Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 76: Vy Hỷ Tước.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Vy Hỷ Tước.


Bọn chúng thấy chàng không dám làm gì thì cười to.

Tên hạ nhân kia lấy bút gạch tên, sau đó bỏ tiền vào túi vải rồi đưa hai tay về phía chàng. Trương Vệ nhẫn nhịn nãy giờ thấy hắn cũng có chút tôn trọng mình liền đưa tay lên đón nhận. Nhưng khi tay chàng chưa đến thì...

Chỉ trách là bản thân sinh ra trong một gia tộc đề cao giá trị sức mạnh và trong một thời đại mà chỉ có kẻ có thực lực mới có thể đứng trên đầu kẻ khác. Tiên trách kỷ hậu trách nhân cũng do chàng mãi không thăng tiến nên bị người đời xem là phế nhân. Khi nhỏ chàng vô lo, vô nghĩ nên không để ý đến, nhưng khi càng trưởng thành chàng lại cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Bấy giờ, người phát lương khố là một nam nhân trẻ tuổi, nghe đến tên chàng liên lậc sổ ra để kiểm tra. Mà cuốn sổ khá dày nên hơi mất thời gian một chút. Trùng hợp là hôm nay người phát lương lại là kẻ mới không quen mặt chàng. Cho nên lậc đi lậc lại, tìm kiếm rất lâu.

Không còn cách nào khác, chàng nở nụ cười khổ. Cắn răng đưa lệnh bài của mình ra.

"Không.. không như muội nghĩ đâu. Chẳng qua huynh đang luyện tâm pháp, tạm thời tuyệt thực vài ngày. Muội tin ta đi ta là Trương thiếu chủ. Không để bản thân bị đói đâu."Sau đó Trương Vệ lấy ghế ngồi lại kế bên Hỷ Tước thủ thỉ."Tiểu muội tử nín đi, ăn xong chúng ta cùng nhau đi ngắm hoàng hôn chịu không."

Tên hạ nhân đó kiếm tiềm tận nữa giờ đồng hồ vẫn không thấy tên Trương Vệ. Một tên quản đầu đứng cạnh thấy vậy liền to giọng đi đến:

Trương Vệ rời khỏi Trương phủ mà ra phố.

Sau khi quay lại bàn, Trương Vệ thấy Hỷ Tước đang đợi mình. Thì liền hỏi:

Thấy vậy Trương Vệ mới cảm thấy yên lòng.

"Là Trương Vệ ca ca phải không?"

"Tới liền."

"Làm sao muội biết được."

Keng..Keng..Keng

"Hỷ Tước sau muội biết ta đến hay thế."

"Huynh đừng thấy muội như thế mà không biết, lúc huynh nắm tay muội. Muội cảm nhận được khí tức đang chảy trong người huynh, nó đã mạch lạc và mạnh mẽ hơn xưa nhiều rồi."

Cuộc trò chuyện của hai người tuy không cùng chung huyết thống nhưng lại đong đầy tình cảm đến lạ thường. Cả hai như thể đang sưởi ấm con tim lạnh giá của đối phương. Trò chuyện thêm một lúc lâu, Trương Vệ đưa Hỷ Tước cùng chàng đi dạo phố.

"Không sao, không sao ta tự lấy được mà."

"Trương Vệ ca ca, xem ra huynh đã tiến bộ hơn trước nhiều rồi phải không."

Trước hành động cố tình của hắn, Trương Vệ chỉ có nặn ra vẻ mặt bình tĩnh. Cúi xuống nhặt lấy từng đồng tiền trước sự chứng kiến của lũ hạ nhân trong Trương khố phòng. Sau khi nhặt xong chàng lặng lẽ rời đi không quên để lại một nụ cười.

"Hả. Gì cơ." Giọng nói gắt gỏng, chưa bàn đến tên hạ cấp hắn liền đưa mắt nhìn Trương Vệ. Hắn nhìn bộ dạng rụt rè của chàng một lúc liền hỏi:

Hắn đột ngột thả tay khiến những đồng tiền theo đó mà rơi ra.

"Muội sao vậy, hôm nay thức ăn không được ngon sao. Để ta nói Cẩu huynh đổi lại."

Khi Hỷ Tước chầm chậm khó khăn gắp từng sợi mì, Trương Vệ liền lấy lý do đi mao xí mà rời khỏi. Chàng đến sạp bán của A Cẩu chậm rãi mà hỏi han tình hình gần đây của Hỷ Tước. Sau khi nhận được thông tin chàng mới yên tâm trở lại bàn ăn.

