Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Nam Huyền Sử
Unknown
Chương 16: Cô Bạch và hiệu sách (2)
Ps: Đây là một đoạn lịch sử dị giới hoàn toàn không có thật, tác giả cũng không dám viết nhiều hơn những phần cần thiết cho world building.
Và sự thật, đoạn này chỉ kể sơ bộ bối cảnh, cùng một chút thông tin về thể chế q·uân đ·ội, như đọc giả muốn trải nghiệm truyện thì hoàn toàn có thể bỏ qua.
...
À ừ thì ta hẳn sẽ không kể hết tất cả mọi thứ rồi. Dù sao thì, đấy là một vấn đề phức tạp và khó nhằn với những vương triều nối tiếp vương triều, cả những vương triều mà ta biết, và không biết vì nó không tồn tại ở thế giới chúng ta.
Và vì đây không phải môn Sử, thế nên ta thực sự chỉ cần tập trung vào những thứ trước hiện tại một chút. Hoặc chính xác hơn là đôi nét về thể chế quân sự.
Được rồi, đầu tiên là q·uân đ·ội. Mà ta hoàn toàn có thể hiểu rằng những đơn vị siêu phàm đã thống trị lấy toàn bộ tư tưởng chiến thuật của thế giới này.
Mà lại, chúng thật sự áp đảo so với q·uân đ·ội thông thường. Dù đối với Nam tiên sinh của chúng ta, thì hắn ta lại ôm thái độ cực kỳ hoài nghi đối với đoạn lịch sử của một vị khai quốc hoàng đế đầy tai tiếng.
Phải, không ai khác là Nguyễn Ánh, Nguyễn tiên sinh.
Đời ổng thì hơi thăng trầm chút, sử gia sau này thì bảo cõng rắn cắn gà nhà (cõng thật). Nhưng bỏ qua hết đống đấy thì lão bị triều Tây Sơn t·ruy s·át ráo riết nhưng vẫn không c·hết. Sau còn chờ c·hết được vua Quang Trung, xong úp sấp luôn vương triều Tây Sơn.
Ở thế giới này thì Nguyễn tiên sinh lại càng có khí chất. Trước chạy vào Nam không nói, như nào không biết vậy mà tạo ra một nhánh q·uân đ·ội siêu phàm danh chấn đương thời, xưng là 'hỏa điếu thương thần xạ thủ'.
Dĩ nhiên, quân vương triều tây sơn cũng có một đội, gọi là 'thần hành quân'.
Và cái điều vô lý ở đây là gì.
Hỏa điếu thương thần xạ thủ quân tầm bắn hai trăm trượng xa, lại có thể dễ dàng bắn g·iết bộ binh khinh giáp và trung giáp.
Còn Thần hành quân lấy bộ binh hạng nhẹ làm chủ, ngày đi được vạn dặm xa, lúc chiến tựa như si mị võng lượng, lúc ẩn lúc hiện.
Thấy có gì bất thường không?.
Hỏa điếu thương tầm bắn hai trăm trượng, sao không gọi là s·ú·n·g ngắm hạng nặng đi. Còn thần hành quân thế quái nào lại có thể đi ngày vạn dặm, nói thế suýt nữa tưởng họ lấy kỵ binh làm chủ chứ chả phải lính bộ binh.
Nhưng sự thật thế giới này nó thế. Hơn nữa do sự bành trướng của một đế quốc theo chủ nghĩa quân sự, tức là nhà Thanh bản nhân một trăm lần sự hiếu chiến thì hai con q·uân đ·ội này còn hợp tác đánh một trận ra trò.
Được rồi, ta đều biết đến sự kiện vua Quang Trung đại phá quân Thanh. Mà ở thế giới này, quân Thanh thuộc về dạng đế quốc chủ nghĩa quân sự, lấy kỵ binh thống trị lấy quốc gia.
Hoặc ta có thể hiểu rằng thay vì sử dụng tập đoàn quan văn thì quốc gia này có xu hướng điên cuồng phát triển quân sự, nhất là kỵ binh, xong thiếu lương thiếu tiền thì tung binh c·ướp b·óc các quốc gia chung quanh.
Thắng, hết thiếu lương thiếu tiền, thua, cũng hết luôn vì đám đòi tiền đòi lương đều c·hết.
Ừ, người Mãn chiếm cứ Trung nguyên màu mỡ xong vẫn giữ y sì cái lối chính trị của dân du mục thay vì cải cách cái gì. Vả lại, đế quốc chủ nghĩa quân sự ở thế giới này vẫn là rất có thị trường.
Điều ấy biến cuộc đột nhập của quân Thanh hoàn toàn là cuộc đột kích của kỵ binh. Mà hơn hai mươi vạn khinh kỵ lúc đấy như một cơn gió lốc, ba ngày đục xuyên phòng tuyến của một con q·uân đ·ội siêu phàm là 'sơn hà quân'.
Nhưng thay vì bắt đầu c·ướp phá, thì đội quân này cũng dùng vỏn vẹn ba ngày, đã tới trước thành Thăng Long, và cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian để công phá nó.
