Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 106. Hữu duyên nhân

Chương 106. Hữu duyên nhân


- Ta là Giang Bình An, thủ tướng của đế quốc Đại Thịnh, xin hỏi người bên trong là ai vậy?

Người mẹ trẻ bên trong phòng tối rung rẩy đôi vai.

"Trời ơi, chính là ân nhân đây rồi, ngài ấy đã đến đây cứu mọi người, cứu mẹ con ta thật rồi sao"

- Vì sao ngài lại đến đây? Nơi đây rất nguy hiểm.

- Ha ha ha... Chỗ ta muốn đi, không ai có thể ngăn cản được, nhưng người mà ta muốn tìm thì có vẻ không muốn gặp ta nên không chịu xưng tên!

Người mẹ trẻ nghe đến đây thì không biết nói sao, nàng tự ti, không dám tin vào sự thật là Giang Bình An thủ tướng, danh tiếng lừng lẫy kia lại đến tìm và cứu mình. Nàng thấy mình hơi thất lễ trước ân nhân vì cứ ở trên giường, vì vậy nàng lòm còm bước xuống đất rồi tiến dần ra phía ngoài cửa.

Giang Bình An thấy một thiếu phụ trẻ trung, dáng người thướt tha đang đến gần cửa nhưng lại không đến gần hắn mà thi lễ từ xa, nơi đó vẫn tối tăm, hắn không nhìn rõ khuôn mặt đang bị bóng tối và tóc mây che phủ.

- Tiện nữ là Lương Lạp Đệ, xin ra mắt và xin cảm ơn Giang Bình An thủ tướng ân viện lương lúc trước.

- Lúc nào?

- Lúc ở Lương gia thôn, lúc ấy ngài đã đi rồi nhưng để lương thực lại, nói rằng nằm mơ thấy có người sẽ mượn lương thực, và người đó chính là ta.

- Nàng là người mà ta thấy mượn lương trong mơ ư?

- Phải, chính là ta, Lương Lạp Đệ.

Giang Bình An thở dài cảm khái:

- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, không ngờ ta với nàng lại hữu duyên như vậy, cứ ngỡ cả đời không gặp nhau thế mà vẫn gặp. Nàng có trách ta viện lương làm mẹ con nàng bị liên lụy không?

- Có và không có.

- ???

- Ta và các con không trách ngài vì đã cho mượn lương, vì thực ra đó là lương cứu mạng, sao có thể trách.

- Nhưng mấy mẹ con của nàng b·ị b·ắt mà?

- Ha ha ha... Chắc là ngài sẽ không tin đâu, ngài đi rồi ta không mượn được lương thực của ai được nữa, ai cũng đói xanh xao vàng vọt, may mà vào đây có lương thực lót dạ, nếu không thì không biết ra sao nữa. Ngài biết đó, tuy chồng c·hết ta thay chồng công tác, nhưng chỉ làm thực tập, lại là công việc sắt thép nặng nề nên ta làm đâu có đạt, mà trong nhà thì 4-5 miệng ăn, khổ... khổ... khổ...

Ba chữ khổ của Lương Lạp Đệ quanh quẩn vang vọng trong căn phòng tối tăm, càng làm cho Giang Bình An tin tưởng con đường hắn chọn cứu giúp mọi người là đúng.

- Nàng chỉ mới nói những điều không trách ta, vậy còn điều trách thì sao?

Lương Lạp Đệ lặng nhìn chàng trai trẻ trước mặt, tuy chàng trai này là Giang thủ tướng nổi tiếng như cồn, nhưng nàng biết rất rõ, đây chỉ là một thanh niên ngoài 20 tuổi, thậm chí còn thua nàng 2 tuổi. Nàng không biết tại sao chàng trai trẻ ấy lại trở nên tài giỏi như vậy, tài giỏi đến độ cả chính quyền Bắc Kinh phải ngậm bồ hòn làm ngọt, phải thông báo toàn thế giới biết được Hoa Nam độc lập, hoàn toàn tách khỏi Trung Quốc, trở thành Đại Thịnh đế quốc.

Nay chàng trai này lại hỏi nàng trách hắn cái gì, nàng ngập ngừng không biết mình có nên nói ra hay không, nàng sợ ý nghĩ của mình ấu trĩ, sẽ chọc giận đối phương, hoặc sẽ bị chê cười thúi đầu.

Giang Bình An thấy Lương Lạp Đệ ngập ngừng, không dám nói thẳng, hắn khích tướng:

- Nàng không nói tức là vì tức giận ta lắm sao?

