Đại Nam Huyền Sử
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: Kể chuyện.
Khi ấy, cái hình thể thấp bé của anh ta khiến một người cao lêu khêu tận một mét bảy như chị Bắp phải cúi đầu, để nhìn thẳng vào anh Nhõi mà đáp.
Ấy thế nên dù không nói là kênh cái mặt lên, nhưng anh Nhõi và chị Bắp nói chuyện với Nam rất bình đẳng. Và điều ấy làm cho hắn ta khá là ung dung thay vì nhức đầu với một đám trẻ trâu, hay để ông Sáu nói chuyện bình thường với mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà anh Nhõi với Chị Bắp thì có vẻ bất ngờ với lời nói này.
Tuy nói, đối với bọn chịu chung số phận, bị cha mẹ vứt vì đông con, không nuôi nổi. Hay chỉ đơn giản là vì con gái, dù ở thế giới nhờ có siêu phàm đã bỏ đi những cái tục thối nát thì trong xã hội cần lao động tay chân thì con gái luôn là ưu tiên bị ném bỏ trước thì cũng không thằng nào thực ghét.
Dĩ nhiên, nó cũng chả phải là điều mới mẻ gì với Nam cả. Nên thay vì ở lại, rồi chiêm nghưỡng ánh lửa của thời mới, rồi thán phục, rồi quỳ gối trước nó thì anh tôi để lại mọi chuyện cho anh Nhõi với chị Bắp.
Vì sức mua của dân vùng này đại khái là thợ rèn cuốc tốt đói quanh năm, vải dệt bền chắc cửi đóng bụi. Thành ra đồ dùng mau hỏng là ăn ý. Nhưng nó không bao gồm đồ gỗ của ông Đồ.
Đứa vô tri còn trách ông Sáu mang về nữ nhiều khiến quân số của chúng so ra mà ít tận gấp ba so với đám con gái. Gặp chuyện xích mích nói thật thì kết cục nó rất chi là bi thảm.
"Ta cứ lấy một thùng to, đo chiều dài với chiều rộng rồi xếp vào chừng mười tấm gỗ rồi dùng nhựa dính lại, cuối thì úp thêm một nắp nữa là xong, vừa nhanh vừa gọn."
Rồi hắn nhìn những anh lớn chị lớn cũng nhích người lại gần. Nhưng thay vì đấu đá bè phái như một đám trẻ trâu thì họ có vẻ yên lặng hơn, trầm tĩnh hơn, nhưng chẳng mấy khi có dịp nghe kể chuyện nên hứng thú của những người này về thực tế cũng không thấp.
Nó bưu hãn nói:
Dẫu sao thì thứ hắn cần là hai cái nồi bánh bao làm bằng gỗ. Chứ chẳng phải là đi trầm trồ thán phục cái gì.
"Ngày xửa ngày xưa,..."
Nó nói khéo:
"Ê, ê, thằng Hí này, tin không con gái tụi tao cho mày uống nước suối bằng mũi không hả."
Nam gật đầu.
Nhưng thay vì khiến con nhóc kia im thì nó lại được một con khác chuẩn bị gọi hội.
Nhưng chúng cũng không thích.
"May cho em là mùa gặt tới. Khu mình, rồi mấy trấn lân cận cũng mua ít thùng đựng lúa. Mấy nay được mùa, nhờ ơn cái phân gì gì đấy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà đấy xem như thành lệ. Nam đi một chốc, lũ trẻ trâu đã bày xong một cái bàn gỗ, một ca nước suối trong vắt, và những đôi mắt chờ mong vị ' Võ Tòng' rỗi rãnh kể hàng tá chuyện.
Rồi đối phương lại tiếp:
"Không, phải kêu anh Nam kể công chúa Bạch Tuyết chứ."
Thế nên một hai lần rồi thôi. Ông Sáu cũng không đi theo nữa. Trong khi ấy hai người 'Có học thức' trong lớp của thầy Đồ là những người thay thế tuyệt vời.
"Võ tòng, võ tòng. Bọn con gái kêu võ tòng kể công chúa bạch tuyết vừa chán vừa dở. Nhưng tụi con trai kêu kể anh hùng lương sơn bạc nghĩa bạc vân thiên, oai hùng một cõi. Giờ Võ Tòng tính sao?."
Hắn ở đây bao lâu thì phải kể bấy lâu. Có khi việc xong rồi mà chuyện chưa dứt thì hoặc là Nam kể hết, hoặc là con Hạ bị một đám đàn em kích động, một lời không hợp chính là ăn vạ với mè nheo.
Mà sở dĩ cái cây thước làm bằng sắt mỏng, dài ba chục cen-ti-mét đấy là huyền thoại vì khi có nó thì tốc độ sản xuất hàng hóa của cái xưởng này nhanh gấp đôi.
Vì vậy khi thấy lãnh tụ tinh thần đã tới, và lũ tóc dài vẫn còn say trong chiến thắng thì thằng Hí đã xung phong lên trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Và anh Nhõi, dường như cũng đồng ý với cái ý kiến đấy, dù so với chị bắp thì tâm tư của anh rõ là tinh tế hơn nên anh ta xác nhận lại với Nam một lần nữa rồi mới lật đật chạy đi lấy cây thước kẻ cen-ti-mét huyền thoại.
Ít nhất, anh Nhõi và chị Bắp là hai người rất giỏi tính toán dựa trên mặt bằng chung của những người thợ khắc gỗ. Và cũng đôi ba lần được ông Sáu, người vốn quen với những cây thước kẻ, những bàn tính, những ví dụ hóc búa để thiết kế ra những tác phẩm điêu khắc khen rằng bọn họ tính tài.
