Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Nam Huyền Sử
Unknown
Chương 8: Săn Hổ (2)
Nam và Tí đi thêm khoảng một đoạn nữa rồi mới chia tay hẳn. Mà thiếu nữ đứng trên con đường đất, trước khi rẽ sang một hướng khác cũng không quên nhắc nhở Nam một cái.
"Anh nhất định phải cẩn thận." Tí nói.
Rồi sau đó, nàng ta mới có chút bần thần quay người bước đi.
Vào lúc này nếu tính theo giờ con giáp thì cũng sắp tới giờ Tỵ. Nắng cũng đã bắt đầu rạo rực tấm lòng của mình, như muốn bao phủ lấy mặt đất bằng những tia sáng tàn độc trong tương lai.
Nam cũng bước đi, hắn hướng về phía đại lộ.
Cây cung cùng mấy thứ đồ nghề trên vai hắn cũng không tính là nhẹ. Nhưng giờ, như ta có thể nhìn tỉ mỉ hắn lại thì Nam trông có gì đó khan khác. Và xét về những từ ngữ ta có thể dùng để miêu tả thì hai từ uy nghiêm là hợp lý nhất vào bấy giờ.
Dĩ nhiên, Hạo nhiên chính khí trong người hắn vào lúc này đã được khởi động.
Thứ này như năng lượng, kiểu kiểu như một loại máu huyết mà nghe được ý chí của hắn vậy. Khi Nam muốn nó sôi trào lên, tức thì những thứ gọi là Hạo Nhiên Chính Khí ẩn sâu trong người hắn sẽ bắt đầu chảy khắp toàn thân một cách mãnh liệt.
Nhưng đó không phải là khí huyết của võ tu. Vì chúng bắt nguồn từ thân thể, còn Nam, hắn khi này phảng phất như đang hút lấy một thứ gì đó kỳ dị trong trời đất để làm củi cho Hạo Nhiên Chính Khí đốt lên hừng hực.
Và xét về chiến lực, hắn ở Luyện Nhục cảnh. Cũng tức là tương đương với một kẻ đã chất biến được máu của mình hai lần. Như phản hồi ra thành chiến lực thì Nam giờ đây không thể nghi ngờ là rất mạnh.
Mạnh đến đâu thì hồi sau sẽ rõ. Ít nhất những thợ săn ở khu dân nghèo phần lớn là luyện da, phần nhỏ là luyện nhục, còn như luyện xương dù chưa tới lần thứ ba cũng được bảo là Chân Huyết rồi.
Mà với cái sức hơn cả hung cầm mãnh thú ấy, hắn bước đi ngày càng nhanh chóng trên con đường đất, cũng ngày càng cách xa xa những ngôi nhà gỗ. Như vậy, đi chừng mười phút, Nam bắt gặp được con đường xi măng nối liền với thành lớn.
Phải, đường xi măng. Nó theo đường ray xe lửa cùng những chính sách của nữ hoàng đế dần dần bao phủ lấy đất nước này.
Đường thì khá rộng, đủ để hai toa xe ngựa song hành, như đi thêm mười lăm phút theo tốc độ của Nam mà đại khái là so với ngựa chạy thì sẽ thấy một trạm đình, rồi qua đó nữa là nơi chuẩn bị có hội mà tối nay hắn sắp sửa đi.
Nhưng muốn đi săn thì cứ lấy con đường này làm mốc, lại men về phía sau tới với một lối nhỏ của con sông gì đó mà người không hứng thú với Địa Lý mấy như Nam không quan tâm. Ít nhất, bản đồ của Đại Nam ở thế giới này cũng hình chữ S, cũng Bắc-Trung-Nam, nhưng kết cấu nội bộ ngược lại cũng không đồng nhất.
Nhưng vì câu chuyện hiện tại của chúng ta hiện đang ở khu rừng tươi tốt mọc gần quan đạo nên vấn đề ấy cứ để sau.
Ở đây, những cây mà những thợ săn vùng này gọi là cây Nâu khi ở gần nguồn nước. Sâu hơn nữa thì màu nó sẫm lại, ít cành lá rậm rạp hơn, rồi cái khu cây Đen mà Mỵ cô nương nói thì thuộc về một khu bị nấm lạ bao phủ, không ăn được vì vị như bùn, và tranh hút nước với đám cây này.
Mà như ta lại xét về tính an toàn thì chốn này vẫn rất an toàn. Sát quan đạo, nên quan binh mỗi tháng là thành tốp, định kỳ thanh lý dã thú, biến chung quanh trở thành một cái cấm địa mà chỉ lũ thỏ, nai, sóc là tồn tại được. Họa may thì cũng có lợn rừng, nhưng thứ ấy thường đi thành đàn để uống nước nên thợ săn trừ khi điên rồi mới đem chúng nó chọc giận.
