Đại Lục Liên Hoa
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 318: Công Phá Chương Dương Thành : Dò Xét.
Lúc này trời đã tối hẳn, bầu trời đen kịt, ngoài ánh trắng trên cao, không có lấy một ánh sao. Ngoài khơi xa, từng đợt sóng bạc đầu cuồn cuộn xô vào bờ đá, tiếng gầm vang vọng như lời gào thét của một con quái vật khổng lồ sắp trỗi dậy từ đáy sâu. Không khí căng thẳng, nặng nề, như thể một cơn giông tố sắp đổ xuống.
"Chúng ta muốn sang Mộ Sắc Chi Thôn. Nếu lão có thể giúp, ta sẽ trả một số tiền đủ lớn."
Trương Vệ không vòng vo, trực tiếp lên tiếng:
Ánh mắt lão sâu thẳm như vực thẳm đen ngòm, mang theo những ký ức kinh hoàng đã bị c·hôn v·ùi từ lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Màn đêm đã buông xuống, gió biển mang theo hơi sương lạnh lẽo. Lão giả men theo con đường nhỏ gồ ghề chạy dọc bờ biển, đi sâu vào một khu vực hoang vắng. Tiếng sóng vỗ đều đặn, hòa lẫn tiếng chân lão già kéo lê trên nền đất cát.
Lão vẫn ngồi đó, chậm rãi nhấp từng ngụm rượu, đôi mắt già nua nửa khép nửa hờ, như thể chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Nhưng khi bát rượu cạn, lão đặt xuống bàn, đứng dậy rồi lặng lẽ rời khỏi quán.
Sau khi dùng bữa xong, nhóm Trương Vệ không vội rời đi. Họ kín đáo quan sát lão giả kia, chờ đợi xem lão sẽ làm gì tiếp theo.
Trương Vệ nghe câu nói của lão giả, trong lòng đã đoán ra được năm bảy phần. Rõ ràng, lão biết khá nhiều về Mộ Sắc Chi Thôn. Một kẻ không biết gì sẽ không thể nói ra câu “đến đó chỉ để nạp mạng” đầy chắc chắn như vậy.
Chàng biết đây là cơ hội duy nhất để sang bên kia, nên tuyệt không thể bỏ lỡ.
Nhóm Trương Vệ liếc nhau, rồi không nói không rằng, lặng lẽ bám theo.
Chương 318: Công Phá Chương Dương Thành : Dò Xét.
Gió biển gào thét, sóng dữ đập mạnh vào bờ, bọt nước trắng xóa văng lên tung tóe. Không khí xung quanh như chìm vào một cơn ác mộng tăm tối.
Nghe vậy, lão giả thoáng chần chừ, đôi mắt già nua khẽ nheo lại. Lão trầm mặc một lúc rồi hỏi:
"Chúng tôi không phải là người tầm thường, lão nhìn cũng biết rồi."
Bên vai Trương Vệ, một linh thú hình dáng như ngựa nhưng lại có sắc vàng rực rỡ, đôi mắt tròn xoe, thỉnh thoảng đập nhẹ cánh. Chỉ cần liếc mắt một cái, lão biết ngay đây không phải loài vật phàm tục.
Lão giả nhìn chằm chằm vào túi bạc, nhưng chẳng có chút tham lam nào trong ánh mắt. Trái lại, lão chỉ lạnh lùng buông một câu:
"Dù các ngươi không tầm thường, nhưng Mộ Sắc Chi Thôn không phải là nơi để kẻ mạnh phô trương thực lực. Đó là một vùng đất của t·ử v·ong, kẻ có thể vào mà còn sống sót trở ra... chưa chắc đã là người."
Bốn kẻ này, tuyệt không phải hạng phàm nhân đi tìm c·hết!
Nơi đó không chỉ là một thôn làng bình thường mà là một chốn phồn hoa thịnh vượng, nơi thương thuyền khắp nơi cập bến, nơi người dân sống trong an lạc, giàu có. Bến cảng từng rực rỡ ánh đèn lồng đỏ, mỗi đêm tiếng đàn sáo vang vọng từ các trà quán, tửu lâu.
Câu nói cuối cùng của lão mang theo một tầng ý vị sâu xa, khiến cho cả nhóm Trương Vệ thoáng trầm ngâm.
Lão khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy chẳng hề có chút vui vẻ, mà chỉ có sự chua xót xen lẫn thê lương.
Chính vì vậy, người dân gọi nó là Mộ Sắc, tức là "màu sắc hoàng hôn nơi cuối trời".
“Vậy lão muốn điều gì mới chịu đưa bọn ta đến đó?”