Thành ra với một cái chế độ còn không ý thức được việc phổ cập giáo d·ụ·c cơ bản, rồi các bậc Nho Sĩ bật được đôi ba lời thơ hay đã là 'Đương thế kỳ tài' rồi 'Trăm năm có một' thì thử hỏi cái chuyện tính nó loạn đến cỡ nào.
Nhất là đối với một thế giới siêu phàm thì xác suất sinh ra những con quái vật như Tí cô nương cũng không nói là thấp.
Chương 33: Kể chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nên sau một cái nhíu mày, anh Nhõi hỏi:
"Trời, chị nghe dân trong thành ăn uống sang lắm, nhưng đến thế thì kinh." Chị nói.
Ấy là nói không phải châm chọc trình độ toán học nước ta vào thời nguyễn ở thế giới này có bao nhiêu nát. Thực chất thì ở thế giới này, và thế giới của chúng ta thì những triều đại phong kiến đều mắc phải bệnh 'Phong kiến' cả.
"Em làm cái gì mà ghê gớm thế. Gỗ Tam Vừng mọc ở rừng đấy, không đổ nước vào cứng độ sắt, thế mà giờ phải làm thêm ư?."
Giống như bây giờ vậy, khi cả ba người đang bước đi tới khu cất hàng. Nam nói:
Để rồi, sau một cái thở dài, hắn nói:
Dù thực chất thì hai người này cũng chỉ biết tới cách tính hình học không gian cơ bản của trung học mà thôi. Trong khi Tí cô nương đã nhai và nuốt chửng đến những định lý toán học cao cấp của bậc đại học.
Vậy là một vị đồng nghiệp của Cá Mòi ta đã ra đời, dù anh Nam tôi chỉ được trả công bằng nước suối thôi nhưng sau khi bọn trẻ đã thôi tranh cãi, anh vẫn dùng tông giọng trầm, và ấm áp của mình để kể rằng:
"Này, ai lại đi dùng thùng đựng lúa để đựng bánh bao chứ. Thầy biết thầy rầy cho mà biết." Anh nhõi chen vào mà nói.
"Với lại, em muốn lấy hàng trong hôm nay mà phải không Nam."
"Em cần hai cái nồi đựng bánh bao. Hơn nữa, như được thì anh với chị dặn mọi người làm thêm hai cái nữa."
"Xì, chỉ là một cô công chúa với bảy anh Nhõi, có gì hay chứ."
"Anh chả biết. Em lên thành bán bánh bao, người ta mua bánh, mua luôn cái nồi đựng." Nam đáp.
Hoặc ít nhất. Vào thời Minh Mạng ở thế giới này thì một phép tính nhanh để làm thuyền, để đúc tượng ở dân gian cũng đã thuộc cái loại tri thức mà cấm truyền cho người ngoài.
"Được rồi, được rồi, anh kể cả hai, được chứ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế là Nam đi theo anh Nhõi với chị Bắp. Còn ông Sáu Lực thì đứng đấy một hồi rồi mới bảo lũ trẻ tập luyện tiếp, xong lại tiếp tục công việc điêu khắc mà chưa bao giờ là kết thúc của mình.
Và ngay lập tức, một con nhóc bảo:
Thằng Hí nghe vậy, nó đốp lại ngay:
Kỳ thực ông ta trước không phải sai bảo đệ tử đi đâu mà chính mình tự đi. Nhưng vì cái thái độ tôn kính quá mức của ông mà thành ra đi ngược với cái tính luôn lo xa, chuyện nào ra chuyện đấy của Nam.
Nhưng điều ấy cũng chẳng xong. Vì Nam chưa ra thì lũ trẻ trâu đã ỏm tỏi lên vì chẳng đứa nào chịu ý đứa nào. Giống như thằng Hí khi đề nghị.
"Ta kêu Võ Tòng kể anh hùng lương sơn bạc đi."
Giờ đã là thời đại của những cây thước. Những công thức và đơn vị mà bệ hạ vỹ đại của chúng ta chép nguyên xi từ A tới Z. Để rồi, hai mươi năm, đủ cho một thế hệ trưởng thành và cung cấp động lực thúc đẩy một sự chuyển biến kinh hồn đang diễn ra theo tháng.
Mà Nam thì không nhìn thằng Hí khi nghe nó nói vầy. Mà hắn nhìn lũ con gái đang hận không thể ăn thịt, uống máu vị tráng sĩ đang được bọn con trai nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ này.
Nam nói xong, anh Nhõi nghe thế thì trợn tròn mắt, tựa hồ không tin. Còn chị Bắp thì bật cười, khoe ra hàm răng sún.
Dĩ nhiên, ông Sáu Lực cũng có cách tính, lại phối được với cái bàn tính tiền làm ông ta đã có thời huy hoàng một cõi. Nhưng theo chữ số Ả Rập cùng việc thống nhất các đo lường phát động những cuộc tiến công hung hãn thì cái phép tính ba đời của ông ta nói thật là còn non và xanh lắm.
Và nó, nói nhẹ thì hệ thống giáo d·ụ·c lạc hậu. Nói nặng thì chơi ngu dân, trường dạy toàn ba thứ tẩy não trong khi mấy thứ có ích như toán học, vật lý đều đem vứt cho c·h·ó ăn.
Thằng Hí rụt đầu lại ngay. Trong khi lũ con trai, dù muốn kêu gào trợ người anh em thì khi trông lại thấy bè lũ tóc dài quá đông, hơn nữa vì tốc độ phát d·ụ·c của con gái ở giai đoạn thiếu niên nhanh hơn nên bọn con trai cũng chỉ có thể nhịn cái nhục dưới hông này mà ngậm bồ hòn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.