công kích.

Nhằm tránh những điều chàng không thể đoán trước, nên chàng đã xin Kinh Như Tuyết một lệnh phù có khả năng như bùa hộ mệnh, sau đó yểm nó vào sợi dây chuyền mà đáng lý đó là món quà sinh thần của chàng mà đeo nó cho Hỷ Tước.

Con người duy sống chỉ có một mạng. Bước đi sai lầm tuyệt nhiên không còn cơ hội để sửa đổi.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng Trương Vệ vẫn chỉ là một chàng thiếu niên trẻ tuổi mới lần đầu trải nghiệm cảm giác tình trường nên không tránh khỏi có cảm giác bịn rịn khó chia lìa.

Lúc này, giữa vòng vây tưởng chừng không có lối thoát, Kinh Như Tuyết với bộ pháp cùng cơ thể uyển chuyển đã dễ dàng tránh né từng đợt t·ấn c·ông. Từ ít cho đến nhiều thanh gỗ đều không thể chạm được dù là vạt áo của hắn.

Với nó nàng sẽ được bảo vệ an toàn khi đến được Lăng Châu. Còn chàng đã giữ lại trong người không một xu dính túi, cùng bộ đồ hành khất của nàng để lấy nó như lời nhắc nhở về hẹn ước của hai người.

Khi nàng vừa dứt lời, Trương Vệ đã không kiềm được cảm xúc mà trực tiếp ôm nàng vào lòng đầy ấm áp, đôi bàn tay chàng siết lấy nàng thật chặt như muốn giữ chặt khoảnh khắc này không muốn rời xa. Và nói rằng:

Trương Vệ nghe xong thì miệng hãy nói ngay.

Dù vậy, hắn vẫn duy trì được phong thái tự tin của bản thân. Thành ra đã khiến, những thanh gỗ trực tiếp va vào nhau, kéo theo trận pháp tức thì bị xáo trộn và bắt đầu chuyển động bất quy tắc. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Phụ mẫu ơi, cao...quá."

Ở bên ngoài nhìn thấy một rừng gỗ đang nhắm vào hắn khiến Trương Vệ nhập

Điều chờ đợi họ ở đó là gì? Chỉ có tương lai mới biết được?

Dù thế chàng vẫn muốn kiểm chứng thêm, liền tiến đến cầm lấy tấm khăn mà xem thử. Khi chàng đưa nó lên trước mặt thì quả thật không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì thông qua nó.

Hoàn thành thử thách, hắn chậm rãi mở khăn che mắt ra và nói:

"Phải, chính là nó." Kinh Như Tuyết đáp: "Khi xưa ta quen đệ, ta đã nhìn ra được nó rồi, vậy nên ta nghĩ thời điểm này là thích hợp để lu luyện một thứ mà không phải ai cũng thuần thục được. Chỉ cần đệ luyện thành, đừng nói là Trương gia, cả đất Hoa Bắc này sẽ chẳng có thiếu niên nào vượt qua được đệ nữa."

Thế nên chàng quyết định hôm nay sẽ rời khỏi Ẩn Quỷ Cốc để đến nơi đã hẹn từ trước.

Trương Vệ chỉ vì Thiền mà đã ngồi trên một tảng đá nhô ra ngoài bên cạnh thác Thiên Kiêu.

Trương Vệ đứng nhìn bóng nàng rời xa mà thở một hơi nặng nhọc. Chàng đã sắp mọi thứ dường như đã ổn thỏa không có một chút sai sót nào. Trong lòng thầm mong không có biến số. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trời vẫn còn tối thì Trương Vệ đã đứng dưới cây bồ đề bên cạnh một cái giếng cạn cách Đế Đô thành năm dặm đường về phía Nam. Đến sớm là vậy, nhưng chàng không muốn làm gì chỉ, lặng lẽ cúi mặt xuống giếng mà trong lòng dấy lên nhiều cảm xúc đan xen.

"Tỷ ấy nói là tịnh, nhưng mà ngồi ở chỗ này. Ngủ gục một phát là đi chầu diêm vương ngay."

Bỏ lại phía sau là trận pháp đã bị hóa giải và trở thành một đống bùi nhùi mắc vào nhau không lối thoát.

Tuy nhiên, lo lắng cho hắn thì cũng bằng thừa. Khi mà hắn như một con sóc nhảy từ cây này sang cây khác rồi đáp đất một cách nhẹ nhàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những câu từ, cùng ngữ điệu gây kích động mạnh. Đánh thẳng vào sự hiếu thắng của chàng. Thế là chàng mạnh mẽ nắm chặt đôi tay đưa ra trước ngực, mạnh mẽ nói:

Chàng đứng đối diện với Hỷ Tước một lúc lâu với Hỷ Tước mà vẫn không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng mà cảm xúc trong lòng cứ như dây thun cứ căng rồi lại giãn không biết làm cách nào có thể bão hòa.

Thấy vậy, Kinh Như Tuyết liền, chậm rãi từ tốn giải thích, nói rõ từng câu chữ:

Chương 108: Hồi ức (31).

"Cẩn thận."

Kinh Như Tuyết nghe thấy thì khép bàn tay lại chỉ để một ngón trỏ giơ lên.

Thấy vẫn chưa đủ, hắn liền chạm tay vào những sợi dây trên không, đồng thời nhảy lên những thanh gỗ khác để tiến dần về phía chàng.

Bấy giờ, chàng run rẩy bò lồm cồm vào trong cho an toàn vì gió đã nổi lên mạnh. Khi đã an toàn rồi, chàng thấy trời cũng đã tối, mà hôm sau lại là ngày Hỷ Tước rời đi.

Khi trời đang chậm chậm đổi sang màu tối.

tâm cảnh báo:

"Khoảng thời gian không có muội, huynh phải sống tốt đó biết không. Muội đi đây."

"Thật không thể tin được."

Thời điểm này, ngoài gió còn có tiếng thác ầm ầm đi kèm với nỗi sợ hãi sẽ bị thổi bay xuống dưới vực bởi nơi chàng ngồi là sát mép đá. Đã khiến chàng cứ có áp lực không thể nào tập trung được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà đây là lúc đệ luyện hết tất cả các giác quan, đặt biệt chính là khả năng cảm nhận không gian, hay ta gọi đó là Tâm nhãn.

Được một lúc, có cảm tưởng như hắn muốn tăng độ khó lên, liền đột ngột nhảy lên một thanh gỗ, bất chấp sự chuyển động của nó, có thể làm cản trở đôi chân.

Hỷ Tước là một người thông minh và hiểu chuyện nàng nhìn chàng với ánh mắt ôn nhu và dịu dàng nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Hồi ức (31).