Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Đại Nam Huyền Sử

Unknown

Chương 3: Luyện Võ

Chương 3: Luyện Võ


Vậy là xong. Câu chuyện về hai miếng bạc vụn cứ như vậy trôi vào dĩ vãng.

Giờ trên chiếc bàn cũ kỹ trong nhà ngồi đấy bốn người.

Ông đồ ngồi chính giữa, đối diện với ông là Nam, và ở hai bên là Hạ cùng với bà Huỳnh.

Bữa sáng ngược lại cũng chẳng có gì ngoài bánh bao, nhưng không nhân thịt mà nhân rau.

Riêng Nam và ông đồ thì ăn được thêm một quả trứng luộc, trắng bóc. Tính ra cũng ăn chẳng được đến chục phút là xong.

Mà với điều kiện thức ăn như thế, Nam như muốn tập võ thì phải thủ sẵn một khoản tiền lớn. Không thì đừng mơ.

Rõ là thế, ông bà ta xưa nay nói cùng văn phú vũ.

Nam muốn vũ, thì phải phú. Cho dù hắn nay có hack nhưng trừ phi đổi nghề làm bang phái, chịu liếm máu trên lưỡi đao mỗi ngày, không thì đẩy công pháp lên nhanh, hắn lại càng c·hết.

C·hết gì?. C·hết do ăn không đủ no.

Người tập võ người ta ngốn nhân sâm, hà thủ ô, thuốc bổ, dược thiện. Không thì cũng như hạm, ngày không nửa con heo, chục ký gạo cũng không xong.

Không có mấy cái đó, trừ phi cái hack tiến hóa, không thì trước tiên phải ổn định được kinh tế.

Vậy nên giờ cũng chỉ cần chờ đợi, đấy là hạnh phúc.

Nam nhai chầm chậm cái bánh bao nhân rau, nghĩ thế.

Còn ông giáo, ông ta ăn kỳ thực khá chậm, vì mắc phải tờ báo trên tay.

Phải, báo giấy, trên thành lớn còn lắp được cả đường ray xe lửa. Cũng có mấy bận, anh em Nam theo ông đồ lên đấy mua sách về cũng trông thấy tiếng còi tàu kêu. Chỉ khác mỗi chuyện giờ vẫn còn là phong kiến thôi, vua nhà Nguyễn.

Hơn nữa còn là phụ nữ. Thế mới kỳ lạ. Tuy nói trọng nam khinh nữ thời phong kiến mất tăm m·ất t·ích ở đâu đâu rồi.

Chỗ này, nữ giới ra làm quan, làm quân, làm thương. Người ta khi ấy cũng chẳng nói gì.

Còn về chuyện triều đại này có phải là cuối cùng không thì Nam không biết. Hắn cũng chẳng quan tâm.

Nam chỉ biết rằng, kể từ thời vua Minh Mạng là còn tính bình thường. Nhưng theo đến thời Thiệu Thị nay thì ngạnh sinh sinh kéo dài tới hai mươi năm.

Ừ, không phải Thiệu Trị mà là Thiệu Thị.

Mà hai mươi năm đó là hai mươi năm cải cách. Mãi cho đến nay, vị Thiệu Thị Hoàng Đế mà Nam nghi là nàng cũng dân xuyên không, đã kéo nước Đại Nam lên hẳn thời kỳ cách mạng công nghiệp lần thứ nhất.

Dù thực tế mà nói, Nam đâu có bay tới nhận thân được với nàng ta đâu nên chuyện đó xem như chẳng hề có tác dụng gì với hắn.

Nhưng với trình độ công nghiệp phát triển vầy, thì báo giấy có xuất hiện cũng chẳng lạ kỳ gì. Chỉ có điều vì nó mới xuất hiện chưa được mấy năm, nội dung nghèo ý tưởng đến kinh ngạc.

Dù vậy thì khi ông đồ đọc xong những tin tức nóng sốt trên tờ báo, rồi chuyền qua cho Nam, thì hắn vẫn cầm lấy, xem chăm chú.

Tin tức ở đây so với kiếp trước của hắn kém nhiều, đa số là những quảng cáo về môn phái Đông chiêu sinh, môn phái Tây nhận đồ đệ. Một vài thứ hữu ích hơn thì cũng là tiến độ của cái đường ray xe lửa nối liền được phân nửa quốc gia, cùng vài chuyện lèm bèm của vị vương gia nào đấy ở kinh thành.

Mấy chuyện đó lần đầu nghe cũng coi mới lạ, nhưng báo ở đây đăng hoài suốt cả năm thì chẳng ai coi đấy là chuyện mới nổi.