Ít nhất, đối mặt với ba đội siêu phàm 'Hỏa tiễn cung kỵ' 'Trùng sát khinh kỵ' 'Liệt hỏa trọng kỵ' thì tường thành khi ấy chỉ có một con 'Sơn Hà quân'.
Mà ta phải hiểu rằng kỵ binh không giỏi công thành ở thế giới này không tồn tại. Như tường thành bị ăn bớt ăn xén thì nó hoàn toàn có thể húc nát. Chứ nói chi là' hỏa tiễn cung kỵ' bắn tên mà như bắn pháo lên thành.
Mà về phía Nguyễn Ánh và Quang Trung. Đừng nhìn phương Nam vẫn đánh chí chóe, nhưng việc họ đã được thông báo về dị động của quân Thanh từ trước đã sớm chuyển di q·uân đ·ội siêu phàm về bắc.
Lúc ấy thì sử Đại Nam của thế giới này vẫn có ghi cứ mỗi một thần hành quân cõng một hỏa điếu thương quân, chạy không biết mệt về Bắc. Lại chực chờ nhìn kỵ binh địch xuống ngựa công vào tường thành lại g·iết ra.
Nhưng nói khi ấy thì đã thắng thì còn sớm, vì địch quân cũng sớm mai phục năm vạn kỵ binh phía sau, thấy tín hiệu từ pháo liền thúc ngựa xung phong vào chiến tuyến. Trong khi q·uân đ·ội xuống ngựa c·ướp lấy cổng thành, lại bố trí phòng vệ dày đặc.
Nhưng bọn hắn khi ấy, hẳn là có phần coi thường hỏa thương thần xạ thủ. Hoặc ít nhất thì s·ú·n·g đ·ạ·n ở thế giới này kỳ thực trước trận Quang Trung đại phá quân Thanh có địa vị còn thua nỏ nữa.
Nhưng sau trận mà ta đang kể đây, khi mà đám đấy chiếm cứ các cao điểm trong thành, hay tường thành, lại ỷ vào tầm bắn xa vậy mà bắn g·iết được hai vạn kỵ binh, lại tan vỡ luôn sĩ khí của đạo quân mai phục đấy.
Mà quân trên thành, dù có gần hai mươi vạn, lại thấy kỵ binh, vốn là thứ vô địch trong lòng họ vậy mà dễ dàng sụp đổ thì sĩ khí tụt xuống không thua gì dân quân, và vốn người đông thế mạnh vậy mà sau chừng năm, sáu loạt đ·ạ·n liền tan tác.
Mà đấy, chính là Quang Trung đại phá quân Thanh của thế giới này. Và Nguyễn tiên sinh, thay vì là một tên bán nước thì rõ là được tẩy trắng nhách.
Sau chờ c·hết được vua Quang Trung còn mượn chút tình cũ của vụ đấy hợp nhất được Nam Bắc dễ dàng, rồi mở một dàn harem, sinh ra Minh Mạng quân vương.
Ừ, đánh nhau đánh tới quốc lực cạn kiệt. Mà ở thế giới này, hay thế giới kia đều vậy, chỉ khác mỗi Thiệu Trị giờ thành Thiệu Thị.
Mà Thiệu Thị thì Nam tiên sinh ta chỉ có thể đánh giá nàng ta thuộc về loại người xuyên việt như không phải là con át chủ bài của nhân loại thì cũng thân kiêm hack như hắn.
Dù nói thực, Nam muốn biết nàng ta ra sao thì sách sử do chính tay đối phương đốc thúc, kiểm tra mà viết nên đơn giản là không thể nào.
Bởi vì ấy, nó theo chủ nghĩa nghệ thuật câu chữ câu chương đến tác giả ta cũng trợn mắt líu lưỡi.
Mà số chữ ấy trong sách qua thực từ ca ngợi trực tiếp cho tới gián tiếp, từ khi sinh ra có cầu vồng vạn trượng cho tới rồng ngâm hổ khiếu, từ tay đấm trang bức lưu đến chân đạp mì tôm phái đều được an bài rõ ràng và không một lỗi lặp chữ.
Chỉ đáng tiếc là, sách sử cho đến nay chỉ viết đến vị hoàng đế này giữ vững phần lãnh thổ chiếm được của Đại Nam. Còn về cuộc cải cách kinh khủng kh·iếp thì lại chưa viết tới, mà lại, cái thứ ấy thì sau khi nàng ta c·hết mới đề cập được.
Và...hết rồi. Phải, phải, ta đâu có thể để các đọc giả đại nhân phí thời gian vào đống lằng nhằng của lịch sử tại thế giới này chứ. Thay vào đó, chúng ta hãy trở về với câu chuyện về Nam tiên sinh.
Chỉ thấy, vào lúc hắn ta đang say sưa đọc lấy từng chữ trong sách sử, thứ mà đối với hắn không thua gì một tập truyện hay ho và mới mẻ thì cô Bạch chợt ngồi xuống bên cạnh hắn.