Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Nam Huyền Sử
Unknown
Chương 48: Hai con gà.
"Em cần anh giúp cho chuyện thuê một căn nhà trong đây."
Nam nói.
Trong khi cái mũi của hắn ta có hơi sụt sà sụt sịt một chút.
Hương vị của thuốc lào không phải là thứ mà một người kiêng cái chất gây nghiện n·icotin đấy hai đời như Nam có thể chịu đựng ngay lập tức.
Mà Cao Minh dường như cũng thấy được điều này. Thành ra hắn ta chỉ rít một hơi thôi, rồi đưa lại cái điếu cày cho cô gái hầu sẵn, bảo nàng ta đi rửa điếu.
Rồi tên Thư Lại này đứng dậy, vừa đi đến một cái cửa sổ, vừa nói:
"Cái thế đạo ngày nay đúng thật là, cớ chăng cháu thầy đã hay tin trong thành giờ không còn chỗ cho dân ngoại thành."
"Thế nên ấy," Cao Minh mở cái cửa sổ đang đóng ra, nói: "Giá nhà giờ không hỏi cũng biết là quý như vàng, về sau chắc người ta dùng đấu để tính giá vàng cho chuyện ngủ ở đây vài hôm mất."
"Ông huyện không có cách sao?." Nam hỏi.
Cao Minh bật cười.
"Dĩ nhiên," Hắn nói "Nhưng hi vọng cháu thầy hiểu là có nhiều chỗ không khả thi mấy."
Tất nhiên, gã Thư Lại này không nói cái không khả thi đó là gì. Vì chính hắn cũng biết rõ cái việc thu lợi trong chuyện này tuyệt đối có một phần to cho ông Huyện của bọn hắn.
Còn bọn lâu bâu như Thư Lại này thì nên biết mà không nói. Thế mới ngồi lâu ở cái chốn này được.
Dĩ nhiên, Cao Minh vẫn được hưởng một chút thứ để hắn ta hài lòng mà im miệng. Điều đó không thể hiện qua bất cứ văn bản hay một lời bâng quơ nào.
Nhưng ai cũng hiểu rằng mình có thể đưa ra một chút yêu cầu 'Không quá phận'.
Mà vừa hay, khi Cao Minh trở về chỗ ngồi, thì cái túi tiền của Nam được đặt trên bàn lại đáp ứng điều kiện của những yêu cầu đó.
Rồi nếu như người gặp Nam không phải là ai khác ngoài Cao Minh. Hay Cao Minh gặp một ai khác ngoài Nam, thì chuyện đến đây sẽ dừng.
Tiền trao cháo múc.
Chuyện trên đời nó là thế, không ai cho không ai thứ gì ngoài cha mẹ của bản thân họ. Dưới một bậc là vợ chồng. Một bậc nữa là họ hàng. Và sau cùng mới là bạn bè.
Dĩ nhiên, ông Đồ tốt tính không phải là ngày một ngày hai. Tựa như Nam đá tảng thôi.
Mà lũ học trò của ông thì không thể không cảm nhận được điều đó. Nhất là vị Thư Lại Cao Minh đây nhà có lão Cao Hợi, một vị chiến sĩ đúng nghĩa khi mà lão ta khinh cả chuyện học của thằng con mình.
Thế nên đối với một thiếu niên từng thề trở thành một người như ông Đồ vậy, dù cái lời thề đó đã sớm bị giày xéo bởi những trò quan trường thì Cao Minh vẫn hay là kính trọng ông Huỳnh.
Ông Huyện ở đây cũng thế. Nhưng những thứ nên ăn vào họng thì Cao Minh bây giờ cùng với ông Huyện ở đây vẫn sẽ ăn.
Dẫu sao thì kết cục của ông Đồ là một miếng đất ở khu dân nghèo. Và nói thật, thứ địa sản có giá chỉ ở trong thành trì. Còn như ở bên ngoài, coi như Thư Lại như Cao Minh giờ muốn gấp đôi chỗ đất của ông Đồ cũng được.
Chỉ là như một ngày người ta coi người tốt là thứ ngu ngốc, thì cái xã hội đó chung quy cũng thật đáng buồn.
Cao Minh mở cái túi bạc ra. Có lẽ hắn có hơi bất ngờ một chút khi mà cái túi đó chứa đầy bạc vụn. Nhưng hắn ta không nói gì thêm mà chỉ lấy chừng hai lượng bạc.
Sau đó, tên Thư Lại này buộc cái túi lại, đẩy về phía Nam.
Hắn nói:
"Nhiêu đây là đủ cho một ngôi nhà. Cháu thầy có thể sử dụng nó cho hết đợt thú triều này."
"Chỉ từng ấy thôi ư?. Chả là anh vừa bảo giá đắt như giá vàng cơ mà."
Nam cầm lại túi bạc, giọng điệu thắc mắc. Dù trong thân tâm hắn ta vẫn lờ mờ đoán được nguyên do.
