Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18: Cô Bạch và hiệu sách (4)

Chương 18: Cô Bạch và hiệu sách (4)


"Tiền giấy sao?." Nam lẩm bẩm.

Nói thực thì hắn ta suýt nữa bảo rằng nó thực điên rồ. Nhưng suy nghĩ đến những thứ đã xuất hiện cho tới thời điểm này thì cổ họng của hắn đã cứng lại.

Ừ thì sao không thể nhỉ, dẫu sao chữ Quốc Ngữ, tàu lửa, hay cái 'Đèn Điện' mà hắn ta nghe loáng thoáng từ những người tổ chức cái hội sẽ mang ra cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng đều đã xuất hiện.

Mà giờ, thì thêm tiền giấy nó cũng chẳng có gì kỳ lạ. Dù cái thứ tiền giấy đấy đã có từ rất lâu ở thế giới này rồi, và người ta bảo đấy là ngân phiếu, đổi ở tiền trang.

Nó thì lộn xộn. Ý Nam là, chúng nhìn thì trong sự kiểm soát của hoàng triều, nhưng sự thật rằng tiền trong đấy bị kiểm soát bởi các thế lực địa phương.

Thế nên tiền giấy mà ta gọi là ngân phiếu chỉ lưu thông trong một phạm vi rất nhỏ, và chỉ được sử dụng trong các cuộc giao thương quy mô vừa, hay lớn.

Như buôn bán nhỏ, hành tẩu giang hồ, hay những miền xa xôi của cực nam thì cái thứ ấy thực không bằng những đồng hào, đồng bạc, hay bạc vụn.

Nhưng mà ấy, Nam tin rằng mình biết rõ cái thứ tiền giấy mà cô Bạch đang nói, cũng biết rõ cái thứ tiền giấy mà vị hoàng đế kinh thành đang định phổ biến.

Lợi hay không lợi thì hắn ta không rõ. Nhưng cái chính trị phong ba thì rõ rành rành ra.

Phải, tiền bạc là thứ mà ta không động tới thì thôi, động vào là không có cái gì thương lượng ở đây. Mà làm lạng quạng thì kết cục tệ nhưng tốt đẹp nhất là nó bị lờ đi.

Còn tệ của tệ thì chúng sĩ tộc địa phương, những kẻ đã ăn vào lợi ích của cái việc khống chế mạch máu tiền tài này nổi loạn, xong chia năm xẻ bảy quốc gia này ra.

Hiển nhiên, đó là một tương lai xa, còn trước mắt thì Tí đi thi tú tài và cống sĩ chắc hẳn sẽ gặp cái thứ đấy.

Và những thứ như này thì không phụ thuộc vào tài năng, văn thải, học thức, hay bất cứ thứ gì ngoài một cái gọi là 'Sự chính xác trong chính trị' và tùy theo cách đối đáp mà khi làm quan thì sẽ bị đồng liêu gạt giò, đâm lén hay mỉm cười hoan nghênh.

Nhưng cái điều đáng sợ hơn ở đây là cái thứ đó thì không có đáp án cụ thể, thậm chí còn lật qua giữa ủng hộ và lật lại giữa phản đối còn hơn bánh tráng.

Thế nên, Nam sau một hồi suy tư như thế, thì hắn ta cũng đã hiểu vì sao cô Bạch lại hỏi hắn muốn làm quan hay không.

Chỉ là có một vấn đề nho nhỏ ở đây. Và nó khiến cho hắn ta phải hỏi một cách dè chừng.

"Sao cô biết em làm quan thì có thể giúp Tí?."

Mà Bạch nghe vậy liền trầm ngâm. Rồi nàng ta lại nói với một vẻ tự tin lạ kỳ.

"Vì em không tham."

"Không tham?." Nam nhíu mày.

Còn vị điểu nhân thì bật cười, lại nói tiếp:

"Phải, không tham đấy Nam à. Em biết không, đó là cũng là một loại bản lĩnh lợi hại đấy."

"Em không cho rằng nó giúp được gì cả."

"Không, không." Bạch nói. " Em ấy, chỉ cần em không lấy nhiều hơn hay bớt đi thứ mình nên được thì không có nhiều thứ có thể cám dỗ được em đâu."

"Sao cô nói như thể mình biết về em nhiều lắm vậy. Vả lại em không nghĩ em có đủ học thức..."

"Là em không muốn." Điểu nhân ngắt lời.

Sau đó, nàng ta lại nhìn chàng trai trước mắt.

Phải, luôn luôn, dù Nam bây giờ trông có vẻ bực bội nhưng đôi mắt của hắn thì lại trái ngược.

Bình tĩnh, lão lạc, và tràn đầy cơ cảnh.

Nàng ta tự hỏi rằng cái đôi mắt ấy, thứ vốn không nên tồn tại ở một thằng nhóc con lại hiển hiện trên Nam.

Nhưng Bạch biết hắn sẽ không nói, cũng như việc nàng ta khi lần đầu tiên gặp thằng nhóc này thì đã cảm nhận được một chút gì đó là không thích từ hắn ta.