Cầm nó lên tay hắn xem xét kỳ càng một lượt. Tên này liền nở nụ cười khinh miệt. Sau đó hắn xoay qua, đẩy tên hạ cấp sang một bên chỉ tay vào quyển sổ ghi chép mà nói:

"Cẩu huynh như cũ." (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong lòng chàng rất buồn bực nhưng chàng cũng đâu thể làm gì khác đành nhấc từng bước chân nặng nề rời khỏi Khố phòng. Mặc dù chàng đã nở nụ cười cố tỏ ra là bản thân mình ổn. Nhưng thực tâm chàng thực sự đang rất phẫn uất.

Thấy người trước mặt không đáp, cô bé liền nói tiếp:

"Tên này là Trương thiếu gia ở Nhất phòng, ngươi phải lật ở trang này mới thấy được. "Hắn lật nhanh đến trang đó rồi nhìn chàng mà trào phóng nói: "Xin lỗi người nhé, Trương thiếu gia. Tại vì ngài cao cấp quá nên hạ nhân tưởng nhầm là người làm công. Thông cảm nhé."

Ở góc khuất này có một tiểu cô nương hành khất hãy còn nhỏ tuổi, chắc chỉ kém Trương Vệ vài tuổi mà thôi. Tiểu cô nương có một tấm khăn trắng quấn quanh mắt, dường như là không thể nhìn thấy. Minh chứng qua việc dù bên ngoài đã tối những kẻ hành khất khác đều đi ra nơi sáng đặng kiếm ăn, nhưng riêng tiểu cô nương này vẫn ngồi một mình ở góc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trương Vệ thì vừa đói vừa khát nhưng vẫn kiên trì mà chờ đợi. Nhưng cơ thể chàng thì không chịu nổi nó vẫn không ngừng nuốt xuống những ngụm nước bọt nhằm giảm thiểu đi cơn khát, còn vẻ mặt chàng thì bơ phờ.

Hỷ Tước nghe thế liền cười ôn hòa:

Hỷ Tước giọng run run, từ trong khóe mắt đang bị che khuất ấy một hàng lệ đang chảy xuống, nàng đau xót nói:

Nghe những lời đó, tuy có phần không tin, nhưng Hỷ Tước vẫn gật đầu đồng ý.

Nghe vậy Trương Vệ cũng ngạc nhiên, thắc mắc hỏi nhỏ:

"Dạ thưa tên người này, tôi kiếm mãi không có trong sổ chấm công."

"Nhưng mạch đập của huynh rất loạn. Huynh có chuyện gì buồn sao."

Trương Vệ chọn một bàn nằm ở góc khuất vắng người. Nhẹ nhàng đỡ Hỷ Tước ngồi xuống còn chàng thì ngồi đối diện. Sau đó chàng hướng khuôn mặt về phía sạp mỳ, hô to:

Theo lời nói của Hỷ Tước ánh mắt của Trương Vệ chuyển dịch nơi cái bát của mình. Nhất thời hiểu ra mọi chuyện, lúc này chàng không biết nên giải bài thế nào cho phải. Chàng không muốn Hỷ Tước rơi lệ. Thời gian bất chợt đọng lại trong một khoảnh khắc. Nhưng Trương Vệ rất nhanh chóng đưa tay của mình, dán lên gương mặt của Hỷ Tước nhẹ nhàng lau đi những hàng lệ của nàng, sau đó mới giải bài an ủi:

Hạ nhân kia ấp úng sợ hãi nói:

"Không đâu, chắc do ta đi xa quá. Hơi thở không khống chế được thôi."

Trong khi chờ đợi, Trương Vệ đảo mắt nhìn quanh nhìn xem phố xá đông người. Sau đó quay sang nhìn Hỷ Tước đang ngồi lặng lẽ. Chàng định kiếm chuyện gì đó để nói thì, Hỷ Tước đã mở lời trước:

"Chuyện gì thế, nãy giờ vẫn chưa phát lương cho nhanh đặng đóng cửa. Biết mấy giờ rồi không."

"Đa tạ huynh."

"Ngươi từ phòng nào đến. Đưa lệnh bài ra đây."

" Ây da xin lỗi Trương thiếu gia. Cả ngày phát lương tay của tôi hơi run."

Thật ra ngân lượng mà Trương Vệ lấy từ khố phòng đều mang đến nhờ A Cẩu hằng ngày đem thức ăn đến cho Hỷ Tước dùng, thay chàng chăm sóc quan tâm nàng ấy.

Đi nhanh qua mấy ngã tư.

"Trương ca ca sao, huynh gạt muội. Bát của huynh không hề có đồ ăn."

Người thì chê trách, kẻ thì dèm pha. Từng câu từng chữ cười nhạo chê bai nhưng những điều đó đối với Trương Vệ đều không quan trọng. Dù thêm một kẻ ghét hay bớt một người thương thì cũng không thể thay đổi được bất kỳ điều gì.

Chương 76: Vy Hỷ Tước.

