Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 81: Hồi ức (4).

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81: Hồi ức (4).


Lúc đấy hắn có muốn chạy cũng không thể dễ dàng gì đạt được ý nguyện.

Mạnh mẽ là vậy, nhưng Bạch Hổ chưa bao giờ được xem là người chiếm ưu thế về khoảng tốc độ nếu đem so với kẻ thù của mình.

Thoáng một cái, khung cảnh lúc này vô cùng phức tạp, ngay cả thứ được coi là chúa sơn lâm cũng không giấu được dáng vẻ kinh hãi mà tìm đường thoát thân cho chính mình, thậm chí loài được xem là hung thần nước ngọt cũng phải lên khỏi nước đặng tìm một nơi trú ngụ khác mà nó xem là an toàn.

Còn người đang bám theo hắn như hình với bóng phía sau chính là "Bạch Hổ" Tiêu Chính Nam. Y là một trong Tứ Linh Thánh Thú vang danh Cửu giới. Khí lực của Bạch Hổ có một màu trắng nhạt, trùng với sắc màu của bầu trời.

Một câu nói vô cùng lạnh lùng dứt khoát của Tiêu Chính Nam. Khi lời vừa dứt thì toàn thân của hắn bỗng phát ra một nguồn khí tức mạnh mẽ, nhanh chóng phủ lấy toàn thân.

Sự tiếp cận của Tiêu Chính Nam đã khiến cuộc giao đấu diễn ra quyết liệt hơn trước rất nhiều.

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì khác biệt nếu mọi chuyện cứ yên bình mà trôi đi như thế. Tuy nhiên một giọng nói, đã mạnh mẽ phá bỏ đi tất cả những gì thường nhật.

Khi mà thanh âm là chưa đủ tạo nên một bức tranh, thì đến những ngọn núi cũng đã bị tác động của trận chiến khiến chúng thay phiên nhau đổ sập xuống. Tạo ra những trận mưa đất đá xuống không gian bên dưới. Chính những điều này đã điểm tô thêm cho bức tranh toàn cảnh của sự hỗn loạn mà trận chiến kia mang lại.

Thoáng cái đã trên trăm chiêu.

Theo sau chúng là hai vệt sáng với hai màu sắc khác biệt, không hề trùng lặp kích thước với nhau. Chúng mang trong người tốc độ đáng kinh ngạc, bằng mắt thường không thể nào nhìn thấy được bất kỳ điều gì ngoài hai vệt sáng kia.

Như một lẽ hiển nhiên chỉ trong vòng một canh giờ đuổi bắt khắp đại lục. Tiêu Chính Nam đã hoàn toàn theo kịp tốc độ của Kinh Như Tuyết, dù cho đối thủ có mấy lần bức tốc cũng không thể ngắt đuôi của hắn như trước được nữa.

Cả hai vừa đánh vừa di chuyển, đến một khu vực có rất nhiều ngọn núi cao, với số lượng không thể nào đếm xuể. Từ trên thượng giới nhìn xuống thì đây không khác gì một hầm chông làm từ đá. Đa phần là bởi vì nơi này có không ít những thung lũng sâu không thể nhìn rõ được đáy đi kèm với lớp sương mù dày đặc, khiến tầm nhìn bị hạn chế đi đáng kể.

Người ta thường nói, cảnh đẹp là do mắt người, tuy nhiên hiện giờ Kinh Như Tuyết bắt gặp màu sắc đó thì trong lòng chứa đầy tâm trạng. Bấy giờ, không gian bất chợt tĩnh lặng đến không ngờ, thi thoảng lại nghe thấy tiếng cọt kẹt của gió luồn qua những thanh gỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dug...Dug...Dug. (đọc tại Qidian-VP.com)

Điển hình là hàng loạt những lá cây rơi xuống mặt đất, mặc cho chúng hãy vẫn còn xanh tươi. Đi kèm theo là những sinh vật có tri giác đều đã b·ị đ·ánh động, liền đưa tầm nhìn của chính mình mà quan sát xem chuyện gì đang đến.

Lời vừa tuôn ra chưa được bao lâu thì đã có hai cổ âm thanh xé gió xuất hiện trên bầu trời xanh.

Lúc này, bên ngoài trời cũng đã không còn sớm nữa. Một màu đỏ cam đã phủ lên tấm màn xanh, báo hiệu trời đã xế chiều.

Sống trên đời hơn mấy triệu năm, Kinh Như Tuyết đã từng trãi qua hàng trăm cuộc sinh tử, hàng vạn cuộc chia ly. Sự cô đơn, trống trãi khi sống mãi với thời gian ấy không phải ai cũng có thể làm quen được.

Thứ có thể giúp y san lấp bất kỳ khoảng cách thực lực nào chỉ cần cho y nhiều thời gian để vận dụng nó. Sai lầm của Kinh Như Tuyết chính là đã đánh giá thấp khả năng của đối thủ, tuy vẫn chưa có hệ quả nào quá nghiêm trọng. Nhưng lúc này có thể nhìn thấy, chẳng bao lâu nữa Bạch Hổ sẽ vượt qua Kinh Như Tuyết về khoảng tốc độ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đạo nhân ảnh đầu tiên và cũng là người có tốc độ nhanh nhất trong số hai người, mang quang kình tử bạch sắc. Người sở hữu cổ khí lực này là Kinh Như Tuyết

Đó là chưa kể đến việc người mà hắn đang truy đuổi lại là một trong số ít những người có tốc độ thượng thừa bậc nhất trên đại lục.

