- Không, không thể được...
- Ah... sao nãy nàng nói sẽ đi mà?
- Ư, thì đi thôi chứ không sống chung được.
- Vì sao? Nàng chán ghét ta sao?
- Làm sao ta dám chứ.
- Vậy tại sao?
- Ta... chán ghét chính mình. Giờ bị hủy dung, ta đâu còn mặt mũi đối diện với ai nữa.
- Nàng nói dối, vừa rồi nàng đối diện với ta đó.
- Đó chỉ là đối với một mình ngài, không lẽ suốt ngày ta cứ trốn trong nhà mãi sao?
- Nhưng không ở cùng ta, nàng vẫn phải giao tiếp với người khác mà?
- Đúng, nhưng đó là không ở bên ngài, không làm ảnh hưởng đến ngài, không để cho Giang Bình An thủ tướng mất mặt...
Nói đến đây nước mắt của Lương Lạp Đệ lại lăn dài trên gương mặt một nửa là thiên thần còn một nửa là ác mộng.
Nàng biết vừa rồi nàng từ chối cái gì, đó chính là cơ hội được sống với người có tài năng, quyền lực thông thiên nhất hiện nay. Nhưng nàng đã tuyệt vọng với nhan sắc của mình, thân thì đã một đời chồng, lại có 4 con của chồng trước, gương mặt hủy dung ghê rợn...
Nhưng nếu nói hối tiếc, hối hận thì không, nhờ hủy dung mà Lương Lạp Đệ giữ được chút ít liêm sỉ cuối cùng cho mình, nhờ hủy dung mà nàng được Giang Bình An thủ tướng cao quý ngỏ lời mời chung sống, chỉ bấy nhiêu thôi thì nàng thấy mình đã lên được tột đỉnh của nhân sinh rồi.
Giang Bình An nhìn Lương Lạp Đệ, hắn thấy tâm tư nàng dằn xé rất dữ dội, hắn không đành lòng nói thêm gì nữa mà tự biết, đã đến lúc thể hiện bản lĩnh của đàn ông đích thực, thể hiện cái bá đạo của một Thần Tiên Thủ Tướng.
Giang Bình An phất tay thu bốn đứa con nhỏ của Lương Lạp Đệ vào không gian trữ vật. Nàng thấy con biến mất liền kinh hoảng la lên:
- Trời ơi... ngài làm gì con ta vậy?
Tiếng la thất thanh của nàng không làm Giang Bình An giật mình chút nào, hắn cúi người ôm bỗng Lương Lạp Đệ lên bằng kiểu ôm công chúa.
- Á... sao... sao ngài lại ẵm ta? Ngài muốn làm gì?
- Khà khà khà... c·ướp nàng về làm áp trại phu nhân.
Nghe đến hai chữ phu nhân, Lương Lạp Đệ e thẹn quên mất phản kháng, chỉ gục đầu vào lòng ngực chàng trai trẻ đang ôm nàng, sải từng bước thoát khỏi ngục tù.
Nàng thấy trong lòng bỗng nhiên thật ngọt ngào như ăn cả chén mật ong, nàng vừa hưởng thụ sự ấm áp của Giang Bình An, lại vừa nghe văng vẳng bên tai từng câu thơ hắn ngâm nga vang lên quanh quẩn trong tòa nhà to:
Tiên phu đã mất để đàn con
Thiếu trước hụt sau khó lo tròn
Vì ta liên lụy rơi khổ hải
Thà hủy hồng nhan vững tiết trinh
Đêm trăng duyên phận xui gặp gỡ
Mây mù vén hết đón dương quang
Tu hoa bế nguyệt không còn nữa
Chỉ thấy lòng son đẹp rạng ngời
Mời nàng chung sống nàng không muốn
Đành c·ướp giai nhân áp trại thôi.
...
Mãi nghe bài thơ mà nàng không biết khi nào mình đã ra đến và ngồi trong Hắc Phi Long.
- Đây là đâu?
- Trong xe của ta.
Lương Lạp Đệ bị ôm, bị ẵm đi, rồi còn bị tuyên bố bắt làm áp trại phu nhân... Nàng hiện giờ lòng rối hơn tơ vò, nàng thật lòng không biết làm sao đối mặt với Giang Bình An thủ tướng, nàng lên tiếng hỏi:
- Ngài đem các con của ta đi đâu vậy?
- Ta cho con của nàng vào một nơi rất an toàn để đem về Đại Thịnh đế quốc.
