Đại Mộng Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Khởi đầu của một huyền thoại.
[Danh Tự Mười Tiểu Thành Bắc Vực: Thiên Lĩnh Tiểu Thành, Thác Bạch Tiểu Thành, Mường Lăng Tiểu Thành, Phong Nguyên Tiểu Thành, Thanh Đậu Tiểu Thành, Yên Vân Tiểu Thành, Thanh Ninh Tiểu Thành, Bách Giang Tiểu Thành, Hạ Long Tiểu Thành, Bạch Hạc Tiểu Thành.]
Cậu nín thở chờ đợi. Đây chính là khoảnh khắc quyết định.
Thấy người lính đã có chút tin tưởng, cậu liền đổi chủ đề một cách tự nhiên. "Thật ra, ta đang có chuyện cần đến Thác Bạch Tiểu Thành. Không biết có cách nào nhanh nhất để tới đó không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi đang cần đến cao nguyên phía Bắc sao? Chà, thật trùng hợp! Ở đây ta có một nhiệm vụ vận chuyển."—vừa nói lính gác vừa đưa cho cậu một tờ giấy
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, khi ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua những tán cây thưa, trại nghỉ chìm trong sự yên ắng đầy nguy hiểm. Vũ Hạo lặng lẽ tuần tra quanh khu vực, bước chân nhẹ như gió lướt trên nền đất ẩm. Hơi sương lạnh buốt thấm vào lớp áo, mang theo mùi cỏ khô và tro tàn còn vương lại từ bếp lửa dở dang.
Ánh cam rực cháy nhuộm đỏ bầu trời, đoàn trưởng ra hiệu cho mọi người dừng lại. Một nhóm thương nhân dỡ đồ, người làm chia nhau nhóm lửa, trong khi lính hộ vệ tản ra tuần tra. Tiếng lửa tí tách hòa cùng những giọng nói lao xao, tạo nên không khí vừa nhộn nhịp, vừa yên bình.
Cuối cùng, sau một quãng đường dài đoàn xe đến nơi an toàn. Lão xa phu liếc nhìn cậu một cái, rồi ném cho cậu một tấm bản đồ.
Gã lính phá lên cười sảng khoái, đập nhẹ vào vai cậu trước khi quay người rời đi. Vũ Hạo nhìn tờ nhiệm vụ trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên. Một cơ hội miễn phí để di chuyển, lại còn được tăng danh vọng. Quả thực không thể tốt hơn. Cậu siết chặt tờ giấy, hít sâu một hơi, cảm nhận cơn gió cao nguyên lành lạnh phả vào mặt.
Cạch... Cạch...
"Vậy sao?" Vũ Hạo làm ra vẻ ngạc nhiên, rồi nghiêng người, hạ giọng hỏi như thể đang chia sẻ một bí mật. "Ta nghe nói... có một số lối đi đặc biệt giúp tránh được những rắc rối này. Không biết các ngài có thể chỉ điểm một chút chăng?"
"Ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ này."
[Hết chương 10] (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ Hạo siết nhẹ tờ giấy nhiệm vụ trong tay, cảm giác vừa phấn khích vừa không thể chờ đợi.
Vũ Hạo cười theo, nhưng trong lòng thì đang chờ đợi câu trả lời quan trọng nhất.
"Haha, không ngờ chuyện đó đã lan truyền đến tận đây." Cậu cười nhẹ, giọng điệu có chút khiêm tốn nhưng vẫn để lại ấn tượng tốt. "Chỉ là chút công sức nhỏ nhoi thôi. So với các vị trấn thủ bảo vệ thành trì mỗi ngày, ta thực sự chẳng đáng nhắc đến."
Tâm trạng Vũ Hạo dần biến đổi. Từ bối rối chuyển sang tò mò. Từ tò mò biến thành khao khát. Cậu cảm thấy lồng ngực mình nóng lên, một cảm giác hưng phấn len lỏi qua từng suy nghĩ. Không còn là một người quan sát thụ động. Không còn chỉ là một kẻ đi theo dòng chảy của trò chơi. Đây là thế giới của cậu. Một thế giới rộng lớn, đầy hiểm nguy nhưng cũng tràn ngập cơ hội.
Ngón tay cậu vô thức lướt dọc danh sách mười Tiểu Thành nằm ở Bắc Vực, cảm giác như mỗi cái tên đều vẽ ra trước mắt cậu một cảnh tượng mới. Chỉ nhìn vào những dòng chữ đơn giản ấy thôi, cậu đã có thể tưởng tượng ra những hành trình bất tận, những trận chiến kịch tính, những khoảnh khắc đứng giữa thiên nhiên hùng vĩ, cảm nhận từng đợt gió lạnh từ đỉnh núi hay từng ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ tĩnh lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu nhìn sang đống nguyên liệu ngổn ngang, đa phần là thịt muối để lâu ngày, rau củ bắt đầu héo úa, thậm chí còn có một ít nấm dại vừa được ai đó hái về. Trong tình huống bình thường, ăn vào có thể gây đau bụng, thậm chí còn trúng độc nhẹ. Nhưng với kỹ năng này, dù nguyên liệu không tươi ngon, món ăn vẫn có thể đảm bảo an toàn cho thực khách.