Còn những động vật thật sự hung mãnh thì phải tiến vào càng sâu, nơi ánh nắng mặt trời gay gắt của ban trưa mới mong xuyên thủng được tầng tầng cây lá rậm rạp. Không thì thực nói ra cũng khó phân biệt được là vào thời điểm sáng, trưa và chiều lắm.
Nam lúc này đang bước đi trên cỏ, khá mát và rậm rạp vì mới mưa xong. Nhưng như một người thợ săn đích thực, hắn ngược lại không phát ra thanh âm nào, trong tay cung săn cùng tên đã chuẩn bị sẵn sàng cho một con mồi lớn hơn bình thường.
Rõ là Nam không định săn tạm vài ba con thỏ. Chúng thì dễ lắm, nhất là sau mưa thì lũ sống ở đây cứ như nấm vậy, như gặp người thạo săn thỏ nữa thì hòn đá trong tay, hay vài ba cái bẫy rập đơn giản cũng bắt được cả khối để ăn no nê.
Như đối với luyện Xương cảnh như Nam, lại thêm [Thợ Săn] cấp Lục nữa thì chuyện đó lại càng đơn giản.
Nhưng anh tôi giờ đâu có thỏa mãn với cái trò săn thỏ rẻ tiền ấy. Ít nhất, Nam tiên sinh vào lúc này chẳng có vẻ gì sẽ kề sát vào những vùng nhiều thỏ hoạt động mà dần dần tiến vào sâu trong rừng. Lại dựa theo những kinh nghiệm quý báu đời đời truyền lại của các thợ săn mà thẳng tiến tới khu vực của lũ hươu nai.
Khi này đất cũng dần thay đổi. Từ những miếng cỏ dịu êm thành những mảnh đất cứng rắn, cây cối thì ngày một nhiều, che chắn hết thảy mọi loại tầm mắt.
Mà dãy thực vật chính ở đây là những bụi cây thấp lè tè, tụm thành từng bụi. Rồi những tán cây ngang dọc, kề sát bên nhau tạo thành những hàng rào hoang sơ.
Xét ở trường hợp bình thường, thì một thợ săn tiêu chuẩn hẳn phải trang bị nhiều hơn Nam. Ít ra thì cũng la bàn, dao và rựa, thuốc khu trùng, khu muỗi. Rồi vài phần thuốc khử mùi người tùy thợ săn và con mồi họ đi săn.
Ấy là ta kể ít đấy. Chứ đâu như Nam. Vốn do Mỵ đoán hắn chỉ đi loanh quanh ở khu ngoại vi của ngoại vi thôi nên trong bao bố trừ những thứ trang bị phòng hổ thì chỉ có vài miếng lương khô cứng ngắc, một bầu nước là hết.
Mà nhiêu đó, bắt thỏ còn được, chứ nhằm vào những con mồi có giá trị như hươu nai thì coi như một thợ săn lão luyện như A Phủ cũng không dám chắc.
Dẫu sao, chuyện đi săn mà cứ nghĩ cầm cây cung vào rừng là có con gì đó nhảy ra cho bắt để ăn thì rõ là điên rồ.
Tuy nói, ưu thế duy nhất ở đây của Nam là một thân thực lực đã đến luyện xương. Nhưng chờ mong ở nó thì chẳng thà dựa vào giác quan nhạy bén của thợ săn còn hơn.
Và thật may là Nam cũng không phải lần đầu đi săn nên hắn cũng không hề lầm cái thứ mà mình có thể dựa vào lúc bấy giờ. Nó cho hắn ta cảm giác giống như khi xem phim trinh thám, rồi pháp y phát hiện chi tiết nào đó trên cái xác, sau đó cái góc quay nó phóng đại lên ấy, được nữa thì nó cũng kiểu hiện ra vài hình ảnh mơ hồ về một kẻ da đen thui.
Nhưng chuyện ở đây là những dấu vết trên thân cây, những vết lõm dưới mặt đất, những miếng lá ẩm ướt, một khúc cây gãy đôi.
Nam cứ như vậy lần theo những manh mối đó. Phần nhiều là sai, nhiều hơn nữa là đứt đoạn. Nhưng so với những thợ săn chỉ có tinh lực cho việc truy tung thế vài lần thì Nam giờ đây với hạo nhiên chính khí cuồn cuộn thì coi như ba ngày ba đêm cũng không làm hắn mệt mỏi.
Huống chi khi hắn làm vậy. Những quả cầu tròn vo màu trắng bắt đầu rơi ra, góp từng viên gạch vào cho cái nhà lầu [Thợ Săn] Lam. Việc đấy biến việc truy tra này như đang thăm ngàn trong game.
Mà game thì rõ là khiến cho con người ta bớt sụt giảm sự nhàm chán đi nhiều.