Đại Lục Liên Hoa
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74: Tân Đường Chủ.
Đối với nàng mà nói, một nơi xa lạ như Đế Đô không có bất kỳ thứ gì thu hút được nàng, chung quy cũng là vì lời nói của sư phụ mà nàng kín yêu nên nàng mới cùng người đến nơi này.
Lời của lão vừa ra khỏi miệng, thì ngay phía ngã rẽ, hai bóng hình nữ nhân chậm chậm tiến vào.
Thẩm Hoành Tín nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Y Y xinh đẹp không khác gì tiên nữ, khí chất phi phàm khiến lão rất hài lòng. Liền tươi cười nói:
Lúc này chàng đang cởi bỏ lớp áo bên ngoài khoe ra cơ thể mới đầy đặn trước gương. Mới ngày nào chàng còn là một thiếu niên ốm yếu gầy mò, chỉ qua chưa tới hai tháng cơ thể đã hoàn toàn thay đổi một cách chóng mặt. Ra dáng một thanh niên trai tráng đang ở độ tuổi sung mãn nhất.
"Vâng."
Lão có vẽ là lép vế nhất trong những người ở đây, bởi vì trên hông trái những con người này đều là lệnh bài phẩm Ngọc. Cho nên thấy lão chỉ dùng đũa, chú trọng đến việc ăn uống và
Nhân vật này là Thẩm Hoành Tín, phó tông chủ của Kim Châm Thẩm Gia thực lực chưa bao giờ được kiểm chứng, nhưng theo lời giang hồ đồn đãi, ông có khả năng xoay chuyển càn khôn, sức mạnh có thể dời non lấp biển cải lão hoàn đồng. Khả năng không hề nhỏ.
Khi ấy, được tin Vĩnh Sinh Đường ở Đế Đô Hoa Bắc chấp thuận quy phục Kim Châm Thẩm Gia. Cho nên trong tông môn phải phái người xuống mà điều phối, nhưng họ lại muốn một môn đồ có triển vọng nhất đến đây.
"Cũng được. Dù gì thì ta với ngươi cũng đâu có làm gì khác. Nghe một chút để g·iết thời gian cũng được. Ngươi kể đi."
Cũng đã may một đi ít nhiều, nó gợi lên trong chàng một sư lưu luyến nhất định. Khi đang hoài niệm từng đồ vật một chợt chàng nhìn thấy một cái áo rách và cũ nát như những bộ đồ mà hành khất thường hay mặc lên. Được chàng đặt ở một góc khuất.
Tuy đã được sự cho phép của Thẩm Hoành Tín nhưng Thẩm Y Y vẫn chưa dám di chuyển ngay, ánh mắt chuyển dịch về phía Thẩm Viên Bác sư phụ của nàng, xem thử có được cho phép hay không
"Vì chuyện Chân Long tái thế, mà khiến ta chút nữa là quên đi một chuyện quan trọng. Ta thật là..."
"Được rồi, con đứng lên đi."
"Phải, nó là từ một người cực kỳ quan trọng đã đưa cho ta."
rất ít khi lên tiếng trong khi kẻ khác tự nhiên nói chuyện qua lại.
"Ngươi có muốn nghe ta kể không."
Lời nói phát ra có phần chín chắn trưởng thành đến từ một lão giả khác nữa ở ghế bên cạnh Thẩm Kiến Thọ, người này là Thẩm Viên Bác, người với tuổi đời xem ra là lớn nhất tại nơi này và cũng là sự phụ của Thẩm Y Y.
"Ngươi nghĩ thử mà xem, ở Đế Đô này ta vẫn còn mang danh là phế nhân thiên cổ. Để nàng sánh bước cùng ta ra phố, há chẳng phải làm nàng mất mặt." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng chậm rãi ngồi xuống ghế, không gian trên bàn ăn bất chợt trở nên im lặng hẳn. Mọi người đều hướng sự chú ý về phía nàng. Khiến nàng cảm thấy áp lực lúc này nặng hơn cả núi thái sơn.
