Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Lục Liên Hoa
Unknown
Chương 321: Công Phá Chương Dương Thành: Đến Mộ Sắc Chi Thôn.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Tại Thiên cau mày, ánh mắt ánh lên vẻ do dự.
"Trương thiếu chủ, chuyện này không ổn..."
Cậu hạ thấp giọng, đôi mắt quét qua con đường trống trải giữa biển. Mặt nước đã bị tách ra, để lộ một lối đi hun hút chìm trong màn sương dày đặc. Sương mù trôi lững lờ, như những bóng ma vô hình đang rình rập, mang theo hơi thở lạnh lẽo len lỏi vào từng khe da thịt. Không gian im lìm đến mức khiến người ta nghẹt thở, chỉ có tiếng gió rít khe khẽ cùng những âm thanh bất định vang lên từ sâu trong lòng biển.
"Người có chắc muốn đi không?" Cậu nghiêm giọng. "Sự hiện diện của chúng ta đã bị phát hiện. Chắc chắn đối phương đã bày sẵn cạm bẫy. Đi vào lúc này chẳng khác gì dâng mình vào miệng cọp."
Trương Vệ không đáp ngay. Chàng chỉ đứng lặng, ánh mắt trầm lắng, lặng lẽ nhìn con đường dài hun hút trước mặt. Gió biển gào thét, từng cơn từng cơn cuộn lên như muốn nuốt chửng tất cả. Vạt áo chàng phần phật tung bay, mái tóc đen dài bị cuốn theo từng cơn gió lạnh, tựa như những sợi mực bị hòa tan vào màn đêm sâu thẳm.
Hồi lâu, khóe môi Trương Vệ chậm rãi nhếch lên, một nụ cười nhàn nhạt, mơ hồ khó đoán.
"Nếu chúng đã biết..." Chàng cất giọng đầy mạnh mẽ "Vậy thì cứ bình thản mà tiến vào."
Âm điệu không hề cao, nhưng từng chữ từng câu rõ ràng như đinh đóng cột, mang theo sự quả quyết không thể lay chuyển.
"Dẫu gì cũng sẽ đối diện với nhau."
Một tiếng động khẽ vang lên. Kim Mã nhẹ nhàng nhảy lên vai Trương Vệ, đôi mắt linh thú sáng quắc trong bóng tối. Nó hơi rướn cổ, cất giọng khàn khàn như gió cắt:
"Nếu đã không thể tránh né, vậy thì hãy nghênh chiến."
Tại Thiên nhìn Trương Vệ, rồi lại đưa mắt về con đường mịt mù phía trước, cuối cùng chỉ có thể thở ra một hơi thật dài. Không nói gì thêm, cậu nắm chặt tay, hơi thở dần ổn định, ánh mắt kiên định trở lại.
Bên cạnh, Châu Tấn thong thả đưa tay vỗ nhẹ lên túi áo, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười mang theo chút hào hứng, đôi mắt lóe lên một chút hứng thú.
"Thế thì còn chần chừ gì nữa?"
Không ai nói thêm lời nào.
Trương Vệ dẫn đầu, từng bước bước xuống con đường bị nước biển tách đôi. Bốn phía, hai bức tường nước khổng lồ dựng đứng, cao v·út như thể vươn đến tận bầu trời, từng luồng bọt biển trôi nổi như những linh hồn vất vưởng, chớp sáng trong màn đêm tịch mịch. Dưới chân họ là nền cát biển ẩm ướt, những rãnh sâu vằn vện như dấu tích của sinh vật khổng lồ bò qua.
Gió lạnh rít gào từ đâu đó, mang theo tiếng thầm thì của nước, như thể có ai đang nói chuyện bên tai. Bóng tối bao trùm, chỉ có một dải sáng xanh mờ nhạt từ trên cao rọi xuống, khiến cho khung cảnh càng thêm huyền bí.
Kim Mã rùng mình, cái bờm vàng óng của nó khẽ dựng lên, đôi mắt mở to nhìn bốn phía:
"Hừm… Không đúng lắm. Cái đường này nhìn thì tưởng dễ đi, nhưng lại có cái gì đó rất quái dị."
Đôi tai Châu Tấn ngoe nguẩy, đôi mắt lặng lẽ quan sát từng gợn sóng động bên trong bức tường nước. Thỉnh thoảng, những bóng đen dài ngoằng trườn qua, mơ hồ có thể thấy một đôi mắt đỏ lừ chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
Tại Thiên cau mày:
"Chúng chỉ đang quan sát."
Trương Vệ vẫn điềm tĩnh tiến về phía trước, ánh mắt chàng không nhìn vào bức tường nước xung quanh, mà chỉ tập trung vào con đường phía trước. Bước chân chàng không nhanh không chậm, như thể kẻ bề trên đang bước vào lãnh địa của kẻ khác mà không hề tỏ vẻ sợ hãi.
Rào rào…
Một đợt sóng nhẹ bỗng cuộn lên từ bức tường nước bên trái. Một bàn tay trắng nhợt thò ra, ngón tay dài ngoằng quơ quào trong không khí như muốn kéo lấy thứ gì đó.
Thấy vậy, Châu Tấn khẽ lật tay, một luồng ánh sáng lóe lên. Trong tay cậu là một món v·ũ k·hí hình trăng khuyết, lưỡi cong sắc bén như răng nanh của ác thú, toàn thân ánh lên sắc thép. Đây là Hồi Toàn Nhận, một v·ũ k·hí khá đặt biệt chỉ đến từ vùng đất Hoa Bắc mà không đâu trên Đại Thiên thế giới sỡ hữu. Không chút chần chừ, Châu Tấn xoay Hồi Toàn Nhân trên đầu ngón tay, phát ra tiếng gió rít. Châu Tấn khẽ nhắm mắt, cảm nhận luồng khí bất thường xung quanh.