[Địa điểm tập trung: Cổng Bắc của thành trì.]
Một tiếng cười hềnh hệch vang lên từ bóng tối, kéo dài một cách rợn người, hòa vào tiếng côn trùng rỉ rả khiến bầu không khí càng thêm quỷ dị
—Phía Ngoài Tường Thành—
Cậu hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên sắc bén khi quay lại đối diện với người lính. Dưới ánh mặt trời rọi xuống bộ giáp sắt cũ kỹ của gã, Vũ Hạo có thể thấy được những vết trầy xước—dấu tích của vô số trận chiến. Cậu gật đầu dứt khoát.
Chương 10: Khởi đầu của một huyền thoại.
"Tự lo đi, nhóc!"
Người lính bật cười sảng khoái. "Khá lắm, nhóc con! Biết cách nói chuyện đấy!"
Bất chợt, xào xạc... xào xạc... Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, như có đôi mắt vô hình nào đó đang âm thầm quan sát.
"Nhìn bộ giáp của các ngài là biết ngay đây là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm. Chắc hẳn mỗi ngày đều phải đối phó với không ít rắc rối ở cổng thành, đúng không?"
Danh Vọng của bạn đã phát huy tác dụng! — Vũ Hạo thầm nghĩ.
Không đợi lâu hơn. Cậu nắm lấy cơ hội ngay lập tức. Thay vì vội vã hỏi thăm, cậu quyết định kết thân trước.
Vũ Hạo chỉ nhún vai, không đáp. Cậu không phủ nhận điều đó, nhưng chắc chắn đời này cậu không định dừng lại ở việc làm đầu bếp.
"Ta từng nghe qua ngươi rồi. Ngươi là người đã giúp dân làng tân thủ đánh lui bọn đạo tặc, còn bảo vệ đoàn xe an toàn đúng không?"
Lần đầu tiên kể từ khi vào game, cậu cảm nhận được sự tôn trọng thực sự. Những người lính không chỉ cho cậu đi nhờ, mà còn giao cho cậu một nhiệm vụ đặc biệt.
Gã lính nhìn cậu một lúc, rồi phá lên cười. "Haha! Nhóc con, ngươi láu cá đấy!"
"Tốt! Nếu ngươi làm được, có lẽ đây sẽ là bước khởi đầu giúp ngươi lọt vào mắt xanh của những thương đoàn lớn. Ai mà biết được? Có khi sau này ngươi lại trở thành hộ vệ được săn đón nhất lục địa cũng nên!"
[Thời gian xuất phát: 30 phút nữa.]
Hương thơm của thịt hầm, vị cay nồng của tiêu, hòa cùng hơi ấm từ nồi canh nóng hổi, khiến ai nấy đều hít hà, bụng cồn cào vì đói.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo chút bụi đường bám lên tấm bản đồ da cũ kỹ trên tay Vũ Hạo. Cậu đứng ngay trước cổng thành, ánh mắt chăm chú lướt qua từng đường nét vẽ thô sơ nhưng đầy giá trị. Lần đầu tiên, cậu thực sự cảm nhận được sự rộng lớn của thế giới này.
Bầu không khí dần trở nên thân thiện hơn. Vũ Hạo tiếp tục đẩy cao thiện cảm, khéo léo lồng ghép câu chuyện.
[Bạn đã nhận nhiệm vụ đặc biệt: Hộ tống đoàn lữ hành đến cao nguyên phía Bắc!]
Đây là thông tin cực kỳ quan trọng. Cậu biết rõ mục tiêu của mình nằm ở khu vực cao nguyên phía Bắc. Nhưng làm sao để đến đó mà không có tiền?
Không muốn lãng phí thời gian rảnh, Vũ Hạo xắn tay áo, xuống bếp hỗ trợ NPC đầu bếp chuẩn bị bữa tối. Nhờ vào [Nấu Ăn Cơ Bản LV1!] cậu cắt rau nhanh gọn, nhóm lửa thành thạo, thêm gia vị vào nồi hầm một cách chuẩn xác.
Một hộ vệ tặc lưỡi, vỗ vỗ bụng sau khi ăn xong. "Ngươi nấu không tệ đâu nhóc! Nếu kiếm sống bằng kiếm không được, có khi mở tửu quán lại là một ý kiến hay."