Thời gian trôi chừng giờ Tuất hai khắc khi mọi người đều đã ngà ngà say.
Vương Doãn đứng lên chắp tay hướng về phía nàng nói:
Một người trong số những thành viên của Thẩm Gia Bảo, là Thẩm Bá Lạc nguyên phân đường Hoa Bắc nói:
Và cũng vì tương lai thăng tiến của cá nhân nàng.
Chỉ còn lại vài ngày nữa thôi sự kiện trọng đại có thể coi là lớn nhất trong cuộc đời chàng sẽ diễn ra. Cảm giác đó sao mà vừa hồi hộp vừa lo lắng. Tạm gác qua những cảm giác không đâu vào đâu đó Trương Vệ giờ đây đang chìm đắm trong sự tự luyến vì bản thân chàng đã tiến một bước rất dài trên con đường tu hành. Vẫn chưa quen với cơ thể mới nên chàng có chút lạ mắt.
"Giờ mà ngươi xuống bếp mà gặp nhóm người Trưởng lão lại bị đàm tiếu nữa cho xem."
"Trước khi ta thu lại cái danh xưng đó, thì có lẽ ta vẫn nên ở nhà thì hơn."Sau đó chàng xoay sang nhìn Kim Mã một cái rồi hỏi:"Còn ngươi thì sao."
Khiến nàng không thể nào chối từ mà đành miễn cưỡng gật đầu đồng thuận. Sau khi bàn giao xong, mọi người lại bắt đầu thưởng thức phần ăn còn đang dang dở. Bầu không khi vui vẻ đã một lần nữa được quay lại.
Nghe thế thì Kim Mã ngồi xuống, ánh mắt nó dao động. Dường như hàng loạt ký ức đã trở về nên khiến bản thân nó có phần buồn bã:
Khi nhìn thấy ánh mắt biểu hiện rõ sự hài lòng của ông, thì Thẩm Y Y mới cười đáp:
Ký ức về đồ vật này liền ùa về, khiến miệng chàng vô thức mà mở rộng. Ánh mắt rung động chất chứa sự nhớ nhung.
Một lão giả ngồi ở hàng ghế thứ ba từ bên phải nhìn vào, miệng lẩm nhẩm phần ăn còn trong miệng mà nói thêm, trông có vẻ không mấy lịch sự cho lắm. Lão là Thẩm Kiến Thọ phó đường chủ Hoa Bắc.
Nơi đó có thể dễ dàng hướng tầm nhìn về phía cửa chính. Vì thế cho nên có thể nói cá nhân nào ngồi ở vị trí này thì ắt hẳn là một nhân vật với quyền lực tuyệt đối.
"Xin lỗi người vì đã nhắc đến chuyện không vui. Nào! Đừng nghĩ ngợi nữa chúng ta vào bếp kiếm gì ăn đi. Mai còn nhiều chuyện phải làm lắm." Sau đó chàng liền tạo cho bản thân điểm tích cực, cười tươi và nói:"Nếu sau này ngươi muốn tâm sự có thể nói với ta. Ta sẵn sàng lắng nghe."
Một chiếc ghế ở vị trí này đối diện với một nhân vật lớn được xem là tối kỵ, khiến Thẩm Y Y bất chợt trở nên căng thẳng. Hàng mi nàng khẽ động, một vài biểu cảm đã hiện lên khuôn mặt diễm lệ đó.
Bầu trời xanh đang thay thế dần bởi màn đêm thì cũng là lúc những hoạt động đặt biệt về đêm bắt đầu được khai mở.
"Còn cô nương tên Thẩm Y Y thì sao? Ngươi có thể đến rủ cô ta cùng ngươi dạo phố."
Khi lời nói vừa dứt, một thuộc hạ đến nơi của Thẩm Hoành Tín cầm lấy lệnh bài mà lão vừa đưa ra. Lệnh bài đó màu vàng kim sáng chói với chữ Thẩm được khắc bằng hán tự cực kỳ rõ nét trên đó.
Rồi sau đó đưa đến trước mặt nàng, nàng liền cầm nó lên tay.
