Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 109. Giang sơn và mỹ nhân

Chương 109. Giang sơn và mỹ nhân


Tần Kinh Như háo thắng, đâu chịu thua chị kém em, vội tung ra một sát chiêu làm tất cả các tỷ muội đều cam bái hạ phong.

- Ta đây mới là thê thảm nhất, suốt mấy năm trời luôn chăm nôm cho Giang ca ca, quét dọn nhà cửa mà không hề được một cục kẹo nào hết, mãi đến vừa rồi ca ca mới chấp nhận lấy ta làm vợ đấy.

Giang Bình An nãy giờ đứng ngoài cửa phòng lấp ló, thính lực quá tốt khiến cho hắn nghe lén được tất cả lời của mấy kiều thê, hắn lầm bầm tự mắng bản thân:

- Giang Bình An, ngươi đúng là một thằng khốn kiếp.

Thế nhưng mắng thì mắng, hắn vẫn cười ha hả đi vào gặp gỡ ngũ phu nhân mới toanh của hắn, gọi là mới toanh vì nàng vừa gia nhập đại gia đình Giang gia, và cũng bởi vì dung nhan của nàng đã hoàn toàn thăng cấp nhờ uống Mỹ Nhan đan.

- Lương Lạp Đệ, nàng có hài lòng với nhan sắc của mình không?

- Ta hài lòng, rất hài lòng, cảm ơn ngài đã cho ta tiên đan, hồi phục được nhan sắc, thậm chí còn đẹp hơn cả ngày xưa rất nhiều.

Giang Bình An xụ mặt, đi đến bên nàng, vươn tay đét nhẹ vào mông nàng một cái.

Bốp...

Lương Lạp Đệ không đau lắm, thậm chí cú đánh yêu này còn làm nàng động xuân ý, mặt mày đỏ lừ hệt như tôm bị luộc, nàng oán trách anh chàng này táo bạo quá, ở đây chị em nhiều như vậy mà không chừa chút mặt mũi nào cho nàng cả.

- Sao ngài lại đánh ta? Ở đây nhiều người lắm.

- Vậy sao nàng còn gọi ta là ngài?

- Ơ thì... tại ta chưa quen... Phu quân, chàng đừng trách ta nhé.

- Đúng, phải gọi là như vậy. Đi với ta, ta dẫn nàng vào phòng xem các con.

Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao, Tú nhi cả bốn trẻ đều còn ngủ ngon lành trên giường to với chăn ga nệm trắng tinh.

Lương Lạp Đệ nhìn thấy con bình yên mới thở phào nhẹ nhõm, nàng đến gọi con dậy.

Giang Bình An phải công nhận về đối nhân xử thế khéo léo, thì Tần Hoài Như ăn đứt Lương Lạp Đệ, nhưng chuyện dạy con thì Lương Lạp Đệ lại bỏ xa Tần Hoài Như cả mấy con phố. Cả bốn đứa bé đều cực kỳ ngoan ngoãn, vừa nghe mẹ gọi đã lòm còm bò dậy.

Cả bốn ngơ ngác nhìn mẹ rồi nhìn xung quanh thấy quá xa lạ, nhưng lại quá đẹp đẽ, chỉ riêng hương thơm từ ga nệm, từ căn phòng cũng đã chiếm thiện cảm từ các bé.

Lương Lạp Đệ ôm các con, nàng nghĩ đến từ đây mấy mẹ con khổ tận cam lai mà vui mừng phát khóc, bé Đại Mao lớn nhất, năm nay hơn 6 tuổi, quan sát thấy mẹ khóc vội vàng giơ tay lên chùi gương mặt cho mẹ, nhưng bé chỉ vừa giơ tay lên liền phải ngừng lại và rất ngạc nhiên.

- Ơ, mẹ ơi, sao gương mặt mẹ lại xinh đẹp lại rồi?

- Con có thích không?

- Con thích.

Còn lại 3 đứa em cũng bắt chước anh cả mà quan sát mẹ, quả nhiên là mẹ đã xinh đẹp lại như xưa, cả đám lập tức nhao nhao vui mừng xúm xít lại bên Lương Lạp Đệ để nựng nịu gương mặt đẹp của mẹ.

Giang Bình An im lặng, đứng kế bên cười thỏa mãn, đây là thành quả của hắn, thật sung sướng khi có năng lực giúp người khác, huống chi đây lại là ngũ phu nhân của hắn, là người một nhà, trọn đời trọn kiếp.

Lương Lạp Đệ chờ các con bình tĩnh lại, nàng liền giới thiệu:

- Các con, đây là người đã cho chúng ta lương thực cứu đói mấy mẹ con ta lúc trước.

Tất cả không đợi nhắc nhở, cả bốn bé đã khoanh tay ngay lại và đồng thanh:

- Chúng con cảm ơn thúc thúc.

- Đây cũng là người đã giải cứu mẹ con ta ra khỏi nhà giam hôm qua.

- Chúng con cảm ơn thúc thúc.

- Và chính người này đã chữa lành gương mặt cho mẹ.

- Chúng con cảm ơn thúc thúc.

Lương Lạp Đệ hỏi các con:

- Như vậy, mẹ có thể lấy người này làm chồng không?

Lúc này bốn anh em bắt đầu rối ren, Tú Nhi và Tam mao còn rất nhỏ, chỉ có hai anh lớn một chút nhìn nhau mím môi rồi cùng gật đầu.

- Dạ chúng con đồng ý ạ.

