Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 322: Công Phá Chương Dương Thành: Bị Vây Khốn.

Chương 322: Công Phá Chương Dương Thành: Bị Vây Khốn.


Huyền Thổ Thần Quân vừa xuất hiện, khí tức quỷ dị còn chưa tan hẳn, thì từ bốn phương tám hướng, một mùi h·ôi t·hối nồng nặc đột ngột bốc lên như thể bùn đất ẩm mục lâu năm bị lật tung. Mùi tử khí trộn lẫn với hơi thối rữa, tanh nồng như máu đọng, len lỏi vào từng kẽ hở của gió đêm, bủa vây lấy không gian.

Tại Thiên nhíu mày, ánh mắt trầm xuống. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây hoang phế sau thôn, giọng nói cất lên, mang theo sự cảnh giác:

"Cẩn thận! Có thứ gì đó đang tiến đến."

Rắc rắc… Rắc rắc…

Trong bóng tối, những âm thanh trầm đục rợn người vang lên từng nhịp, như thể hàng trăm khớp xương đang bị kéo lê, cọ xát vào nhau. Thanh âm này không đơn thuần chỉ là tiếng xương gãy, mà còn mang theo một sự ma mị quỷ quyệt, tựa như đến từ một cõi c·hết nào đó.

Và rồi, từ những căn nhà đổ nát phủ đầy rêu mốc, từ những huyệt mộ vô danh dưới lớp đất lạnh lẽo, những bóng người lặng lẽ trườn ra.

Chúng đã không còn là con người nữa. Da thịt chúng rách nát, l·ở l·oét từng mảng, bốc mùi thối rữa nồng nặc. Đôi mắt trắng dã, trống rỗng, không còn chút sinh khí, nhưng lại ánh lên thứ hàn quang tà dị. Cơ thể cứng đờ, khô quắt, thế nhưng lại chuyển động một cách méo mó, quái dị.

Một kẻ mất nửa thân dưới, dùng hai cánh tay trơ xương lê lết trên mặt đất, kéo theo một cái đầu nát bươm đầy giòi bọ lúc nhúc. Một kẻ khác toàn thân bị lột sạch da, để lộ lớp cơ nhợt nhạt, miệng há rộng đến tận mang tai, phát ra những âm thanh khàn khàn, khô khốc như tiếng rít của gió luồn qua khe đá. Có kẻ gãy rời một bên tay, nhưng vẫn bước đi, vết đứt nơi vai không ngừng chảy ra thứ dịch đen sệt, tanh hôi.

Mùi tử khí dày đặc như một bức màn vô hình bao trùm, quấn lấy mọi người, khiến dạ dày ai nấy cuộn lên, khó mà chịu đựng.

Kim Mã hừ lạnh một tiếng, giậm mạnh móng xuống nền đất, ánh mắt lóe lên sự khinh thường:

"Bầy xác thối này, có bao nhiêu cũng không đủ để ta đạp nát!"

Nhưng trước khi bất kỳ ai kịp ra tay, trên những mái nhà sụp đổ của thôn, bốn bóng đen chợt hiện ra.

Một giọng nói yêu mị mà ngạo nghễ vang lên, mang theo sự tà dị khó lường:

"Hừm, quả nhiên là nhóm người các ngươi. Đến thật đúng hẹn."

Hắc Thủy Yêu Nữ xuất hiện đầu tiên.

Nàng đứng thẳng trên mái ngói mục nát cao nhất, tấm y bào xanh thẫm hòa lẫn vào bóng đêm, tựa như một mảnh của màn trời đổ xuống. Gió đêm khẽ lùa qua, khiến tà áo nàng lay động, tựa như những gợn sóng uốn lượn trên mặt nước tĩnh mịch. Trên bờ vai trắng nhợt, con rắn nước trong suốt khẽ cựa mình, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên một tia huyết sắc lạnh lẽo.

Hắc Thủy Yêu Nữ liếm môi, nụ cười trêu chọc khẽ nở trên gương mặt tà mị:

"Ta đã chờ các ngươi rất lâu. Không nghĩ rằng các ngươi lại thật sự dám đến."

Ngay sau nàng, ba hắc ảnh khác lần lượt xuất hiện, bóng dáng như u linh hiện ra giữa bóng đêm. Sát khí của chúng cuồn cuộn lan tràn, quấn chặt lấy bầu không khí như một bàn tay vô hình đang siết chặt cổ họng của kẻ khác, khiến không gian trở nên nghẹt thở, nặng nề như bị nhấn chìm trong địa ngục.

Quỷ Tượng Lão Nhân – Một lão già lưng gù, bộ áo choàng rộng thùng thình trên người như bị vá chằng chịt từ vô số mảnh da, mà mỗi mảnh ấy lại chính là một chiếc mặt nạ quỷ. Những gương mặt vặn vẹo trên áo khoác, kẻ cười, kẻ giận, kẻ sợ hãi, kẻ khinh bỉ… mỗi một biểu cảm đều mang theo sự tuyệt vọng không thể nào diễn tả. Nhưng đáng sợ hơn cả là chúng không phải được chạm khắc, mà chính là những lớp da người bị lột xuống, thớ thịt mỏng manh vẫn còn lưu lại vết gân máu.