Trương Vệ không phải sắt đá, cũng thấu hiểu nỗi lòng của nó và cảm thấy bản thân có lỗi, liền dùng giọng điệu an ủi nói:
"Người đâu, mang ghế lên đây."
"Đừng căng thẳng, con cứ ngồi xuống đó. Ta cho phép."
"Ngươi hiện giờ đã về Trương gia chưa." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 74: Tân Đường Chủ.
Và Thẩm Viên Bác sư tôn của nàng đã tiến cử nàng cho các trưởng lão chấp pháp. Cuối cùng qua các lần kiểm chứng thực lực nàng đã được cho phép đến đây.
"Vâng."
"Gát chuyện này qua một bên đi, hôm nay chúng ta đến đây há chẳng phải là vì chuyện bàn giao Vĩnh Sinh Đường sao một thời gian dài chuẩn bị hay sao?"
Sau đó cước bộ chậm rãi cùng Kim Mã đi đến phía bàn nơi gần cửa sổ. Đặt mông ngồi xuống ghế, Trương Vệ phóng tầm mắt lên bầu trời đêm với lấm chấm những ngôi sao nhỏ.
"Hôm nay, bọn ta đến để bàn giao Vĩnh Sinh Đường lại cho con." Nói đoạn Thẩm Hoành Tín chỉ tay về phía Vương Doãn rồi nói tiếp. "Người này sẽ hỗ trợ con."
"Chắc hẳn là ngươi đang ghen tỵ với ta. Sau khi dung hợp linh hồn ta lại trở nên cường tráng thế này. Còn ngươi thì biến thành tinh linh ngựa. Hố hố."
"Người đó là ai." Nói đoạn Kim Mã đậu luôn trên vai của Trương Vệ. Theo ánh nhìn của chàng mà cũng nheo mắt nhìn túi thơm. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nàng ta sao, với thân phận của nàng ấy. Ta sao có thể mà thân thiết được."
Nghe thế chàng thở dài thườn thượt. Quả nhiên ở trong gia tộc cũng không khác gì ngoài kia, luôn có những kẻ chờ đợi cấu xé chàng.
Quả thật không hề sai.
Nhưng ơ đâu đó vẫn có những người chỉ ở trong nhà. Điển hình là Trương Vệ.
Thẩm Viên Bác thêm lời vào.
Lời vừa thốt ra, hai hạ nhân theo lệnh mang một chiếc ghế khác lên đặt ở chính chỗ trống còn lại. Đó là nơi đối diện với Thẩm Hoành Tính xoay lưng nhìn về phía đại sảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhận lấy nó có nghĩa bây giờ nàng đã là Đường chủ của Kim Châm Thẩm Gia tại Đế Đô này, trách nhiệm vô cùng lớn lao. Nàng đã ở Đế Đô này một thời gian, khó khăn của việc này không phải là nàng không rõ, nhưng khi nàng nhìn thấy sư phụ hạnh phúc vì điều này nên nàng cũng cười gượng mà chấp thuận.
Thấy chàng vẫn không đáp nó liền ngước mắt lên nhìn. Từ trong ánh mắt chàng lộ rõ niềm vui cùng nỗi nhớ khiến nó cũng bất ngờ lắm. Không nhịn được sự tò mò nó bay lên để nhìn cho rõ thứ mà Trương Vệ đang cầm. Không cần nó hỏi Trương Vệ đã chầm chậm nói:
Ánh mắt tạm thời rời khỏi bầu trời nhộn nhịp ngoài kia, chàng liền đảo quanh gian phòng nhỏ xem xét. Những thứ trong căn phòng này ít nhiều cũng đã gắn bó với chàng gần mười năm.
Khi nàng đã đứng lên, thì lão nói lớn.
"Hừm!"
Tất cả những người ở đây, đều đến vì nàng. Phải nói đến cách đây mấy tháng trước, nàng là một môn hạ hàng đầu của Kim Châm Thẩm Gia ở phân đường Hoa Tây xa xôi.