Nam xem chốc, liền không thấy hứng thú nữa nên ăn nốt quả trứng gà. Rồi đặt tờ báo lên bàn, bật người xuống khỏi cái ghế.

Hắn tính vào bếp, làm nốt chỗ bánh bao cho lũ học sinh sẽ tới.

Khi ấy, thì Hạ cũng làm một cú nhảy vội vàng.

Nó biết kiểu gì ông anh cũng còn thịt thừa, thế là nhét hết chúng vào một cái bánh bao lớn cho nó ăn.

Cái thứ đó rõ ràng là tốt hơn mấy cái bánh nhân rau nhiều.

Cũng vậy, bà đồ cùng với ông đồ nhìn bóng lưng của hai anh em này, đều lắc đầu, nở một nụ cười.

....

Phòng bếp của nhà thầy đồ đơn sơ lắm. Dù gì cũng chỉ ăn thịt vào ngày lễ, bà đồ cũng chỉ làm vài món kho, xào là chính nên chỉ có một cái bếp lửa đun. Dăm ba con dao, một cái tủ, thêm vài hũ gia vị.

Cái chính ở đây là cái nồi hấp bánh bao. Cùng với chỗ bột mì đã chuẩn bị từ trước.

Nam dùng men là men tự nhiên. Dùng gạo tẻ làm.

Hơn nữa hắn có cái hack, thêm ít kiến thức thời hiện đại, trên cơ bản là mua nguyên liệu về rồi dùng cảm giác để làm men.

Ấy thế, cũng phải đến thì cái món bánh ấy mới xong. Trước đó thì thầy đồ phát đống bánh dở tệ đó cho lũ trẻ theo học.

Chúng cũng chả chê, vì thời này bánh bao ở khu dân nghèo cũng vậy. Có khi còn nổi mốc lên. Dù phần lớn bánh bao ở thời kỳ này cũng sẽ hủy diệt vị giác của dân hiện đại, cũng quen mùi bánh bao hiện đại.

Ồ...Đó là chuyện trước kia.

Còn giờ, Nam xuống bếp chỉ cần dùng đôi tay cùng cảm giác của môn võ kỹ Chế Tác Bánh Bao lv3 là có thể không cần động não rồi.

Và Hạ, con bé từ gần ba tháng trước, đã theo anh nó làm bánh bao thì tạm thời gác lại mối thù cho sự phản bội đau đớn để lo đến chuyện cái bánh bao thịt.

Nó hết ôm củi rồi lại đánh lửa, hết lấy gia vị thì lại chạy lon ton tới nhìn Nam nhào bột mỳ.

Về khoản này, Nam đúng thực là bỏ não ra, nhưng nó vẫn có vài thứ phải giảng cứu đó là cái vỏ bánh bao không được dày, cũng chẳng được mỏng. Rồi lượng thịt bỏ vào cũng phải được chăm chút đến từng muỗng một.

Đến Lv3, Nam như một nghệ nhân. Mà nhào bột mỳ đối với hắn là một nghệ thuật giữa lực tay cùng sự tính toán tinh vi, bằng bản năng cho từng cú nhào bột.

Cứ như vậy, gần một cân thịt heo đã vào trong một cái bánh bao to tướng.

Rồi theo đó, một cái bong bóng xuất hiện, cũng bị Nam thu vào trong bảng dữ liệu.

Chế tác bánh bao Lv3 (89/1000)

Thế là đến chế tác bánh bao nhân rau. Cái này thì không giảng cứu nhiều tới thế. Vì vỏ bánh càng dày, đám học sinh nhà thầy giáo ăn lại càng thích.

Như không phải bánh nhân rau có rau, to hơn màn thầu, ăn cũng no hơn, thì chúng hẳn sẽ chọn món bánh màn thầu rồi.

Chính điều ấy khiến cho kỹ xảo nhào bột của Nam chuyển sang một phương thức khác, hắn nhào rất nhanh, đến nổi nhìn mà độc thân cẩu bốn mươi năm cũng phải rơi nước mắt vì cái tốc độ tay ác liệt đến thế.

Ấy thế, cũng muốn nửa tiếng, thì bánh bao mới cho hết vào cái nồi hấp đã được Hạ châm lửa từ trước.

Giờ cũng chỉ còn chờ.

Lửa thiêu cháy hừng hực dưới nồi hấp, theo đường khói bay lên rồi qua cái lỗ thông hơi. Nhưng vẫn khiến chút khói nhẹ lẫn vào bầu không khí chung quanh.

Cái này, Hạ ở cái bếp bốn năm, từ mười tuổi đã thế. Nó vốn quen mùi khói bếp, cũng quen cách cho củi như nào để cái chốn này vẫn có không khí cho người thở.

