Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Nam Huyền Sử
Unknown
Chương 17: Cô Bạch và hiệu sách (3)
Khi ấy, đôi cánh của nàng ta xõa tung ra thay vì khép lại, trong khi tay thì chống cằm, và con ngươi màu xanh lục thì nhìn về phía chàng trai đang đọc sách.
Có nhiều thứ mà một kẻ đã sống ở Đại Nam hơn bảy mươi năm như nàng ta biết. Có những con người thú vị, hoặc kỳ cục mà Bạch đã kết giao trước khi chuyển về sống ẩn dật ở vùng cực Nam này.
Nàng ta ấy, đã sống ở tòa thành lớn này khi nó còn là một thị trấn nhỏ. Khi ấy cũng không phải đi bán sách mà làm nghề trị bệnh, từ những nghi nan tạp chứng cho đến kỳ trùng độc thảo ở đất Nam.
Và sách, thì cũng viết vài quyển Hán, vài quyển Nôm, dĩ nhiên, cũng chúng cũng không thiếu cái thứ chữ kỳ lạ của dân phương Tây ở thế giới này.
Tuy nhiên, chúng hiếm khi được ai đó đọc, bởi thân là một điểu nhân khiến nàng ta trở nên khá là dị biệt.
Tuy nói rằng những người Kinh, người Âu Lạc, hay người Việt Cổ sống ở vùng đất này cũng không thực sự coi nàng ta là một thứ gì đó kì bí bởi chính năm mươi tư dân tộc cũng không thiếu những người có lông vũ.
Nhưng họ sống ở những vùng cao hơn cả vùng cao nên nhiều người chỉ nghe danh. Nhưng như vậy thì cũng đủ rồi, vì Bạch cũng chẳng phải giải thích gì thêm về thân thế của mình.
Khi ấy đấy, nàng ta cũng không nghĩ gì nhiều. Cứ thảnh thơi chữa bệnh, viết sách, và sống như một loài trường thọ sống, chậm rãi và an nhàn.
Lâu lâu rảnh rỗi thì mới nghĩ tới việc tu bổ những kiến trúc của giáo hội, nhưng đã bị biến thành một nhà thuốc và chẳng có vẻ gì là sẽ cho thế nhân biến đến sự vỹ đại của thần này, thần kia.
Mà nếu như người ta thắc mắc về pho tượng đá tinh xảo ở bệ thờ nơi có vẻ như là chốn linh thiêng thì nàng ta sẽ bảo rằng đó là tín ngưỡng của riêng họ, những người phương tây, chứ chẳng phải của người phương đông.
Và nó thì thứ lỗi cho nàng ta không đem ra chia sẻ được.
Thế đấy, chính vì cái lối giữ kẽ về tín ngưỡng đấy mà hầu như các giáo hội của người phương tây trên khắp đại lục phương Đông đều chả hoạt động gì cho ra trò.
Nhưng họ sẽ bực khi ta xúc phạm đến nó đấy, thế nên thành ra, sau cái thời giới siêu phàm chèn ép gắt gao, và chợt nhận ra cái giáo phái phương tây này còn chả thèm lung lạc dân tâm thì cũng thôi.
Hay ít nhất, đám này cũng chả phải dạng vừa, về mặt sức mạnh ấy, nên đánh với một bọn toàn viên đều có sức mạnh của cấp siêu phàm, vừa chả sơ múi được gì thì thành ra giờ cũng mặc theo cái kiểu, ngươi không động ta không động, ngươi mà động thì ta chơi hội đồng c·hết cha c·hết mẹ ngươi.
Cứ như vậy, theo một kiểu dè chừng, một kiểu bài xích âm thầm, rồi một sự bỏ mặc chả thèm quan tâm thì cái giáo phái của Bạch trên bản là an nhàn lại an nhàn gấp đôi.
Không tín đồ, không hương hỏa, cũng chẳng cần cúng kiến gì ngoài thực phẩm hay tiền bạc dùng để chữa bệnh.
Nhưng rồi một ngày nọ, nàng ta gặp một vị huyện lệnh ba mươi tuổi, vốn đang vò đầu bứt tai về cái bệnh truyền nhiễm mà mãi về sau người ta mới biết là do muỗi đốt, nghe danh nàng ta mà tới.
Phải, phải, ông Huỳnh đấy. Ổng khi ấy còn làm quan, chức Huyện thôi, nhưng cũng kiểu thanh liêm công chính, vì nước vì dân.
Thế nên thành ra họ quen nhau từ đấy. Và Bạch lại có thêm một chức quèn gọi là Trị Bệnh Lang Trung, bổng lộc nửa bạc mỗi tháng, phụ cấp thêm mươi tạ gạo cùng ký thịt tươi.
Rồi nhoáng một cái là qua, Bạch vẫn còn trông trẻ trung, còn ông Huyện thì già, lại từ chức, xong chuyên cái nghề thầy đồ dạy trẻ kiếm cơm, chức trị bệnh lang trung đấy thì vẫn còn giữ, nhưng cũng sớm không còn là của vị điểu nhân này.
Và trấn nhỏ, cũng đã trở thành một tòa thành lớn, chôn lấy cái tên Điểu lang trung và những người hô nó lên.
