Đại Lục Liên Hoa
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 320: Công Phá Chương Dương Thành: Lời Mời Gọi Không Thiện Ý.
Một tiếng cười khẽ bật ra từ đôi môi tái nhợt.
"Ùm!"
Hai bức tường nước khổng lồ sừng sững, tựa như cổng địa ngục vừa hé mở. Sóng ngầm cuồn cuộn bên trong, từng dòng xoáy đen đặc xoắn chặt vào nhau, vặn vẹo như những con rắn đói khát. Ẩn mình trong đó là vô số quái vật biển khủng kh·iếp, những cái bóng khổng lồ lướt qua trong làn nước u ám, đôi mắt đỏ ngầu lập lòe như hạt châu thấm đẫm máu tươi, rình rập chờ đợi kẻ nào dám bước vào địa phận của chúng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Miếng thịt ngon... phải còn tươi mới thích..."
"Ầm!"
Nàng nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cương nghị của Trương Vệ, mang theo sự thách thức lẫn mê hoặc.
Dừng lại một nhịp, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, thấp thoáng nét cười bí hiểm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khoảnh khắc câu nói rơi xuống, Hắc Thủy Yêu Nữ khẽ nghiêng đầu, mái tóc dài chảy xuống như một màn sương đêm. Một thoáng im lặng quỷ dị trôi qua, rồi đột nhiên—
“Quả nhiên, luồng chính khí cuồng hãn này là của ngươi.”
Xung quanh, hơi nước trong không khí đột nhiên vặn vẹo một cách quỷ dị, như thể có thứ gì đó đang len lỏi giữa bóng tối, âm thầm di chuyển. Dưới chân Trương Vệ, mặt đất râm ran lạnh lẽo, từng đợt khí ẩm vô hình dâng lên, phảng phất như một đàn rắn nước vô thanh vô tức bò trườn khắp nơi, chờ lệnh nữ chủ nhân mà lao đến cắn xé con mồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cổ họng khẽ động, Kim Mã hạ thấp giọng, nhưng ba chữ thốt ra lại nặng tựa ngàn cân: (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhưng Trương Vệ chỉ khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt mà vững vàng như núi. Chàng không hề nao núng, cũng chẳng có lấy một tia e dè, chỉ chậm rãi bước lên phía trước, đứng thẳng trước đôi mắt tà ác kia, giọng điệu bình thẩn như không.
“Đúng vậy. Ngươi muốn gì ở bọn ta?”
Vừa dứt lời, mặt biển dưới chân nàng đột ngột xoáy tròn, một cơn sóng đen ngòm trỗi dậy, như bàn tay của quỷ dữ vươn lên từ lòng đại dương, nhấn chìm nàng và con yêu thú khổng lồ vào đáy sâu thăm thẳm.
"Nếu ngươi đủ dũng khí, hãy đến đó gặp ta."
Đầu lưỡi đỏ thẫm từ từ thò ra, nhẹ nhàng liếm lấy bờ môi, động tác tà mị mà đầy tính săn mồi, tựa như một loài rắn vừa đánh hơi thấy con mồi hấp dẫn. Đầu lưỡi ấy trơn mượt, ánh lên một tầng nước nhờn nhợt, phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo trên cao, khiến người ta không rét mà run.
“Ta thật sự rất muốn nếm thử da thịt của ngươi xem mùi vị thế nào.”
“Hắc Thủy Yêu Nữ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt nàng tràn ngập d·ụ·c vọng săn mồi, không hề che giấu sự thèm khát.
Giọng nói kéo dài, mềm mại mà vặn vẹo, ẩn chứa một thứ khoái cảm bệnh hoạn khó gọi tên.
Nước biển trào dâng dữ dội rồi nhanh chóng khép lại. Một đợt sóng lớn quét qua, cuốn phăng mọi dấu vết, như thể chưa từng có ai đặt chân đến nơi này. Những quái vật rình rập xung quanh cũng dần lẩn khuất vào màn nước tối đen, trả lại mặt biển vẻ tĩnh lặng đến rợn người.
Mặt biển bỗng gầm lên như một con thú khổng lồ vừa bị kích động. Dưới ánh trăng lờ mờ, nước biển cuộn trào dữ dội, từng cột sóng bạc đầu dâng cao như muốn nuốt chửng cả bầu trời. Chỉ trong tích tắc, làn nước đột ngột rẽ sang hai bên, tách ra một con đường hẹp hun hút dẫn vào bóng tối sâu thẳm.
Nàng ta khẽ cúi xuống, đôi môi hơi hé mở, để lộ hàm răng sắc bén của loài dã thú.
"Chủ nhân của ta... và ta... sẽ chờ ngươi."
Giọng nói của nàng kéo dài, mềm mại mà tà mị, như một lời ru c·hết chóc:
Hắc Thủy Yêu Nữ khẽ cười, bàn tay mềm mại vuốt nhẹ lên thân con rắn nước quấn quanh bờ vai mảnh khảnh. Sinh vật ấy thè lưỡi, cặp mắt ánh lên vẻ thèm khát khó tả.
Chương 320: Công Phá Chương Dương Thành: Lời Mời Gọi Không Thiện Ý.
“Thật là mùi hương khiến ta say mê...”
Giọng nàng ta khàn khàn, như thể mỗi chữ thốt ra đều mang theo hàn khí, len lỏi vào da thịt đối phương.
Hắc Thủy Yêu Nữ hít một hơi thật sâu, bờ vai khẽ run lên, như thể muốn cảm nhận trọn vẹn mùi vị của Trương Vệ. Đầu ngón tay lạnh lẽo vươn lên, chầm chậm vuốt dọc cần cổ trắng bệch của chính mình, từng chút từng chút một, tựa như đang hồi tưởng một dư vị ngọt ngào nào đó.
Trương Vệ thoáng nhíu mày, một cơn lạnh lẽo dâng lên trong lòng. Cái tên này, chàng chưa từng nghe qua, nhưng biểu hiện của Kim Mã lại khiến chàng lập tức cảnh giác. Một con linh thú kiêu hãnh như nó, thế mà lại rùng mình kh·iếp sợ đủ để thấy, nữ nhân trước mặt không phải kẻ tầm thường.
Chỉ còn con đường nước hun hút giữa lòng đại dương, kéo dài thẳng đến Mộ Sắc Chi Thôn, một lời mời đầy ám muội và nguy hiểm, vọng lại trong đêm như tiếng gọi của địa ngục.
Khí tức của nàng ta cuồn cuộn lan ra như sóng cả, không chỉ mạnh mẽ mà còn mang theo hàn ý bức nhân, như thể chàng đang đối diện với một đại yêu sống hàng trăm năm dưới vực sâu lạnh lẽo, hấp thụ tà khí mà thành.
“Hừm...”
Con rắn nước trong suốt trên vai nàng cũng khẽ ngóc đầu, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên ánh nhìn tham lam, phản chiếu bóng hình Trương Vệ trong đáy mắt. Cái lưỡi chẻ đôi chầm chậm thè ra, như thể nó cũng đang đồng cảm với sự thèm khát của chủ nhân.
Bấy giờ, Hắc Thủy Yêu Nữ khẽ nhếch môi, một nụ cười tà mị thấp thoáng trên gương mặt. Đồng thời, ngón tay trắng bệch của nàng chậm rãi vạch một đường mơ hồ trong không khí, mang theo luồng hắc khí quỷ dị.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.