Còn Nam, hắn nhìn lửa thêu, trong lòng nhẩm tính vậy mà tính ra được cả thời gian mở nồi hoàn mỹ nhất. Dù thế, như có một cái bếp điện, bếp gas, không thì cũng miếng than củi ở đây thì hắn còn có thể khống lửa.

Đấy mới là hoàn mỹ chân chính.

Tiếc thay, nhà ông đồ bà đồ cũng chỉ có thế. Bọn họ ủng hộ Nam làm bánh bao từ những ngày đầu của ba tháng trước là hết mực rồi.

Nam cũng chẳng nói gì hơn, ngoài việc chăm chỉ cày cấy cho cái hack.

Mà theo trình độ càng cao, bánh nhân rau giờ làm vài trăm cái có khi còn chẳng ra được cái bong bóng nào. Chỉ bánh bao thịt, hơn nữa còn là loại điều phối tinh tế nó mới rơi ra. Không thì có cái nịt nên hẳn là còn lâu Nam mới có thể tăng cấp.

Vả lại, hắn thực tế cũng chẳng vội vã gì cái điều ấy.

Cũng như võ thôi, cơm từng ngụm từng ngụm ăn mới không mắc nghẹn.

Nam tìm một chỗ ngồi sát với cửa trong phòng bếp, chính là yên lặng chờ đợi đợt bánh bao đầu tiên.

Hạ cũng đợi, nó ngồi sát bên cạnh Nam, vì khói bếp ở thời này đúng thực là rất tàn bạo. Lửa vừa thì tốt, chứ đốt cháy lên hừng hực là trừ khi thêm củi, không thì chả ai lại ở gần cái bếp không sặc khói của ảnh hưởng đến hô hấp.

Nhưng khác với ông anh, muốn nó ngưng nói, cũng khó.

Mà lần này, thay vì nói chuyện trời đất thì Hạ lại nghiêm trang lần đầu tiên trong cuộc đời của nó.

"Anh này." Hạ lên tiếng.

"Sao." Nam hỏi.

"Thì, thì, cái chuyện hồi sáng ấy."

"Như vậy thì không được." Nam đáp. "Ở nhà đi."

"Tại sao? Em kiếm được nhiều đến vậy mà. Nếu như nghe chửi được nửa lượng bạc, người ta nói thế nào mà chả được." Hạ giãy nảy.

Còn Nam, hắn nhìn con bé trước mắt, cốc đầu nó một cái nhẹ.

Nhưng Hạ bị thằng anh của nó cốc đầu riết rồi quen thói. Như Nam cốc nhẹ, tức là còn giãy được, chứ cốc mạnh, là ổng thực tức nên lúc này cứ im lặng nhận sai là được.

Thế là nó mượn đà giãy nảy tới thật.

"Nói đi, anh mà không nói rõ ra thì đừng mong em nghe lời."

Còn Nam, cũng chỉ đành thở dài một hơi.

"Vì mình kiếm được nhiều tiền." Hắn nói. "Mai thể nào cũng có người đến q·uấy r·ối, anh có cách, nhưng không chắc rằng lá gan của đám đấy đến đâu."

Hạ nhăn mày.

"Mình bán nhanh. Hơn nữa còn là dân võ quán. Nó sao dám đến quấy, mà nó dám tới, em cũng chả sợ."

Một cô bé hổ báo nhất nhì khu ngoại thành cho hay.

Nam thì lắc đầu.

"Chính vì em không sợ nên anh mới sợ đấy. Ở đây giang hồ nó nể cậu, dầu gì cậu cũng Cống Sĩ. Nhưng vào thành, nó chẳng sợ Cử Nhân, nhất là ở đây trộm gà bắt c·h·ó nhiều. Còn trong đó, là một lời không hợp, vác đao liền chặt, quan hệ rất phức tạp."

Rồi giọng hắn đanh lại, mang theo vẻ kiên quyết.

"Mai em ở nhà."

Nghe vậy, Xuân Hạ cô nương cũng cúi đầu.

Nó biết, cấp độ nghiêm túc cuối cùng trong lời nói của ông anh là cái giọng này. Ổng một khi đã thế, tức nó còn giãy nãy nữa là lời nói bất lực b·ạo l·ực lên ngôi ngay.

Mà Hạ, nó không sợ đòn đau. Chỉ sợ Nam vì nó mà phiền lòng.

Cha mẹ đều mất, nó tuy có phụ thuộc vào cậu với mợ, nhưng Nam nói nó hướng Tây thì nó cũng chả dám rẽ hướng Đông đâu.

Chương 3: Luyện Võ