- Không, không, ta nào dám giận ngài.

- Vậy nàng cứ nói đi!

- Ta sợ ngài giận.

- Ta sẽ không giận.

- Vậy được, ta nói. Điều ta trách ngài là tại sao ngài không chịu... cứu cho hết cả cái Trung Quốc, cho tất cả mọi người hết đói khổ.

- Ai dà... Sức người có hạn, cái đám Bắc Kinh này dữ dằn lắm, ta sợ chúng nó nên chạy tuốt xuống Quảng Đông lập quốc với hoàng đế Phổ Nghi đó, nàng không thấy sao?

Bị Giang Bình An tiếu lâm chọc cười, Lương Lạp Đệ lập tức cảm thấy thư giãn, nàng thoải mái cười một chút, bớt đi căng thẳng.

- Ôi trời, ngài quá đùa. Trước khi b·ị b·ắt vào đây mấy tuần trước, ta nghe người ta kháo nhau rằng ngài là thần tiên hạ phàm cứu dân độ thế, rằng ngài ra tay dẹp yên nội loạn ở S quốc, giúp S quốc thống nhất hòa bình. Ngài còn ra tay thu phục hơn 300 vạn liên quân của Mỹ, bao gồm 8 nước... Bấy nhiêu chiến tích đó mà ngài còn nói là sợ Bắc Kinh thì ai tin tưởng được?

- Nàng quá khen rồi, mọi chuyện đều không đơn giản như mặt ngoài như vậy, ta bổn ý chỉ muốn cứu người, không tranh giành quyền lực hay địa bàn, nếu không sẽ liên lụy rất nhiều... Nàng còn trách ta gì nữa không?

- Có, ta trách ngài tại sao lại bỏ đi vội vã. Ta đã tìm ngài rất nhiều lần để cảm ơn nhưng mà không được.

- Giờ đã gặp rồi đây, tuy rằng hơi muộn. Nơi đây tất cả mọi người đều do ta liên lụy, bị chịu khổ. Ta sẽ đem mọi người qua Đại Thịnh đế quốc để giúp mọi người an cư lạc nghiệp, xem như một phần đền bù. Nàng và các con sẽ cùng đi chứ?

- Đi, chắc chắn là đi rồi, ở đây ta ở không nổi nữa.

Nói xong nàng hưng phấn xoay người cắm chuôi đèn, bóng đèn dây tóc chớp chớp rồi sáng lên, tỏa ra ánh sáng vàng vọt, đây có lẽ là phúc lợi lớn nhất cho những người bị giam giữ ở đây.

Lương Lạp Đệ nhanh chóng thu xếp vài món đồ đã cũ nát của năm mẹ con vào một túi bao bố to, nhưng khi sắp hoàn thành thì nàng đã bị Giang Bình An lên tiếng ngăn cản.

- Đừng, để chúng lại đi, chỉ cần đi với ta là được.

Lương Lạp Đệ quay mặt lại nhoẻn cười và nói:

- Chúng nó vẫn còn sử dụng được mà?

Nhìn nàng xoay mặt lại, Giang Bình An chờ mong nhìn thử gương mặt một nữ chính trong nguyên tác, nhưng đập vào mắt của hắn là một vết sẹo con rết dài cỡ ngón tay chạy dài trên gò má phải của nàng, còn nửa gương mặt bên trái thì lại đẹp nao lòng.

- A...

Giang Bình An kinh ngạc buột miệng thốt lên.

Lương Lạp Đệ chợt nhớ đến thảm trạng của gương mặt, nàng cuống quýt che mặt giấu đi, không biết tại sao nước mắt lại lăn dài, rơi đầy gương mặt. Nàng tủi thân tủi phận, khóc cho cái phận mình cực khổ nhục nhằn...

Giang Bình An giật mình la lên rồi mới phát hiện rằng đã thất thố, hắn trầm mặc suy nghĩ:

"Không thể nào có chuyện này được, trong nguyên tác, rõ ràng là vai chính tham luyến nhan sắc của nàng mới dùng lương thực ép buộc nàng phục vụ cho hắn. Nửa gương mặt bên trái đẹp đến nao lòng, vì sao bên phải lại có vết sẹo to? À, mà vết sẹo này rõ ràng là mới lột vẩy không lâu, chắc là mới đây thôi. Không lẽ nàng bị t·ra t·ấn đến nỗi hủy dung?"