Giọng vừa vang ra một tinh linh tựa con ngựa trắng bay đến cùng nhìn vào gương với Trương Vệ. Chú tinh linh này là sự kết hợp của thân ngựa, đầu rồng, đuôi cá sấu và cặp cánh như đại bàng. Trên cơ thể nó được phủ đầy hoa văn và điều đặt biệt hơn cả là ngoại trừ phần thân là màu trắng tất cả những nơi còn lại đều là màu vàng kim. Linh thú này được gọi với cái tên Kim Mã.
"Đế Đô thật là náo nhiệt..."
Trong một gian phòng lớn nằm ở phía Bắc Vĩnh Sinh Đường, đang được tổ chức một yến tiệc lớn với sự tham gia của rất nhiều những nhân vật được coi là xuất chúng của nghề Dược Sư.
"Vậy sao ngươi không ra ngoài mà đi dạo ở ru rú trong phòng làm gì."
"Ngươi có thể nào bớt trêu chọc một tí được không. Cứ châm chọc ta mãi có ngày lên bàn thờ lúc nào không hay."
"Đúng là đáng lo ngại, chuyện này ta sẽ lưu ý và báo lại cho chưởng môn nhân." Nói đoạn lão thở mạnh ra một hơi rồi tiếp:
Trong giây phút này Thẩm Y Y nhớ đến khoảng thời gian ngắn ngủi bôn ba bên ngoài cùng chàng thiếu niên trẻ tuổi Trương Vệ. Thời gian đó sau mà lại in đậm sâu vào tâm khảm nàng khiến nàng bất giác nàng nhìn lên bầu trời đêm và tự hỏi.
Tại đó có một chiếc bàn chữ nhất với tổng cộng mười ba chiếc ghế dựa, sáu cái chia đều cho hai bên tả hữu còn lại một chiếc ghế đặt biệt được để ở chính giữa.
"Vậy à. Nhìn ngươi đúng là tội thật."
Kim Mã bay lượn vài vòng sau đó đáp lại trên bàn. Theo ánh nhìn của Trương Vệ mà nhìn ra bầu trời đêm đang phát sáng với những ánh đèn rực rỡ. Tỏa ra từ nơi tấp nập của những con phố phồn hoa. Bất chợt nó nhớ ra điều gì đó.
"A, mới nhắc thì nó đã đến rồi."
Túi thơm màu hồng được thêu lên chữ "Vệ" đã khá cũ rồi vì những đường chỉ có vài mối đã bị đứt. Chàng nhìn nó mà mỉm cười hạnh phúc. Ngoài túi thơm còn có những tờ ngân phiếu nữa. Đây là số ngân phiếu trước kia chàng vẫn chưa dùng hết. Kim Mã thấy vậy liền đi đến, đảo mắt nhìn quanh những tờ ngân phiếu và thắc mắc:
Trước sự đối sử này của Trương Vệ, khiến Kim Mã cảm thấy ấm áp. Nó gật đầu và nói:
Nhìn trong ánh mắt Trương Vệ đong đầy sự cô độc, Kim Mã liền hỏi:
Lời bàn luận này có phần khiến Thẩm Hoành Tín có chút để tâm, lão đưa tay vuốt nhẹ râu, lộ ra một chút lo lắng rồi nói:
"Nhìn tới nhìn lui nó giống một món tín vật quan trọng nhỉ. Cũ thế này mà ngươi vẫn còn mang theo cơ mà."
"Ngươi đổ những thứ này ra làm gì . Đếm tiền à?"
"Bọn ta rất mong chờ ở con đấy, hãy vững bước trên con đường tu hành đã giống như các tiền bối đi trước biết không?"
"Mấy ngày gần đây, có nhiều chuyện xảy ra liên tiếp khiến lão phu có cảm giác chẳng lành. Nhất là vừa rồi việc Thẩm Y Y m·ất t·ích bên trong Ma Thú Hạch. Theo dấu vết mà ta nhìn thấy, nơi đó vừa có một trận biến đổi địa chất lớn."