"Vèo!"
Ngay khi cảm nhận được khí của đối phương, cậu quăng mạnh Hồi Toàn Nhận về phía cái bóng trắng bệch đang bám theo từ bức tường nước.
Vũ khí xé gió, xoáy thành một đường vòng cung. Trong khoảnh khắc, nó cắt ngang khiến bàn tay kia tan thành từng tia nước. Nhưng ngay sau đó, bàn tay ấy lại hình thành lại như cũ, tiếp tục trườn ra như chưa từng b·ị t·hương tổn.
"Hừm…" Châu Tấn nhíu mày, vươn tay bắt lấy Hồi Toàn Nhận khi nó quay về.
Tại Thiên quan sát, trầm giọng nói: "Không thể g·iết chúng theo cách thông thường."
Trương Vệ vẫn bước tiếp, thản nhiên nói: "Không cần g·iết, cứ đi thôi."
Cả nhóm tiếp tục tiến về phía Mộ Sắc Chi Thôn, mặc cho hàng loạt bóng trắng xuất hiện liên tục và trườn theo bên bức tường nước, phát ra những tiếng rì rầm quỷ dị.
Không biết đã đi bao lâu, đột nhiên, con đường phía trước dần mở rộng, hai bức tường nước hai bên bắt đầu thu hẹp lại. Chỉ trong chớp mắt, nước biển cuộn trào, như một tấm màn khổng lồ bị vén lên, lộ ra một vùng đất hoang vu chìm trong làn sương xanh u ám.
Mộ Sắc Chi Thôn.
Một nơi tựa như quỷ vực giữa nhân gian.
Những căn nhà gỗ mục nát nằm rải rác, mái nhà thủng lỗ chỗ, xiêu vẹo như sắp đổ sập. Đèn lồng cũ kỹ treo lơ lửng trên những cành cây khô quắt, nhưng không có gió mà vẫn lay động khe khẽ, ánh sáng leo lét như thể có thứ gì đó đang thổi tắt nó từ bên trong.
Mùi tanh nồng của máu và rong rêu mục rữa xộc thẳng vào mũi, khiến Tại Thiên nhíu mày.
Kim Mã khẽ rung bờm, thấp giọng:
"Quả nhiên, nơi này đã không còn thuộc về con người nữa."
Trương Vệ lặng lẽ rảo mắt nhìn quanh. Một bầu không khí cực kỳ quỷ dị bao phủ toàn bộ thôn trang.
Châu Tấn hít một hơi, ánh mắt trầm xuống:
"Lão nhân kia quả thật đáng sợ."
Bốn người tiếp tục bước vào sâu hơn…
Không gian tràn ngập hơi nước lạnh buốt, từng đợt sương mù dày đặc quẩn quanh, khiến cho bóng tối thêm phần quỷ dị. Nhà cửa rêu phong phủ kín, những mái ngói đen xám lởm chởm như hàm răng của ác quỷ ẩn mình trong màn đêm.
Ngay tại trung tâm thôn, một tảng đá khổng lồ trồi lên giữa quảng trường đổ nát, bề mặt xù xì, loang lổ v·ết m·áu đã khô đọng. Nhưng thứ khiến cả nhóm cảnh giác không phải là tảng đá… mà là thứ đang quấn lấy nó.
Một con đại xà khổng lồ, thân hình to ngang cột trụ thiên cung, vảy đen tuyền, phản chiếu ánh sáng xanh như đá huyền thạch. Đầu rắn nhô cao, đôi mắt đỏ lừ tựa huyết ngọc, lưỡi rắn thè ra, phả ra từng đợt khí tức tanh nồng, khiến không gian xung quanh tràn ngập sát ý âm lãnh.
Kim Mã khẽ run lên, khịt mũi: "Yêu vật này… tuyệt không tầm thường!"
Châu Tấn siết chặt Hồi Toàn Nhận trong tay, cẩn thận đánh giá con quái vật trước mặt. Nhưng trước khi ai kịp lên tiếng, không trung bỗng rung động, một đạo nhân ảnh chậm rãi từ trên trời hạ xuống.
Gió biển đột nhiên im bặt.
Hắn đứng đó, giữa ánh sáng nhập nhoạng của dạ nguyệt, mái tóc đen nhánh buộc cao, dung mạo thanh tú không chút tì vết, làn da tái nhợt như ngọc lạnh. Y phục rộng thùng thình, tay áo phất phơ theo từng cơn gió nhẹ. Sau lưng hắn, một chiếc hồ lô khổng lồ được vác chéo, tỏa ra một luồng khí tức âm trầm, bên trên lờ mờ khắc những phù văn cổ xưa uốn lượn như mãng xà.
Hắn đứng giữa không trung, khoanh tay nhìn xuống, ánh mắt vô hồn nhưng lại mang theo uy nghiêm tuyệt đối.
Cả nhóm kinh ngạc đến cực điểm.
Tại Thiên hạ giọng: "Là... Huyền Thổ Thần Quân?"
Kim Mã nhíu mày, khẽ lầm bầm: "Không đúng… Không thể nào! Khí tức này… "
Trương Vệ lặng lẽ quan sát kẻ trước mặt, đôi mắt híp lại. Trong lòng chàng, một dự cảm chẳng lành dần dần hiện hữu.
Không ai có thể ngờ rằng Huyền Thổ Thần Quân, kẻ thống lĩnh vùng đất quỷ dị này, lại không phải một lão giả râu tóc bạc trắng, mà là một đồng tử tuổi còn rất nhỏ.
Một đồng tử mang danh xưng "Thần Quân"!