Lão ta chống một cây gậy xương khô, trắng bệch như ngà voi, đầu gậy là một hộp sọ bị đục một lỗ, bên trong mơ hồ có thứ gì đó đang ngọ nguậy. Mỗi lần lão gõ nhẹ xuống mái ngói, âm thanh rắc rắc như xương cốt vụn vỡ vọng lên, khiến lòng người lạnh toát.

Lạc Hồn Đồng Tử – Một thiếu niên nhỏ nhắn, nhưng lại mang đến cảm giác còn đáng sợ hơn cả những kẻ s·át n·hân điên loạn. Khuôn mặt hắn trơn nhẵn như búp bê sứ, làn da trắng xanh, hoàn toàn không có chút huyết sắc. Hai con ngươi đen đặc, sâu thẳm như vực thẳm vô tận, không hề có tròng mắt, không hề có sự sống.

Hắn vận một bộ hồng bào thêu hoa văn quỷ dị, trên cổ đeo một chuỗi chuông bạc tinh xảo. Mỗi khi hắn khẽ nghiêng đầu, chuỗi chuông lại rung lên những tiếng đinh đang mỏng manh nhưng quỷ dị, tựa như tiếng gọi hồn từ cõi âm.

Điều đáng sợ hơn cả chính là bàn tay hắn. Trong lòng bàn tay tái nhợt ấy, một khối tim người vẫn còn đang co giật, từng nhịp đập run rẩy tựa như nó vừa mới bị móc ra khỏi lồng ngực của một kẻ xấu số.

Tử Phủ Luyện Thi Nhân – Một nữ nhân áo tím, dáng người uyển chuyển, thướt tha như cành liễu đong đưa trong gió, nhưng trên người lại phảng phất một mùi tử thi nồng nặc đến ghê tởm.

Làn da nàng trắng bệch, không phải trắng của người sống, mà là trắng bợt của xác c·hết bị ngâm nước quá lâu. Đôi mắt đen sâu không thấy đáy, tựa như có thể hút lấy linh hồn của những kẻ dám nhìn vào nó.

Nàng khẽ nâng bàn tay lên, mười ngón tay dài ngoằng, móng tay nhọn hoắt như móng vuốt quỷ. Giữa từng ngón tay là những sợi chỉ bạc mảnh dẻ nhưng lạnh lẽo, nối liền với những cái xác đang lặng lẽ đứng trong bóng tối. Những t·hi t·hể ấy không có tri giác, không có ý thức, nhưng dưới sự điều khiển của nàng, chúng như những con rối vô tri, chỉ chờ một mệnh lệnh để lao đến cắn xé con mồi.

Bốn ma đầu, bốn đại sát tinh, đứng trên cao, tạo thành một vòng vây tử thần không thể nào phá nổi.

Châu Tấn nhíu mày, bàn tay nắm chặt Hồi Toàn Nhận, v·ũ k·hí trong tay rung nhẹ theo nhịp thở đầy căng thẳng của cậu.

"Là một cái bẫy!"

Tại Thiên cười lạnh, ánh mắt như băng lạnh quét qua bốn kẻ đối diện.

"Chúng ta đã bị dồn vào tử địa."

Bốn bề là những cái xác thối rữa, trương phềnh như những chiếc bong bóng căng đầy dịch phân hủy. Từ trên mái nhà, bốn đại ma đầu nhìn xuống, ánh mắt như những hung thần đang ngắm nghía bữa tiệc máu sắp sửa bắt đầu.

Chỉ có Trương Vệ là không hề tỏ ra bất ngờ.

Chàng nhàn nhạt nhấc cằm, đối diện với Hắc Thủy Yêu Nữ, ánh mắt lướt qua gương mặt tà mị của nàng mà không chút gợn sóng.

Chàng khẽ cười, giọng nói bình thản nhưng lại mang theo một tia châm chọc:

"Các ngươi bài trận đón tiếp như vậy, không lẽ muốn giữ chúng ta lại làm khách quý?"

Hắc Thủy Yêu Nữ bật cười khanh khách, thanh âm mang theo sự tà mị, châm biếm và thích thú.

"Khách quý? Không… Chỉ là trước khi g·iết con mồi, ta thích nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của bọn chúng."

Nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, ngón tay thon dài như vẽ một vòng trong không trung.

Trên vai nàng, con rắn nước trong suốt ngóc đầu lên, há miệng phun ra một luồng sương lạnh. Hơi nước âm hàn lan tỏa, hòa vào không khí, mang theo một mùi tanh tưởi khó tả, tựa như mùi rong rêu mục rữa dưới đáy hồ sâu.

Nụ cười trên môi nàng càng thêm yêu mị, đôi mắt lóe lên một tia thích thú tàn nhẫn.

"Giờ thì nào, Trương Vệ. Hãy để ta xem… máu của ngươi có tươi ngon như ta tưởng tượng hay không?"

Chương 322: Công Phá Chương Dương Thành: Bị Vây Khốn.