Qua một chút chàng liền ngậm miệng lại nuốt liền một ngụm nước bọt. Sau đó đưa tay vào trong người lấy ra túi nang màu đỏ. Không nói không rằng trực tiếp đổ hết những thứ bên trong ra. Sau đó cầm túi thơm mà chàng đã cất bên trong đó lên. Túi thơm mà chàng từng đựng ngân lượng trước đây đó mà.
"Chuyện đó không mấy hệ trọng, vấn đề mà ta đang lưu tâm hiện giờ là tin đồn về Chân Long. Nếu tên đó thực sự xuất hiện xem ra máu sẽ nhuộm một lần nữa trên mảnh đất đại lục." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đệ tử, Thẩm Y Y phân đường Hoa Tây diện kiến phó tông chủ."
Từng con phố nhỏ, cho đến những cung đường lớn ở Đế Đô thành. Đâu đâu cũng là người, họ đi ăn đi chơi và đi mua sắm. Song song với đó là những trò chơi giải trí vui nhộn. Một bầu không khí lễ hội đang tràn ngập trên đường phố, với những niềm vui chốn hồng trần không khỏi kéo con người chìm đắm vào chốn trụy lạc.
Thẩm Y Y trong trang phục của môn phái, màu xanh lục thẫm đi kèm với cổ áo dựng cao nhanh chóng cùng Thẩm Viên Trúc tiến đến bên cạnh Thẩm Hoành Tín. Sau đó nhún người một cách hiền thục nói:
"Thay đổi địa chất, chỉ khi nào có một kẻ ngốc bước vào nơi được cho là chìa khóa khởi động cho cơ quan ở nơi đó thôi. Ta tự hỏi ai mà lại kém hiểu biết đến như vậy."
Người đang ngồi ở đấy, tướng người đạo mạo, trên mái tóc đen huyền có vài sợi tóc bạc. Chúng được búi lên cao kéo theo hai đường tóc chạy dài hướng l·ên đ·ỉnh đầu, nhìn từ xa giống hai cái sừng hươu trắng. Người này tuổi tác cũng đã ở tuổi trung niên, nhưng nước da của người này trông thật khỏe mạnh không có chút gì của sự già yếu.
Trương Vệ nghe thế thì thở dài một hơi não nề đáp:
Khi niềm vui đã dần lui về sau thì nỗi buồn lại tiến lên thống trị tâm trí chàng. Lặng lẽ nói nhỏ:
"Có gì đâu mà ngạc nhiên dữ vậy. Ngươi tu luyện mạch Thái Phủ Âm Phế thì cơ thể phát triển nhanh như vậy là điều hiển nhiên thôi mà."
Lúc đó ở bên ngoài.
"Đúng vậy."
"Ở thế giới của ta, ta có những hảo bằng hữu rất tốt. Có một gia đình hạnh phúc và có một tương lai rộng mở." Ánh mắt đượm buồn như sắp ngấn lệ."Nhưng rồi..."
"Chuyện gì thế. Có liên quan đến chiếc túi này à."
Nói đến đây Trương Vệ thoáng rùng mình, nở nụ cười của sự cô đơn:
Ở đây đa số đều là những người họ Thẩm duy có một người vô cùng thân thuộc, lão đại diện cho Vĩnh Sinh Đường đó là Vương Doãn.
Tối hôm ấy.
Nhắc đến tên nàng Trương Vệ có một chút gì đó khó nói, cười khổ:
"Ha..Ha."Trương Vệ đang không ngừng tỏa ra niềm vui sướng với tình trạng hiện tại của bản thân. Được một lác hưởng thụ chàng nhanh chóng khoác lại áo, bởi vì chàng nghe bên ngoài những tiếng hô vang của người đi đường.
"Tôi sẽ tận lực giúp đỡ người."
"Ta cũng muốn như vậy lắm. Nhưng đáng tiếc ta không có bạn...à... chính xác hơn là có rất ít hão hữu. Còn lại những kẻ khác không ít thì nhiều đều muốn gây sự với ta."
Nói đoạn chàng nhìn ra bầu trời đen.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.