Những điều này đã góp phần tạo nên một khung cảnh hỗn loạn bên trong nội tại của khu rừng phía dưới vị trí giao chiến của cả hai cường giả. Tất cả các sinh vật lớn nhỏ đều mặc định đó là một t·hiên t·ai hay những thứ đại loại như vậy, nên đã nhanh chóng di tản khỏi nơi trú ẩn.

Điều đó đã khiến Kinh Như Tuyết kinh ngạc mà mắng:

Ẩn trong giọng nói ấy là sự lạnh lùng, phẫn nộ pha lẫn với một chút ngữ điệu thách thức.

Hai triệu năm trăm nghìn năm trước

"Thứ c·hết dẫm nhà ngươi, dai như hổ đói."

Tuy nhiên lần này y đã có sự chuẩn bị từ trước. Nên ở một vài thời điểm y đã bắt kịp và buộc đối phương phải đánh với mình. Nhưng như thế là chưa đủ để y trở nên hài lòng, y muốn nhiều hơn thế.

Bên cạnh đó, nó còn thể hiện cái uy của một bậc đế vương, khi đã được chất chứa thêm một phần công lực đến từ chủ nhân của nó. Khiến những vật chất nào vô tình bị nó quét qua đều bị ảnh hưởng ít nhiều.

Cùng nhau, cả hai thêu dệt ra những nét vẽ vòng vèo, cong thẳng luân phiên, uốn lượn khắp nơi. Như thể hai con mãnh long đang quần thảo.

Chỉ khi nghe thấy những âm thanh quyền cước, thì mới có thể nhận định đấy là hai cá thể đang giao chiến. Họ cùng nhau tạo ra những đường nét hư hư thực thực trên khoảng không rộng lớn.

Khác với Kinh Như Tuyết, Bạch Hổ có cách để người khác nhớ đến y lâu hơn bằng "Hình thể".

Thời gian giao đấu càng kéo dài, đã tạo ra điều kiện vô cùng thuận lợi để Bạch Hổ phô bày ra hết khả năng của bản thân. Y đã dùng toàn bộ khoảng thời gian của mình để tu luyện một loại tâm pháp độc môn.

Con sâu cuối cùng đã hóa thành bướm.

"Ngươi cứ chạy đi, vì ngươi không còn sống được bao lâu nữa."

"Hừ ! Kinh Như Tuyết, ngươi nghĩ có thể dễ dàng thoát khỏi bàn tay của bổn vương hay sao ? Thật là ngây thơ."

Từng đường nét trên cơ thể của y, gói gọn trong hai từ "hoàn hảo". Khó có một ai có thể so sánh với số lượng cơ bắp săn chắc mà Bạch Hổ đang sở hữu. Cũng chính vì vậy, Bạch Hổ đã chọn cho bản thân những bộ y phục chú trọng việc khoe ra những phần đẹp nhất trên thân thể mà y đáng tự hào.

Lúc này, nhãn cầu của Kinh Như Tuyết khẽ biến. Hắn ngạc nhiên trước sự thăng tiến của đối phương. Điều hắn không ngờ, mới trôi qua hơn ba nghìn năm mà con người trước mắt của hắn đã thoát khỏi cái vỏ bọc mà hắn thường thấy để trở thành một sinh vật mạnh hơn trước rất nhiều lần.

Một đòn rồi lại thêm một đòn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sự p·há h·oại từ cuộc chiến là không thể đong đếm, từ trên trời cho đến dưới tận mặt đất không đâu là không đọng lại những vết tích của cuộc chiến. Khúc giao hưởng của nó lớn nhỏ khác biệt nhưng lại có một điểm chung là sự phá hủy không hề có điểm dừng.

Chương 81: Hồi ức (4).

...

Ngày hôm đó, cũng như bao ngày khác trên lục địa Tây Nam. Những lọn gió nhẹ nhàng của mùa thu, mang theo mùi hương của hoa cỏ và của đất ở những nơi mà chúng từng qua len lỏi trong từng tán cây kẻ lá, đi khắp chốn núi rừng hoang dã.

Vù...Vù. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc dù hắn vẫn luôn duy trì tốc độ của bản thân trong suốt khoảng thời gian sau đó. Tuy nhiên cứ một khắc trôi qua tốc độ của Bạch Hổ lại gia tăng thêm một bậc.

Nhưng khi gặp những cổ âm thanh do cuộc đụng độ này sinh ra, những mảng sương mù b·ị đ·ánh tan như những giọt xà phòng. Cộng hưởng với kết cấu của thung lũng đã khuếch đại chúng lên gấp hàng chục lần. Khiến ngôn ngữ của trận chiến truyền đi khắp trăm dặm xung quanh.

Nó đã mang âm hưởng của mình đi khắp nơi bên trong khu vực rộng lớn này. Củng cố thêm cho sức mạnh cũng như quyền lực của chủ nhân giọng nói ấy.

Hắn bồi hồi nhớ đến những khoảng thời gian trước đây, nhờ về cuộc chiến đẫm máu năm xưa của hắn với Tiêu Chính Nam.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81: Hồi ức (4).