Mà giờ, cũng chỉ có một hiệu sách, đêm đêm vẫn sáng đèn trong một khu vườn nhỏ, ban ngày còn được, chứ đêm thì hơi ớn đối với dân sợ ma.
Nhưng khi ta mở cánh cửa của hiệu sách này vào ngày hôm nay, ta sẽ thấy dưới ánh đèn lồng, một cô bé đang ngồi 'Ăn ngấu nghiến' một quyển dày cộp, trong khi 'thèm thuồng đói khát' với quyển thứ hai, một vị điểu nhân đang mỉm cười về những ký ức tươi đẹp, và một chàng trai đã khép lại quyển sách lịch sử to chà bá.
"Cô muốn nói gì với em sao?." Nam hỏi.
Luôn vậy, cô Bạch khi muốn nói một điều gì đó với hắn thì sẽ đến và ngồi chờ Nam đọc xong. Và sự kiên nhẫn của nàng ta thì dường như là vô hạn khi chưa bao giờ hắn ta thắng trong cái trò đọ kiên nhẫn này.
Hiển nhiên, bản thân Nam cũng chẳng buồn chơi cái trò nhảm nhí nào ở đây, thay vào đó, việc ưa đọc sử một cách mê mẩn luôn là một tác nhân chính.
"Em thực sự không định thi tú tài sao?." Bạch nói.
Nam lắc đầu.
Và rồi, dù chẳng nhắc tới Tí, cả hai đều quay đầu nhìn cô bé đang thôn lang hổ yến đống tri thức trong sách vở kia với một vẻ dịu dàng.
Ừ, ta nói dù Nam không ưa vị người phương Tây này, và chính đối phương cũng biết rằng chàng trai trước mắt ghét mình trong một khía cạnh nào đó, thì việc họ đều ưa thích cô bé kia như một trưởng bối, hay một người yêu cũng đủ để họ có một điểm chung nho nhỏ.
Và cái nho nhỏ ấy cũng đủ để một người như Bạch nhận ra Nam đã dự đoán chính xác thế cục phát triển của quốc gia này, trong vô thức, và với một cái tự tin chắc nịt trong những cuộc trò chuyện của họ về lịch sử.
Sau đó, Nam mới chép miệng:
"Sao cô lại hỏi em về chuyện đó."
"Sao à." Bạch mỉm cười. "Cái này phải nói đến chuyến đi lên kinh thành của cô gần đây."
Nàng ta kể:
"Nhớ hồi cô nói với em về Nho gia không?. Ừm, cũng cỡ tám, chín năm trước, dù không tính lần này thì ba năm trước cô có lên bắc một lần.
Hừm, lúc đó thì em còn nhỏ. Mới chín, mười tuổi, còn Hạ thì mới đi được. Và, cái khi ta nói về việc cuộc cải cách chữ viết mà cô khẳng định là nho gia thắng, còn chữ Quốc Ngữ sẽ thua tơi bời ấy."
Nghe vậy, Nam cũng vô thức gật gù cái đầu của mình.
Nói thật thì hắn ta không cho rằng cái chữ Quốc Ngữ hiện đại sẽ ăn được chữ Nôm, chữ Hán, vốn được chống lưng bởi một thế lực có thể nói là môn sinh trải dài từ quan nhỏ đến quan lớn, từ thầy đồ đến chúng sĩ phu có học thức.
Nhưng sự thật lại khiến một già, một trẻ đều kinh ngạc. Ở mặt trận văn hóa thì chữ Quốc Ngữ phát triển mạnh mẽ một cách điên khùng, còn về mặt chính trị thì Nho gia, vốn tưởng sẽ cùng chống lại thứ đe dọa địa vị của họ thì hoàn toàn bị tan rã, rồi giờ lại hoạt động dưới dạng thúc đẩy cải tổ nội bộ lẫn ngoại bộ.
Nói thật ấy, trong đấy không có chút thủ đoạn vừa cay vừa độc, vừa hung hăng táo bạo vừa im ắng lặng thinh thì cứ coi như Nam là một thằng nhóc và Bạch cô nương là một con nhóc tì đi.
Nhưng vì họ không phải là, và có vẻ thích cái sự cải biến này nên Nam và Bạch mới nhắc, và nhớ về nó một cách dài lê thê.
Nhưng cũng may, cô Bạch không phải là một người ưa chơi kiểu úp mở nên Nam dường như lờ mờ cảm thấy được nàng ta đang muốn nói đến điều gì.
"Ý cô là."
Lúc này, cô Bạch không biết lấy đâu ra một đồng Hào, rồi nhẹ nhàng búng nó lên không trung.
Lực khá mạnh, khiến nó bay thẳng lên trên trần nhà, trong khi Bạch thì vẫn nói.
"Phải, đất nước của các em đang tiến bộ, từ thương nghiệp cho tới công nghiệp, đôi văn học, rồi nông nghiệp.
Nhưng giờ..."
Điểu nhân chộp đồng tiền đang lộn vòng xuống, sau đó đặt nó nhẹ nhàng lên trên bàn.
"Đến tiền tệ...
Ý cô là, những bạc, những hào đều đang được vị hoàng đế đấy chuyển thành tiền giấy, ít nhất thì cũng là dự định."