- Ngài có thể cho ta vào với các con không?
Nhìn Lương Lạp Đệ bối rối, cuống quýt, không tự tin, Giang Bình An biết mình hơi nóng vội, nên đã làm đường đột giai nhân, hắn gật đầu đồng ý rồi thu nàng vào với các con trong không gian trữ vật.
Trong Hắc Phi Long lại trở nên trống trải, chỉ còn lại một mình Giang Bình An, mọi chuyện nãy giờ thoảng qua như một giấc mơ không có thực, chỉ có cái áo vest trắng có vết đạn súng lục làm cháy thủng là minh chứng cho nó tồn tại.
Bỏ qua một bên cảm giác thương hoài, Giang Bình An cho Hắc Phi Long vụt bay về phía người máy Trương Dũng, đúng lý ra hắn chỉ cần gọi ra cửa hàng ảo, dùng bán kính thu hút vật phẩm là hút được ngay, nhưng hắn muốn đến tận nơi xem người máy này đang ở đâu, làm gì như là một lần du ngoạn giải trí.
...
Lọt vào tầm mắt của Giang Bình An là ngôi nhà bỏ hoang lụp xụp, Giang Bình An bước vào trong thì gặp người máy Trương Dũng đã đứng chờ sẵn chủ nhân.
Tổng bộ của người máy Trương Dũng vẫn không có gì thay đổi, vẫn như một bãi rác không dọn dẹp gì nhiều vì không có nhu cầu. Người máy Trương Dũng vừa gặp chủ nhân liền nhanh nhẹn báo cáo thành quả từ ngày 22/12/1960 khi chủ nhân bỏ đi.
Với số tiền giả khổng lồ do chủ nhân để lại, người máy này đã thu mua ráo riết được 70-80% các cổ vật giá trị nhất trong dân gian xung quanh Bắc Kinh.
Tiếc nuối lớn nhất là các cổ vật đỉnh cấp quốc gia hầu như đều nằm trong tay của chính quyền Bắc Kinh cất chứa, người máy Trương Dũng không thể nhúng tay vào.
Giang Bình An cười ha hả và nói:
- Ngươi đừng tiếc nuối, hiện tại ta vừa vơ vét chúng hết cả rồi.
- Ủa, sao lúc trước chủ nhân không làm như vậy?
- Lúc trước người không phạm ta, ta không phạm người. Lúc này thì chúng tính kế ta, nên ta qua đây trừng phạt.
- Chủ nhân thật là một người có nguyên tắc.
- Ngươi tính thử xem, với lượng đồ cổ của ngươi và ta, thì chúng ta đã nắm bao nhiêu phần cổ vật của cả Trung Quốc xưa kia?
- Nếu tính về số lượng thì là rất nhỏ, chỉ khoảng 0,01% trở xuống. Nhưng nếu tính về chất lượng thì đạt tới 70% trở lên.
- Hay, hay quá. Như vậy nội tình gốc gác về cổ vật của Đại Thịnh đế quốc đã vượt qua Bắc Kinh rồi. À, mà vừa rồi ta còn mới bị dính bẫy của bọn chúng, nên tính trừng phạt thêm, ta muốn đi dạo một vòng Tử Cấm Thành, thu dọn thêm cổ vật để về làm quà cho hoàng đế Phổ Nghi, chắc chắn bệ hạ sẽ vui lắm đây vì nó đúng ngay dịp đăng cơ và cưới hoàng hậu.
- Nếu chủ nhân thu được cổ vật trong Tử Cấm Thành, đặc biệt là ngai vàng. Thì chúng ta đã đạt gần khoảng 75% chất lượng cổ vật.
Giang Bình An sờ sờ cái cằm suy nghĩ.
- Vẫn có vẻ ít quá nhỉ?
- Vậy chủ nhân có thể viếng thăm một lần viện bảo tàng quốc gia, nơi này toàn hàng xịn.
- Có lý, mà nó nằm sát Tử Cấm Thành, thật là một công đôi việc.
- Nếu thu gom nơi đó, chúng ta có thể đạt tới 80-85% các cổ vật giá trị cao.
- Vậy là đẹp rồi. Cứ quyết định như vậy đi. Sau này Đại Thịnh đế quốc lập ra viện bảo tàng đế quốc, có thể bán vé cho du khách. Lúc đó dù ta hết làm thủ tướng, thất nghiệp thì cũng có tiền dưỡng lão rồi. Ha ha ha...