Vũ Hạo suýt bật cười. Cậu không ngờ lại có thể kiếm được một chuyến đi miễn phí theo cách này. Không chỉ được di chuyển an toàn mà còn có cơ hội luyện cấp, kiếm vật phẩm và thậm chí tăng danh vọng! Đúng là một công đôi việc.
Gã lính nheo mắt, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười tán thưởng.
Gã lính vỗ mạnh vào giáp ngực, đầy tự hào. "Hah! Cũng không hẳn, nhưng đúng là có những ngày bận rộn thật. Gần đây lũ b·uôn l·ậu và bọn lưu manh hoạt động mạnh, làm bọn ta phải mệt mỏi lắm!"
Một hành trình mới sắp bắt đầu.
NPC đầu bếp gật gù, ném cho Vũ Hạo một ánh nhìn tán thưởng. "Lâu rồi ta mới thấy ai có thể chế biến thịt muối mà không làm nó khô quắt."
Vũ Hạo lập tức dừng bước, tay siết chặt chuôi kiếm. Hơi thở cậu chậm lại, đôi mắt sắc bén quét qua màn đêm, cố tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh. Lửa trại phía xa lay động, bóng cây vặn vẹo theo từng cơn gió, tạo thành những hình thù méo mó, như những bàn tay đen sì đang vươn ra từ địa ngục.
[Yêu cầu: Hộ tống một nhóm thương nhân nhỏ & người hành hương đến vùng cao nguyên. Đảm bảo họ không bị quái vật hoặc kẻ xấu t·ấn c·ông.]
Bản đồ chia thành hai khu vực rõ rệt: một bên là địa hình hiểm trở, rừng rậm và núi cao, một bên là những tuyến đường giao thương sầm uất, nơi thương nhân và lữ khách qua lại tấp nập. Mỗi vết mực khắc họa trên đó như một dấu chân của những người đi trước, mở ra trước mắt cậu muôn vàn khả năng.
[Phần thưởng: Nhận 10 bạc phí bảo vệ. +50 điểm Danh Vọng.]
[Nhiệm vụ đặc biệt: Hộ tống đoàn lữ hành đến cao nguyên phía Bắc]
Ánh mắt cậu ánh lên một tia sáng mà chính cậu cũng chưa từng nhận ra trước đó. Một ngọn lửa đã nhen nhóm trong lòng—khát vọng phiêu lưu.
"Vậy thì ta sẽ cố gắng hết sức, để không làm mất mặt các ngài." — Vũ Hạo bật cười, ánh nhìn thoáng chút tinh nghịch.
[Kỹ năng đặc biệt kích hoạt!][Nấu Ăn Cơ Bản LV1!] – Món ăn do bạn chế biến sẽ không gây n·gộ đ·ộc thực phẩm.
[Thời gian di chuyển: 24 giờ (trong game).]
"Ngươi có muốn nhận nhiệm vụ này không?"
Xa phu chỉ ném lại một ánh mắt thờ ơ rồi vung roi thúc ngựa đi mất, "đem con bỏ chợ" đúng nghĩa đen. Vũ Hạo tiến về phía cổng thành, nơi một nhóm lính canh đang kiểm soát dòng người ra vào. Cậu bước tới, định dò hỏi xem có cách nào di chuyển miễn phí không. Nhưng trước khi kịp mở lời, một người lính canh đã nhận ra cậu.
Cậu muốn đi. Cậu muốn thấy tất cả. Cậu muốn trải nghiệm từng vùng đất, bước qua từng cánh rừng, thử thách chính mình trước mọi nguy hiểm của lục địa này. Cậu nuốt khan, lòng bàn tay siết nhẹ lấy mép bản đồ. Xác định lấy nơi mà cậu thực sự cần đến, điểm khởi đầu cho hành trình mà cậu hằng mong đợi, cuối cùng cũng đã được xác định.
[Nhiệm vụ hoàn thành!][Nhận được bản đồ cập nhật.][Nhận được 5 bạc.]
Nắng trưa phủ xuống dọc đường đi, phản chiếu ánh sáng chói lòa. Gió khô quét ngang, mang theo mùi đất và cỏ cháy, nóng nực nhưng không còn sự bức bối như chuyến đi trước. Vũ Hạo tranh thủ thu thập thảo dược ven đường, kỹ năng [Hiểu Biết Cơ Bản Về Thảo Mộc LV1!] giúp cậu nhận diện rõ từng loại cây có giá trị. Thời gian trôi qua nhanh chóng, và trước khi cậu kịp nhận ra, mặt trời đã ngả bóng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ồ? Ngươi là Vũ Hạo đúng không?" — Một gã lính cao lớn tiến lại gần, ánh mắt đầy thân thiện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.