Mà Cao Minh thì lại như mọi khi, hắn ta bật cười.
"Giá đó là giá tiền khác, còn giá ở nội bộ bên đây khác. Cháu thầy nên biết là quan huyện, rồi cai tổng đều có chút thân thích phía bên ngoài. Nên thành thử ra thuê ít thì vẫn có giá như thường được."
"Ra vậy" Nam đáp.
Rồi sau đó hắn cất túi tiền vào lại trong người, rồi uống một hơi hết chén chè.
Sau Nam lại đứng dậy, định đi khỏi đây.
Thế nhưng trước đó thì Cao Minh đã hô:
"Chờ một chốc."
Rồi hắn quay sang nói với cô hầu rằng:
"Cô Liên, cô lấy cho tôi một cây dù cho cháu của thầy."
Nói rồi, tên Thư Lại lại chép miệng:
"Cháu thầy cứ chờ đấy, có cây dù che gió che mưa rồi hẳn về."
Thế là Nam lại chờ. Còn cái cô hầu tên Liên kia thì mang tới cho hắn ta một cái ô giấy dầu. Vậy mới đi được với tên Thư Lại Cao Minh này.
Nhưng nó hẳn không phải là điều thừa thãi vì bầu trời vào lúc này mỗi lúc mỗi xám hơn.
Mây đen giăng kín trời. Không khí thì dường như có một sự ngột ngạt nào đó làm người ta khó thở.
Nhưng Nam vẫn bình thản theo cách của hắn.
Những bước chân đều đều và nhanh dần khiến hắn ngày một xa rời bức tường thành sau để rồi trở về với khu dân nghèo.
Trời sắp mưa rồi. Nhưng thay vì nhộn nhịp theo cách riêng của mình thì nơi đây lại yên tĩnh đến lạ kỳ.
Như bình thường, mưa như này thì không thiếu những người là người chạy tất bật, cốt để lôi những thứ phơi ngoài nhà vào trong. Rồi những người í ới gọi thằng con trai, đứa con gái đi chơi ở đẩu đâu về.
Thậm chí những hình tượng cởi truồng tắm mưa cũng chả là lạ gì. Nhưng Nam tiên sinh ta nếu như không bận cái việc gì và lần được con Hạ về nhà trước khi thì chẳng bao giờ có cái chuyện con oắt con này được chơi với bè bạn trong mưa theo cái nếp sống xưa đấy cả.
Mặc đồ cũng không!.
Nhưng lần này hắn chẳng phải tốn công nhiều. Xem như kiếm được cái giọt nước may mắn trong cái rủi tựa biển cả này đi.
Nam về nhà.
Và ngôi nhà thân thương của hắn hiện lên trong mắt Nam với một vẻ căng thẳng đến cùng cực.
Ông đồ, vị quan tốt mà ai cũng kính yêu giờ đứng c·h·ế·t trân ở cửa nhà, và đôi mắt ngay thẳng tưởng chừng như không bao giờ chùn bước trước khó khăn giờ không dám chạm mặt bà Đồ.
Còn bà đồ thì đứng chống nạnh, kế bên bà là con Hạ cũng đứng chống nạnh.
Chỉ là người bà thì lại vì hai con gà mà lão chồng kẹp ở hai bên hông nên mới như thế. Còn con oắt thì đứng vậy cho nó có oai phong, hùng dũng, chứ thực ra nó cũng chả để tâm đến chuyện hai con gà này lắm.
Thế mà nó cũng 'Hung ác' nói:
"Bắt quả tang cậu trộm gà nhé, rồi, rồi, phen này cậu c·h·ế·t với mợ cho mà xem."
Ôi, ông Huỳnh đáng thương. Lúc ở cái đình ông đòi g·i·ế·t sạch chỗ gia cầm, gia s·ú·c kiêu dũng bao nhiêu thì giờ ngay cả mặt đối mặt với bà đồ cũng không dám.
Thế là họ đứng đây đã muốn năm phút. May là Nam về cùng cơn mưa đang sắp sửa đến mới cứu được nỗi ô nhục của cánh đàn ông chúng ta.
Nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Nam tử hán đại trượng phu ta vì đại nghĩa nên há có thể chịu sự áp bức đô hộ tàn bạo đến thế cơ chứ.
Nhưng sự thật là vậy. Ông đồ về nhà sau đợt họp ở đình vậy mà như bị thôi miên bởi những lời mình nói, dự bắt hai con gà đi g·i·ế·t làm gương cho bọn cường hào lý trưởng giờ đây vậy mà vừa gặp mặt bà đồ liền ú ớ.
Thêm con oắt Hạ ở một bên 'Châm ngòi thổi gió' phảng phất thứ vô tri không biết 'Đại cục' là gì thì từ chuyện hai con gà giờ đã trở thành đại sự cấp quốc gia.