- Chủ nhân thật là khéo đùa.
- Trương Dũng, ngươi là người máy đầu tiên theo ta, ta cho ngươi đặc quyền tự do lựa chọn, ngươi muốn theo ta về hay ở đây tiếp.
- Ta muốn theo chủ nhân về Đại Thịnh đế quốc, Bắc Kinh nơi này đã bị ta vắt kiệt, lại thêm chủ nhân tối nay hạ tử thủ thì đã không còn gì hấp dẫn nữa rồi.
- Hảo, vậy thì về Đại Thịnh đế quốc. Sau khi về đó, ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn mở viện bảo tàng cho Đại Thịnh đế quốc, rồi làm viện trưởng, chuyên phụ trách về cổ vật.
- Hay a, cứ quyết định như vậy đi, tốt nhất là nên thêm một nhà đấu giá cổ vật, tranh hoạ, sách báo quý hiếm, đá quý... Như vậy sẽ tăng ảnh hưởng về mặt văn hóa của Đại Thịnh đế quốc trên quốc tế lên rất nhiều.
- Rất hân hạnh hoàn thành nhiệm vụ thưa chủ nhân của ta.
- Ha ha ha...
Hai chủ tớ nhìn nhau cười đầy thỏa mãn, nhưng sau đó Tử Cấm Thành và viện bảo tàng quốc gia của Bắc Kinh tao ương.
Người báo thù ghé thăm đã là đáng sợ, hà huống gì lại là một người báo thù có trong tay cửa hàng ảo và không gian trữ vật.
Bán kính thu hút vật phẩm vừa ra thì tất cả các cổ vật giá trị hiển thị quá rõ ràng, không mảy may bỏ sót, thậm chí có những bảo tàng nho nhỏ của các triều đại trước dấu diếm không ai phát hiện, thì bây giờ cũng lọt vào tay của Giang Bình An.
Chỉ có những cổ vật liên quan mật thiết đến n·gười c·hết như áo quan, xác ướp, vải liệm... Giang Bình An chán ghét thì hắn mới không thèm đụng vào.
Trong Tử Cấm Thành, ngay vị trí hắn lấy đi ngai vàng, Giang Bình An có để lại một tờ giấy thông báo rõ lý do:
Bắc Kinh nguyệt dạ thăm tử cấm
Vật quy nguyên chủ tặng Phổ Nghi.
Còn bên trong viện bảo tàng quốc gia thì Giang Bình An nhắn rằng:
Mưu sâu kế độc bầy chuột nhắt
Vét sạch bảo tàng răn Bắc Kinh.
Hắn hy vọng có mấy lời nhắn gửi đầy thành ý này sẽ làm một vài tay lãnh đạo của Bắc Kinh thổ huyết, như vậy thì hắn càng có lời.
Đại công đã cáo thành, chủ tớ Giang Bình An quay đầu Hắc Phi Long trở về Đại Thịnh đế quốc, hiện giờ đã gần 2h sáng ngày 1/2/1961, chỉ còn vài tiếng nữa là hoàng đế Phổ Nghi đăng cơ và cưới hoàng hậu. Có lẽ cái ngai vàng từ Tử Cấm Thành tặng cho hoàng đế Phổ Nghi sẽ khiến cho ông bạn vong niên này của hắn vui hơn nữa.
...
Tốc độ siêu cao của Hắc Phi Long giúp Giang Bình An trở về Thịnh Cung chỉ vừa qua 2h sáng, lần này hắn không âm thầm lặng lẽ kim ốc tàng kiều, mà vẫn công khai minh bạch, thông báo cho bốn mỹ kiều thê biết chuyện của Lương Lạp Đệ.
Nếu các nàng chấp nhận thì dễ, nếu các nàng không chấp nhận thì hắn sẽ tính toán đường khác.
Đêm khuya thanh vắng, bỗng dưng bị gọi dậy, các kiều thê rất ngỡ ngàng, sau đó nghe ái lang kể về Lương Lạp Đệ vì hắn mà bị liên lụy, vì trinh tiết mà phải hủy dung... Các nàng thương cảm nghẹn ngào, Tần Hoài Như đại diện cho hậu cung kêu ái lang cho Lương Lạp Đệ ra để các nàng coi mắt.
Nếu hữu duyên và hợp nhãn thì thành chị em cả đời, còn nếu không hợp nhãn thì sẽ khó khăn rất nhiều...
0