Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Đại Nam Huyền Sử

Unknown

Chương 24: Đăng ký học phần.

Chương 24: Đăng ký học phần.


"Giờ tôi hiểu tại sao cái anh kia chạy như vậy rồi."

Tí nói, sau một cái rùng mình, khi nhìn bóng lưng của Lâm đại tiểu thư đang xa dần.

"Ừ." Nam cũng gật đầu.

Dẫu sao, mới vừa nãy đối phương giống như là đe dọa hơn là thương lượng với bọn hắn.

Nó sẽ mang đến rắc rối gì?.

Nam tự hỏi.

Rồi hắn cũng chỉ có thể nhún vai. Vì chuyện nhà họ Lâm không dính dáng gì đến hắn. Vả lại, Nam có tò mò tọc mạch thì đối phương cũng chẳng có lý do gì đem chuyện riêng nhà họ ra kể cho hắn.

Dù vậy thì Lâm đại tiểu thư lúc đi cũng để lại vài quả cầu màu lam nhạt dưới nền đất. Mà theo đó, chức nghiệp [Võ Nhân] của hắn ta vậy mà cũng sắp tới biên giới thăng cấp.

Siêu phàm.

Đó là khái niệm duy nhất mà Nam có thể đưa ra vào lúc này. Và điều đó khiến cho hắn ta để tâm đến chuyện học võ đôi chút.

Nhưng bây giờ thì vẫn có nhiều chuyện phải làm.

Và nó, thì nên bắt đầu bằng chuyện thuyết phục Tí đi vào Tư Thục.

"Đây, một lạng rưỡi." Nam nói, sau khi móc ra ba miếng bạc vụn, mạnh mẽ nhét vào tay Tí.

Chỉ là thiếu nữ không như hắn ta tưởng tượng. Nàng ta không dùng dằng ra vẻ, cũng không để cả hai dành qua giật lại đống bạc. Tí chỉ nói:

"Anh ôm tôi một chút được không?."

"Ừm." Nam đáp.

Rồi hắn ôm chằm lấy thiếu nữ bé nhỏ trước mắt, tai lắng nghe tiếng hít thở của nàng.

Và đối phương lại nói:

"Tôi sẽ trả lại nó cho anh, trả hết, nhất định sẽ trả hết."

"Tí trả một đời cũng được." Nam mỉm cười.

Sau đó hắn nói:

"Đi đóng tiền học thôi, Tí à."

Mà thiếu nữ đang ôm chặt lấy hắn cũng đáp lại:

"Ừ."

Vậy là con xe kéo lại chầm chậm lăn bánh trên con đường khang trang nơi nội thành.

Tí lại ngồi trên xe, còn Nam cũng lại kéo một cách từ từ chậm rãi mà băng qua những khung cảnh im lìm của buổi sớm.

Nhưng ta sẽ không phí thời gian để kể về nó nữa. Thay vào đó, thì ngôi trường học trong bốn phương châm trị quốc của Thiệu Thị hoàng đế ngự trị tại trung tâm nội thành là thứ đáng nói ở đây.

Nó rộng lớn, khang trang, và toát lên một vẻ gì đó rất chi là hiện đại khi mà đập vào mắt hai người Nam và Tí là cái cổng trường bự tổ chảng, cái 'Chòi canh' của bác bảo vệ, rồi cái hàng rào có thể trông thấy những hàng cây xanh mướt cùng những học sinh đang vui đùa bằng kiếm gỗ, đao gỗ.

Tí thì không cảm thấy nó ra sao, nhưng lối xây dựng kiến trúc của ngôi trường này đối với Nam lại giống với mấy trường cấp ba của hắn hết sức.

Nhớ lần đầu hắn đi cùng thầy đồ vào trong, dự với cái tư cách của những bậc nho gia được cấp phép mở trường tư thì cứ ngỡ như xuyên về hiện đại, hoặc ít nhất thì cũng choáng ngợp với những dãy phòng san sát nhau, rồi cái bảng hiệu ở từng phòng, như 1A1, 1A2.

Dù vậy thì thứ duy nhất khiến cho hắn ta tỉnh mộng vẫn là những bộ quần áo, bởi bọn học sinh bận đồ khá tự do, và cả việc những người học tập ở cái trường tư thục này còn có cả những ông già chát nữa.

Mà lại, ở trường này chia lớp, nhưng không phân theo thứ bậc mà áp dụng hình thức học phần của đại học. Như Nam không nhầm thì một lượng bạc đổi được hai mươi học phần, đăng ký xong thì sẽ phát cho cũng hai mươi cái thẻ gỗ, cứ xong một buổi thì phải nộp lên một cái.

Nó thì...Là lạ.

Dù sao thì, Nam không định học cao. Ông đồ cũng không ép hắn. Còn con Hạ thì thuộc dạng học sinh bình thường trong bình thường nên thành ra Nam chỉ biết cái chế độ nó ở mặt ngoài vậy thôi, chứ bên trong thì không rõ.

Ấy thế nhưng những hắn từng nghe ông Đồ bảo rằng có vua trọng việc học thế, quốc Đại Nam ta lo gì không hưng thịnh với một vẻ sùng kính, lại hận không thể trẻ lại ba mươi năm để vì nước vì dân đến lạ kỳ.