Còn những số tiền dư để lại cho A Cẩu trang trãi cuộc sống. A Cẩu từng mắc nợ ân tình của Trương Vệ, mà hắn lại là người trung thực nên không bao giờ phụ lòng của chàng cả. Cũng phần nhiều nhờ đến số tiền của Trương Vệ, A Cẩu mới có thể mở sạp mì và có vốn phát triển đến ngày hôm nay. Ân tình của Trương Vệ với hắn không thể đong đếm.

Chàng nhìn thấy tướng vẻ hùng hổ của hắn thì nhất thời lo lắng. Trương Vệ ngay từ đầu đã không muốn lộ mặt, nhưng giờ lại rơi vào tình thế khó. Nếu chàng đưa ra những kẻ ở đây sẽ biết đến thân phận chàng, chàng sẽ lại là trò cười cho thiên hạ. Còn nếu không đưa thì tiền tháng này sẽ không thể lấy.

Khi đến nơi này, chàng nhìn qua một lượt những ăn mày ở đó. Cuối cùng dừng lại ở một góc cây khuất ánh đèn đường. Cước bộ nhanh chóng tiến đến, bàn tay theo đó mà đưa vào trong ngực lấy túi vải vừa nãy ra, trực tiếp đổ ra một xấp tiền xu ước chừng hai mươi lượng.

"Hì. Vậy sao."

Bên ngoài đường phố tấp nập người qua kẻ lại, một kẻ cô đơn không biết đi đâu về đâu như chàng lặng lẽ hòa mình vào trong dòng người. Cứ thế mà đi đến cây cổ thụ lớn gần trung tâm Đế Đô.

Trương Vệ đương bận giải bài thì.

"Đến rồi đây." A Cẩu nhanh chóng mang hai bát mì nóng hổi đặt trước mặt hai người. Sau đó hướng miệng đến gần Hỷ Tước nói:"Hôm nay ta đặt biệt làm nhiều thịt bằm hơn thường ngày cho muội đấy. Ăn khỏe vào nhé." Sau đó nháy mắt với Trương Vệ. Trương Vệ mỉm cười đáp lại sau đó đưa túi vải trong người ra, đưa hết cho A Cẩu.

Trương Vệ đến gần và cúi người xuống để xấp tiền vào chiếc chén xin ăn để trước mặt tiểu nữ tử. Khi âm thanh từ chiếc chén vang lên, nữ tử liền nghiêng nửa mặt, đưa tay mình về phía vừa phát ra thanh âm kia. Chưa tới một phút nữ tử liền mỉm cười nói:

Tiểu cô nương tên Hỷ Tước nghe vậy thì mỉm cười xinh đẹp, quả là một bông hoa đẹp đang bị c·hôn v·ùi trong đống tro tàn. Nụ cười ấy khiến Trương Vệ phần nào được ủi yên. Hỷ Tước nhẹ nhàng cười nói:

Chàng thì chưa thay đổi y phục sau cả ngày dài mệt mỏi nên vẫn còn lấm lem bùn đất, còn Hỷ Tước là một người ăn xin lại còn bị mù chống gậy. Cả hai người nắm tay nhau đi trên phố đông người, chẳng trách họ lại gây nên sự chú ý không hề nhỏ.

Tạm gác qua những điều tiêu cực.

"Chúng ta cùng ăn đi." Trương Vệ hối thúc.

"Hì. Dễ đoán mà, đâu có ai lại đi cho ăn mày mà nhiều như thế đâu chứ. Với lại tiếng bước chân của huynh muội nghe rất là quen thuộc."

"Hư hứ. Đối với muội mỗi ngày có ca ca đến thăm là ngày tuyệt nhất rồi." Hỷ Tước cười nghiêng đầu, một nụ cười hạnh phúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phải nói rằng, với khả năng của một con cá bé như chàng lúc này để mà nói, vùng vẫy chống cự chả khác gì là đi tìm sự nhục nhã và đau đớn cho thể xác.

A Cẩu đang bận bịu buôn bán thấy hai người vào thì nhìn một cái, tươi cười đáp:

Trương Vệ thấy tiểu cô nương đã đoán ra mình thì mỉm cười. Nhưng vẫn không vội lên tiếng, đưa ánh mắt ấm áp nhìn cô bé một lúc lâu, sau đó mới đáp lời:

"Muội biết là ca ca mà. Không giấu được muội đâu." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chàng rất muốn xông lên đấm đá, thậm chí là g·iết những kẻ dám coi thường chàng. Sức chịu đựng của chàng cho đến lúc này phần nào đó cũng đã đạt đến giới hạn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những lời vừa thốt ra, bọn hạ nhân được một phen cười lớn. Còn chàng thì chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện, nhịn nhục mà sống.

Hai người họ dừng lại một quán ăn quen thuộc. Đây là một quán mỳ gia nhỏ bên vệ đường. Người buôn bán ở đây cũng rất quen với hai người tên hắn là A Cẩu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Vy Hỷ Tước.