Nhìn lại Lương Lạp Đệ, Giang Bình An thấy nàng đang bụm mặt xoay người vào vách tường, đứng khóc nhè nhẹ, hắn không thể chịu nổi cảnh này bèn đến phía sau người nàng, nhẹ giọng hỏi thăm:

- Có phải bọn khốn kiếp này t·ra t·ấn nàng, hủy dung của nàng?

- Không phải.

- Vậy ai làm?

- Ta tự làm.

- Ta không tin, tại sao tự nhiên nàng hủy dung làm gì?

Lương Lạp Đệ im lặng không nói.

Giang Bình An chờ mãi, không có câu trả lời, chỉ thấy bờ vai nàng vẫn rung rẩy đang khóc, hắn buộc phải dùng biện pháp mạnh.

Giang Bình An tiến thêm một bước, vòng hai tay ôm lấy an ủi Lương Lạp Đệ, sau đó dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể để nói ra:

- Nói cho ta.

Người mẹ trẻ kinh ngạc sửng người, một cái ôm thật ấm áp của ân nhân, ban đầu nó làm nàng căng thẳng nên cứng luôn cả người, sau đó tâm trạng bình tĩnh lại thì thân thể dần dần mềm nhũng muốn ngã khụy, Giang Bình An thấy vậy thì càng ôm chặt hơn để giữ nàng lại, một mùi thơm ngan ngát mùi sữa mẹ xộc vào mũi của hắn.

"Hừ, đây mới đúng là mùi hương của Lương Lạp Đệ, một người mẹ trẻ đang cho con bú tí, nữ sát thủ Lý Tố Linh kia chả bắt chước giống gì cả. Ái chà... thơm thật "

Giang Bình An rất vô sỉ, tự dưng quay qua thưởng thức mùi hương của Lương Lạp Đệ, hắn còn không biết e thẹn hít hít vài hơi để tận hưởng nữa chứ.

Hai người đang dán chặt vào nhau, mấy trò mèo của Giang Bình An đều bị nàng biết hết, nàng đang thương tâm vì bị hủy dung, giờ lại chuyển sang e thẹn mắc cỡ c·hết người.

"Thiên hạ tuy khen Giang Bình An thủ tướng là bậc thần tiên cứu nhân độ thế, nhưng cũng có rất nhiều người nói ngài ấy háo sắc, có đến bốn người vợ, nay gặp mặt kiểu này, e rằng lời đồn không sai đây, người gì đâu mà chán ghét..."

Trong đầu thì nói chán ghét nhưng gương mặt của Lương Lạp Đệ bắt đầu đỏ rực, nó bắt đầu đỏ từ hai lỗ tai, gò má rồi lan xuống cổ, ngực và cả người.

Không hiểu vì sao tâm của nàng lại không thấy chán ghét người đang ôm nàng phía sau, mà lại thầm hưởng thụ hơi ấm của người ta truyền qua cho nàng.

Giang Bình An vừa hưởng thụ mùi hương tuyệt vời, lại vừa chờ đợi đáp án mãi mà không thấy, hắn tức giận đùng đùng, dùng hai tay cào ngứa một chút phần eo của Lương Lạp Đệ. Dù rằng vẫn cách một lớp áo bông dày nhưng đây vẫn là trọng điểm của phái nữ, nàng lập tức không chịu nổi.

- Á... nhột... đừng đừng... ta sợ nhột lắm...

- Vậy thì nói mau, vì sao nàng tự hủy dung?

Lương Lạp Đệ cố gắng xoay người trở lại, nhìn thẳng vào mắt của Giang Bình An, nàng muốn nhìn xem ân nhân của mình có ghê tởm khuôn mặt của nàng không. Nhưng khi nhìn kỹ thì Lương Lạp Đệ chỉ thấy trong ánh mắt của kẻ ôm ấp nàng nãy giờ chỉ có sự vô hạn thương tiếc, không chút nào chán ghét hay kinh sợ nào cả.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, nói ra đáp án:

- Bọn cai ngục muốn cưỡng bức ta, ta hết cách đành tự hủy dung, như vậy mới an toàn cho đến giờ.

- Trời ơi, đều là do ta. Cái lũ cai ngục khốn kiếp, không cho bọn chúng lao động công ích 30 năm ta không giải được hận này. Ta thề đời này sẽ lo cho mẹ con nàng thật tốt. Nàng về sống chung với ta nhé?

- Không, không thể được...

Chương 106. Hữu duyên nhân