Mà điều ấy cũng là một phần trong nguyên do ông Đồ trợ giúp Tí nhiều. Như không phải ông ta trọng nhất là cái khí cốt của kẻ sĩ và Tí cô nương cũng bị nuôi bởi tư tưởng về những cái dáng đi dáng đứng của bậc Nho gia thì chuyện vào Tư Thục nó cũng không kéo dài cho tới giờ.

Nhưng chuyện đó thì cũng đến đây thôi. Vì giờ đây, Nam dắt tay Tí đi xuyên qua cái cổng đã mở cửa, và một ông trung niên có vẻ là bảo vệ đang ngáp ngắn ngáp dài trong cái bốt.

Ông ta thì cũng chẳng để ý đến chuyện Nam, Tí, hay chiếc xe kéo cùng những mảnh gỗ của cái sạp bánh bao cho lắm. Vả lại nghề bảo vệ ở trường này nói chung là kiêm thợ mộc, kiêm thợ tỉa hoa cắt lá, kiêm mua đồ lặt vặt cho thiếu gia tiểu thư chứ chả phải là một tay bảo vệ chân chính.

Cứ như vậy Nam có tay vác bội kiếm vào trường thì tay này cũng chỉ ngáp chậm tí, xong rồi lại nghĩ vị nào công tử tiểu thư bắt chước bọn hiệp khách chứ chả coi như đây là một phần tử nguy hiểm gì.

Cứ như vậy, Nam với Tí chui tọt vào trường mà chẳng ai hỏi han gì. Ngay cả dăm ba vị chàng trai cô gái đang đổ mồ hôi ở những cái cọc, với tiếng va bôm bốp của lưỡi đao, lưỡi kiếm gỗ ở 'Sân trường'.

Ừ...Lại chỉ riêng Nam thấy dị. Còn Tí cô nương thì lại khẩn trương, hết ngó nghiêng rồi lại ngó dọc, mặt mày lấm la lấm lét như trộm.

May là Nam đã nắm tay nàng ta, rồi dắt đối phương đến một căn phòng có dán biển là phòng thu chi.

Lúc này thì cũng chỉ có một người phụ nữ trung niên đang đứng bên cạnh những cái kệ, mà ta có thể trông nó như một cái thư viện thu nhỏ. Nhưng khác với sách này sách kia thì cái đống sổ sách trong phòng ấy là cái kho thông tin học sinh thời đại không có internet.

Cũng tức, là nó dán bảng chữ theo Nôm với Hán, tài liệu được cất theo từng cái tủ gỗ nhỏ, dán chữ như rừng, trông y như cái tủ thuốc trong những nhà thuốc Đông Y.

"Hồ sơ mới, Lâm Thị Tí." Nam nói, ra một vẻ khá là rành về cái chuyện đăng ký học phần này.

Trong khi bà cô trung niên kia thì không nói không rằng, bước đến một cái tủ gỗ không dán chữ, lại móc ra một tờ giấy dày màu xám. Rồi lại bước tới một cái bàn con trong phòng, lục trong ngăn tủ ra một cây bút máy.

Sau đó, nàng ta đưa cho Nam, chỉ bảo:

"Điền tên, quê quán, xong thì nộp tiền."

Nói xong, người phụ nữ trung niên lại kiểm tra những ngăn tủ với một vẻ đăm chiêu đến tợn.

Có lẽ có một vài sai sót gì đấy, một thứ rất phổ biến trong cái thời quản lý thông tin lỏng lẻo hơn so với thời hiện đại, nơi chỉ cần click một cái, thay vì phải tìm trong cả một mớ giấy.

"Chữ gì?." Nam hỏi.

"Chữ nào cũng được."

Thế là Tí cô nương lại được Nam dắt tới cái bàn con, lại để cho nàng ta điền một số thông tin cơ bản, rồi lại móc trong cái túi của Lâm thiếu ra mấy miếng bạc vụn, hơi ước lượng rồi đưa cho bà cô trung niên kia.

Mà đối phương, dù dường như có hơi bực bội về mớ giấy tờ, nhưng vẫn tìm ra một con mộc đỏ, đóng một dấu vào trong cái tờ giấy. Sau lại lấy ra mười tấm thẻ bài gỗ đưa cho Nam.

Rồi nàng ta nói:

"Mất thẻ thì nhà trường không chịu trách nhiệm, việc lập hồ sơ sẽ mất một ngày nhưng cầm thẻ vẫn vào được trong hôm nay. "

Nói xong, bà cô lại đưa thêm một sấp giấy in sẵn, trên đó viết đại loại là về việc đăng ký xong hồ sơ ở ngôi trường tư thục này. Mặt sau còn viết một số thông tin như việc mất giấy thì phải làm thế nào, thế nào, giờ học tính theo cái đồng hồ ở trường thế kia, thế nọ.

Cứ như vậy, lại thêm một con mộc đỏ đóng trên tờ giấy. Tí và Nam rời khỏi căn phòng thu chi với vẻ mặt cau có của người phụ nữ kia.

Chương 24: Đăng ký học phần.