Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 34: Kể chuyện (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Kể chuyện (2)


Nơi điểm tôi là màu chiến thắng.

Bởi tâm can triết khô khan.

Nhưng ai bảo trung trinh đảng hộ thể thần công quá ghê gớm như vậy đâu. Bọn oai tà như chúng harem chí sĩ cũng chỉ có thể tạm thời lui lại, tìm kiếm một cơ hội để tung đòn chí mạng.

Hoặc ít nhất, ở cái thế giới mà siêu phàm có thể gặt người như gặt cỏ, một đấu vạn không thở một hơi thì đám anh hùng hào kiệt trông như một bọn chíp hôi vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng Nam không để ý. Hắn bén nhạy thấy thiếu nữ lưng đeo hai cây cung, vai vác cũng hai ống tên nên bước xuống ghế, từ từ hướng lại gần, lại nói:

Là người hiện đại, và người của thế giới khác. Nam luôn cảm thấy mình chưa bao giờ quen thuộc được thứ gì trông có vẻ lạ lẫm ở thế giới này.

Thế nên, mặc cho sự tiếc nuối khôn nguôi của một tồn tại vừa vỹ đại, vừa hèn mọn khi đứng trước chư vị đọc giả.

Mị đã sớm phát ngán với việc phụ tá như đặt bẫy, theo dõi con mồi từ xa, dự cảnh lâu rồi. Và nàng ta thèm thuồng việc săn thú bằng cung, bằng bẫy, rồi ưỡn ngực với mấy chú, mấy cô trong quần thể thợ săn khu dân nghèo này.

Phải chăng đó là sức hút của nghệ thuật, của văn học xưa của nước nhà, lẫn nước ngoài. Một thứ mà ta nên nhắc lại, ta nên dựa vào, ta nên để nó tùy ý tung hoành cho thỏa thuê đã đầy ở một góc riêng.

Chương 34: Kể chuyện (2)

Thành ra ta mới có cái cảnh hồi sáng, rồi cảnh nàng ta nhào về nhà chuẩn bị đồ đạc, sau lại phi tới nhà ông Đồ. Mà nghe ông bảo Nam đến nhà ông Sáu Lực rồi thì lại tức tốc di chuyển đến đây ngay.

Trái lại, thân làm một võ giả ở cấp độ đầu tiên vài năm như nàng ta nghe về một trăm linh tám anh hùng lương sơn bạc nghe nó quái quái tai như nào ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong. Mị đã bị Nam kéo đến cái ghế của mình. Sau lại bị đè vai buộc phải ngồi xuống. Mà vì như vậy, thiếu nữ lại càng lúng túng, càng không có gan nắm Nam đi vào rừng săn thú một cách vội vã.

Nhưng ở cái thế giới thiếu ăn thiếu mặc này thì một nhúm nhỏ võ giả và võ giả siêu phàm đấy cũng chỉ có thể gào to mấy hơi vậy là xong.

Hay họ sẽ như hắn ta, vì cuộc sống mà tạm xa rời những thứ đấy. Rồi khi một lần nữa nhặt nó lại, thì dường như lại cảm thấy mình đã bỏ qua một thứ gì đấy, tuôn trào, mạnh mẽ, nhưng không thể nói nên lời.

Dù vậy, vẫn có vài chuyện mà đôi khi hắn tựa như bắt gặp một hình bóng, một thứ y hệt cứ ngỡ sau khi dành gần một nửa đời trên thành phố hắn nghĩ mình quên rồi.

Ấy thế mà Nam vừa làm hai hớp nước, lại kể đến bà mẹ kế độc ác đang dùng quả táo dụ dỗ Bạch Tuyết thì một đôi mắt hoàng kim đã nhìn chăm chăm hắn, ở phía cổng của xưởng gỗ.

Khiến trí óc tôi thanh tịnh

Triết ơi, tôi hờn triết.

Thế nên truyện này đối với bọn trẻ, đối với những anh chị trong xưởng là thứ truyện hay nghe cả tháng không nhàm thì những võ giả, đặc biệt là võ giả siêu phàm đều cảm thấy truyện này viết quả thực là vô căn cứ, tựa hoang tưởng vậy.

Triết làm tim tôi đau.

Nhưng khi đến rồi thì trong đôi mắt màu hoàng kim đấy lại là bối rối, vì Nam đang kể chuyện, còn những anh chị em thì đang ngồi nghe. Mà giờ nàng xông vào, lôi Nam đi thì cũng kỳ.

Ps:

Còn Mị thì sau khi Nam dứt ba hồi chuyện mà vẫn còn cảm thấy quái quái thì cuối cùng cũng đã có thể rời cái ghế chông mà cùng với hắn đi săn thú.

Mà giờ đây, Mị nôn nóng. Vì sau chuyện Nam săn được hổ, dù nó có bệnh, hay không thì năm nay thay vì đi săn với cha thì Mị cuối cùng cũng có thể đi săn một mình, theo kiểu nếu như có Nam đi cùng và chỉ dừng ở bìa rừng, nơi có hàng tá chòi thợ săn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà cho dù bọn hắn có rảnh hơi mà muốn kiếm chuyện, thì cũng của thể kiếm chuyện lên trên đầu vị thánh thượng đang tại vị được.