Và sau đó, thì thực sự cũng không có sau đó. Bạch đã sống năm trăm năm, và cũng không nhất thiết phải để ý đến tâm tư của một thằng nhóc con.

Ít nhất, đó là cho đến khi họ trở thành hai người bạn kỳ lạ. Một kiểu bạn mà ta có thể nói thoải mái hết những điều mình thích nhưng khi gặp chuyện thì cái tên của người đấy thậm chí còn không nằm trong danh sách người mình sẽ tìm để xin trợ giúp.

Ừ, nghe khốn nạn thật. Nhưng đấy là kiểu tồn tại chung khá là phức tạp giữa vị điểu nhân 'Phương Tây' và một lão già chán ghét với cái 'Phương Tây' đó.

Họ hiểu nhau hơn cả những người bạn thân, nhưng cũng bén nhạy đủ để biết rằng hai người không thể là bạn được.

Và dù cho chính vị điểu nhân này biết rõ về việc Nam hẳn sẽ làm một điều gì đấy khi thời điểm đến, thì nàng ta vẫn nói với một tông giọng dịu hơn.

"Em chán ghét những thứ bất thường. Em thích những điều êm đềm. Và em chỉ muốn thấy được sự yên bình, mà như, có bất kỳ thứ gì động chạm đến nó thì em sẽ rất bực bội. Cô nói có đúng không?."

Nam trầm mặc.

Mà Bạch thì thở dài.

Nói như vậy, thì rõ là Nam không làm quan cũng là một việc tốt.

Dù cho theo Bạch, Tí có Nam ở bên cạnh trong triều chính thì sẽ bớt lo cả chục lần.

"Được rồi. Cô sẽ không nói về điều đó nữa. Vì cô biết em sẽ luôn giữ cho Tí được an toàn, theo cách của em."

Và rồi cả hai yên lặng một lúc lâu.

Thời gian cứ như vậy trôi đi chầm chậm, mãi cho đến khi cái đồng hồ quả lắc 'hiện đại' ẩn sâu trong từng dãy từng dãy sách chợt vang lên một âm thanh rung động, báo hiệu giờ đã tám giờ tối.

Nam biết rằng hắn và Tí nên trở lại hội, ngắm nghía vài thứ trong một chốc, rồi sẽ về.

Vậy nên hắn mới là người chủ động phá vỡ sự yên tĩnh.

"Hai quyển sách của Tí bao nhiêu bạc vậy cô."

Bạch không đáp, chỉ hỏi:

"Em yêu Tí chứ."

"Dĩ nhiên." Nam đáp mà không chút do dự.

"Cô cũng mong như vậy."

Bạch nói, trong khi đôi mắt già cỗi của nàng ta như muốn soi thấu tâm can Nam.

Lời nói của hắn là thật, cảm xúc của hắn cũng là thật. Nhưng người như hắn ta không nên yêu, không phải là vì hắn sẽ quá lạnh nhạt, mà vì khi còn lại một mình thì thứ dày vò lấy lý trí của hắn ta sẽ trở nên rất đáng sợ.

Chỉ là, vì cái sự chán ghét của Nam, mà câu 'Nhưng em nên chăm sóc tốt cho bản thân.' chung quy cũng không được Bạch thốt lên.

Nàng ta chỉ nói.

"Ba hào đi. Mà, để cô tặng kèm thêm một thứ nữa."

Nói rồi, trong lúc Nam lấy tiền trong túi, Bạch bay đến một cái kệ sách, từ đó rút ra một quyển sách nhỏ.

Rồi khi quyển sách ấy được đặt trên bàn, Bạch lại trở về với vẻ hào hứng của một con nghiện sách.

"Dế Mèn Phiêu Lưu Ký của Tô Hoài, đây là quyển truyện mới nhất của nhà xuất bản hoàng gia, dù cô thực sự tin rằng đằng sau những cái tên tác giả trong tòa soạn này là một người."

"Em cũng nghĩ vậy." Nam nói.

Ừ thì hắn sao có thể nói không, khi mà vị hoàng đế của chúng ta đã đạo từ đông cho tới tây, từ những câu truyện ngụ ngôn của La-phông-ten đến Tam Quốc Chí của La Quán Trung.

Sau đó in thành sách, kiếm món lợi kếch xù từ những người yêu thích truyện.

Dù vậy, may là những sách này đều được ghi tên tác giả bản gốc. Nhưng người ta chả tin, thế là Thiệu Thị lại có thêm cái danh hiệu là tài tử trong tuyển tập ca ngợi dày cộp trong quyển sử Nam hay xem.

"Đi thôi." Bạch nói.

Còn Nam vào lúc này thì cũng đứng dậy, bước tới và đánh thức cô bé đang 'ngủ say trong tri thức'. Rồi rất mau, sau vài lời chào, cánh cửa dẫn tới rừng sách đã khép lại.

Bạch cũng như mọi khi, nàng ta khép lại quyển sách sử, cho nó vào một góc riêng, và tìm một quyển cho tâm trạng tối nay.

Mọi thứ vẫn cứ bình tĩnh, và bình thường như bao ngày.

Chương 18: Cô Bạch và hiệu sách (4)