Trước tiên là Châu Tấn, một kẻ vóc dáng nhỏ bé, nhưng ánh mắt lại lém lỉnh như chồn, khóe môi luôn nở một nụ cười đầy quỷ quyệt. Khí tức của cậu hoàn toàn không giống con người, mà là của một yêu quái sóc.
Cuối cùng là Tại Thiên.
Giọng lão khàn khàn, mang theo chút gì đó bi ai khó tả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Sắc Chi Thôn – thuở ban đầu, nó là viên minh châu giữa lòng biển cả.
Trương Vệ trầm giọng đáp:
Nhưng rồi, tất cả sụp đổ.
"Nghịch Thủy Hàn Băng Kiếm?" – Lão giả khẽ giật mình. Đôi mắt vốn đục ngầu của lão thoáng lóe lên một tia sáng kỳ dị.
Gió biển thổi qua ô cửa sổ, làm rung lên bức màn vải cũ nát. Không khí trong căn nhà trở nên nặng nề đến nghẹt thở. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Vệ chậm rãi bước lên một bước, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự kiên định:
Nói đoạn, chàng lôi ra một túi ngân lượng, trực tiếp mở ra trước mặt lão giả. Ánh bạc sáng loáng phản chiếu ánh đèn leo lét, bên trong là bảy mươi lượng bạc nén, một số tiền không nhỏ đối với một chuyến đi một chiều.
Lão giả nhìn đến thanh kiếm trên lưng cậu, sắc lam nhàn nhạt như hàn băng ngàn năm bao phủ lấy thân kiếm. Một cỗ khí lạnh tỏa ra, khiến không khí trong căn nhà tranh vốn đã lạnh lẽo nay lại càng rét buốt hơn.
Lão giả đứng bên bờ biển, áo vải mỏng manh bị gió thổi phần phật. Lão giơ một ngón tay gầy guộc, run run chỉ về phía chân trời xa thẳm, nơi bóng đêm dày đặc nuốt trọn tất cả.
“Xin lão chỉ giáo.”
“Các ngươi biết vì sao nơi đó được gọi là Mộ Sắc Chi Thôn không?”
Trương Vệ biết rõ, lúc này nếu không dồn ép thì lão già sẽ không chịu mở miệng. Chàng cười nhạt, giọng mang theo một tia thách thức:
Rốt cuộc, nơi đó có thứ gì?
"Chúng tôi có việc riêng nên cần đến đó."
Lão giả nhìn về phương xa, giọng nói trở nên u ám như gió biển đêm.
Còn Trương Vệ, thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên bình thường, dung mạo chẳng có gì đặc biệt, nhưng khí chất của chàng lại khiến người ta không thể xem nhẹ. Chàng đứng đó, không tỏa ra chút áp lực nào, nhưng vẫn có một loại cảm giác như một thanh kiếm giấu trong vỏ – trầm tĩnh mà nguy hiểm.
“Mọi thứ kết thúc khi một kẻ tự xưng là Huyền Thổ Thần Quân đến đó.”
Lão im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng có phần do dự:
Gió biển ào ạt thổi vào, lạnh buốt đến tận xương.
"Các người đến đó chỉ để nạp mạng mà thôi. Đi về đi."
Những cánh đồng hoa ven biển trải dài bất tận, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, cả vùng đất như được nhuộm một màu tím đỏ rực rỡ, tạo thành một cảnh sắc tráng lệ tựa cõi tiên.
Lão giả vẫn trầm mặc, ánh mắt đục ngầu như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, lão không trả lời mà chỉ lặng lẽ, đẩy cửa bước ra ngoài.
“Bởi vì nơi đó từng là một vùng đất tuyệt đẹp, một nơi như thiên đường.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Từ ngày đó, thiên đường hóa địa ngục, Mộ Sắc Chi Thôn biến thành một lò luyện đan cho quỷ…”
Chẳng bao lâu sau, lão dừng lại trước một căn nhà tranh đơn sơ, mái lá đã cũ, vách tường xiêu vẹo như có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Cửa nhà kẽo kẹt mở ra, lão bước vào trong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh sáng leo lét từ ngọn đèn dầu hắt lên những bức tường trần trụi, bên trong căn nhà chỉ có vài món đồ đơn giản: một chiếc bàn gỗ cũ, một tấm chăn rách vắt hờ lên chiếc giường tre. Lão giả quay đầu lại, đôi mắt đục ngầu ánh lên vẻ lạnh nhạt.
Trương Vệ chỉ cười nhạt, không giải thích nhiều, đáp gọn:
Nhóm Trương Vệ chờ một chút, sau đó lặng lẽ tiến tới, đẩy cửa bước vào.
"Các người theo ta làm gì?" – Lão cất giọng khàn khàn.
"Các người còn trẻ, tại sao lại muốn đến nơi đó?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.