Thậm chí thành phần cá biệt còn coi đấy là bôi nhọ, là hạ thấp vị thế của bọn võ giả bọn hắn. Thành ra nên đốt đống sách võ hiệp nhảm nhí đi.

Cứ như vậy, mấy thứ truyện võ hiệp được bình dân ưa chuộng dần, mà trong dân gian theo hệ thống giáo d·ụ·c được chú trọng hơn thì lại bắt đầu sinh ra những tác giả của thời đại mới.

Thành ra thấy Nam thân Tí thế, Mị đã sớm thiêu trụi toàn bộ hảo cảm về chuyện nam nữ, giờ cũng thuộc hạng bạn bè thân thiết thôi. Cái loại thân thiết trong sáng đến độ có gáng nạo vét cũng chả thấy gì.

Ôi giá như triết đừng dày thế.

Để tôi có thể thấy một hy vọng.

Mà trước đó, Nam tiên sinh không quên đi trả tiền cho Anh Nhõi với chị Bắp. Rồi bảo họ cứ gửi sang nhà ông Đồ cho hắn.

Đó là cảm giác háo hức khi được đọc những câu chuyện hay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Là con của thợ săn, thứ đầu tiên Mị học được từ cha A Phủ của mình là kiên nhẫn.

Nam tự hỏi rằng những đứa trẻ con đang ngồi sát lại với nhau, im thin thít để lắng nghe câu chuyện về nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn. Vẫn là những chuyện về Thủy Hử, hay những thứ Việt hơn như Dế Mèn phiêu lưu ký mà cô Bạch đưa cho Tí liệu sẽ nhớ về chúng.

Về một bình minh mới.

Bởi lòng triết là sắt đá.

"Mị cứ thong thả, này, lại đây, ngồi xuống uống miếng nước."

Thế là thiếu nữ đứng c·hết trân một hồi. Cũng may là Nam bị nhìn thế cũng ngoái lại, thấy được Mị liền nói:

Để muôn sinh viên thôi thao thức.

Lúc này vài tiếng rên rỉ từ đám trẻ vang lên mà ta có thể chắc rằng một trăm phần trăm là con trai, những kẻ có thể nói là hận không thể để Nam kể một hơi bảy mươi hồi truyện.

Nhưng dần dà, Mị khi bắt đầu tập trung nghe chuyện thì lại có một cảm giác khác.

Đối với Mị, cái gọi Nam đi cùng chung quy mang đến cho nàng ta nhiều cái lợi. Vì thiếu nữ có thể đề nghị tạm chia ra, rồi tự mình săn được thú thay vì cứ mãi đi theo ông cha, người mà trông cái mặt ổng thôi là tuyệt đối không rồi.

Nhưng thân làm một chàng trai hiện đại như hắn thì khi ấy cũng chỉ cần một cô nhóc nghe thôi là đủ. Nhưng giờ, có mơ Nam cũng không ngờ được mình lại một lần nữa ngồi kể những câu chuyện mà đôi khi nó khác nhau tí chút như vậy.

Nó không thể nói là mê mẩn như đám trẻ chưa bao giờ chứng kiến sức mạnh siêu phàm là như nào kia.

Đối với những kẻ sống nhờ rừng rậm này thì đấy là thứ quan trọng, đồng đẳng với một nỗi kính sợ lẫn tôn trọng cái sức mạnh của mẹ thiên nhiên.

"Để Nam kể xong truyện Bạch Tuyết với hai hồi Thủy Hử xong thì đi với Mị."

Nam tiên sinh của chúng ta thuộc rất nhiều truyện. Cho dù là truyện cổ tích của nước nhà, vẫn là truyện cho trẻ em ở nước ngoài.

Dù thế, Nam cũng không quên chuyện hứa đi săn với thiếu nữ người Mèo.

Còn lũ trẻ thì cứ yên lặng mà nghe. Người lớn cũng vậy. Ở thời thiếu sách như này, mù chữ như thế, họ luôn là những người nghe truyện dễ tính nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng rõ là Nam không cần thiết phải hiểu hết về những thứ cảm xúc, hay nghệ thuật gì đấy. Thế nên hắn ta chỉ cần kể chuyện, và tận hưởng một cái cảm giác sung sướng đê mê kỳ lạ.

Thế là đành phải nghe Thủy Hử. Thoạt đầu, Mị như ngồi trên ghế đính đầy chông, cứ phải nhổm lên nhổm xuống. Rồi khi thấy mình không thể làm gì được thì lại uống nước ừng ực cho bõ ghét.

Hắn cũng giỏi kể, và đã từng rèn luyện để trở thành một cái nghề hồi xưa ta gọi là tiên sinh kể truyện, thường làm trong mấy cái trà quán cốt để chiều lòng cô bạn thân của mình.

Ấy, ấy. Chớ hiểu lầm. Vì như Mị thích Nam thì thân làm một kẻ đã hoàn toàn mục nát như tác giả ta đây tuyệt đối sẽ dốc toàn bộ công lực, tung ra một chiêu trái ôm, chưởng ra một phát phải ấp, rồi gào to đỡ ta vô biên vạn trượng oai môn tà pháp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Kể chuyện (2)