Không để Lương Lạp Đệ kịp nói, Giang Bình An xen vào:

- Nếu ta lấy mẹ của các con làm vợ, thì các con sẽ gọi ta là gì?

- Dạ là cha.

- Ha ha ha... Giang Bình An ta lại có thêm 4 người con nữa, thật là đáng mừng. Nào nào, cùng cha đi ăn sáng thôi.

- Khoan đã phu quân, chàng chờ ta tắm rửa thay đồ cho các con đã, chúng nó đã mấy ngày rồi không tắm.

- Ha ha ha... không sao đâu. Đi ăn trước đi, ta nghe bụng của các con ta sôi ùng ục rồi, cứ ăn trước đã.

Nói xong hắn cúi người bế bổng Tú nhi và Tam Mao đi về phía phòng ăn. Lương Lạp Đệ cũng ngoan ngoãn dắt theo Đại Mao và Nhị Mao đuổi theo, nàng thấy phu quân không nghe mình, không những không buồn mà lại còn vui tươi hớn hở vì phu quân thật lòng thật dạ yêu thương con của nàng, chứ không phải chỉ vì sắc đẹp của nàng mà qua loa đại khái.

...

Phòng ăn hiện giờ đã tíu tít rất nhiều người, bốn cô vợ cùng cả hai đứa con của Tần Hoài Như: tiểu Đương và Bổng Ngạnh.

Hôm nay là đại lễ của cả đế quốc, tất cả học sinh, công nhân đều được nghỉ học nghỉ làm, dĩ nhiên chỉ trừ những công nhân trực nhật cắt cỏ, nuôi dưỡng đàn gia s·ú·c, gia cầm.

Vì vậy Bổng Ngạnh cũng không ngoại lệ, phải quay về nhà làm một đứa con ngoan. Hiện tại Bổng Ngạnh đã 7-8 tuổi, tuy tính tình được mài giũa khá nhiều, không còn xốc nổi và t·rộm c·ắp, nhưng cái h·ạt n·hân ích kỷ vẫn còn bên trong không thay đổi.

Cả nhà Giang Bình An lẫn Bạch Thắng tổng giám đốc đều nhận biết điều này, nhưng đây là thiên tính khó dời. Cả đời này có lẽ Bổng Ngạnh vẫn mãi như vậy, nhưng cũng không sao, Giang Bình An dư sức lo lắng và gánh vác cho nó, miễn là nó đừng gây hoạ quá lớn là được.

Bên ngoài Giang Bình An dẫn cả năm mẹ con của Lương Lạp Đệ vào phòng ăn, hai bên mau chóng chào hỏi và ăn sáng.

Vì hôm nay có mẹ con của Lương Lạp Đệ còn yếu sức, không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, nên bữa sáng chỉ ăn cháo hải sản thơm ngon bổ dưỡng lại nhẹ bụng.

Điều rất tri kỷ này chính là tâm ý của vợ cả Tần Hoài Như, chính sự chu đáo luôn lo tròn cho mọi người trong nhà như vậy, mới làm tất cả mọi người kính nể, tôn trọng người vợ lớn này.

...

Bên nhà Giang thủ tướng đang ăn sáng một đại gia đình, còn phía nhà đối diện của hoàng đế Phổ Nghi thì thanh tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có hoàng đế Phổ Nghi và Hải Đường cô nương ăn sáng 2 người.

Sau bữa sáng, sắp sửa thay lễ phục, trang điểm đi làm lễ, hoàng đế Phổ Nghi dắt tay ý trung nhân ra cạnh ban công, ngắm nhìn phía dưới mọi người đang tất bật chuẩn bị các bước cuối cùng, ông ta cầm tay Hải Đường thật chặt rồi khẽ hỏi:

- Sáng nay vừa đăng cơ lại vừa cưới nàng, Hải Đường, theo nàng thì đối với ta việc gì quan trọng hơn?

- Vì sao sắp đến giờ làm đại lễ mà ngài lại hỏi th·iếp như vậy?

Hoàng đế Phổ Nghi không trả lời, ông chỉ cầm tay Hải Đường, hai mắt đăm đăm nhìn nàng thật trìu mến, ông vô cùng muốn nghe đáp án của nàng để xem nàng có đồng cảm với ông hay không.

Hải Đường bị nhìn như vậy liền biết câu hỏi vừa rồi rất quan trọng với hoàng đế Phổ Nghi, nàng suy tư thật kỹ và trả lời thẳng thắn:

- Nếu ngài muốn nghe th·iếp nói thì th·iếp sẽ nói thẳng đây, mong ngài đừng phật lòng. Th·iếp nghĩ rằng việc cưới th·iếp sẽ là việc quan trọng hơn trong mắt ngài. Bởi vì...

Mới nói tới đây thì hoàng đế Phổ Nghi đã giơ lên ngón tay ngăn môi không cho mỹ nhân nói tiếp.

- Đủ rồi, ta chỉ cần biết nàng đồng cảm với ta là được. Đối với ta, giang sơn và mỹ nhân không khó lựa chọn, vì thực ra giang sơn này không phải của ta, chỉ có nàng mới là của ta mà thôi.

Bản tính tò mò và thám thính mật vụ lại nổi lên, Hải Đường ngứa nghề nên dò la:

- Vì sao giang sơn không phải của ngài? Không lẽ nó là của Giang thủ tướng?

- Nó vốn dĩ không phải của ta, ta làm gì có đủ tài đức để dựng nó lên được. Nhưng nó cũng không phải của Giang ái khanh.

Hai mắt của Hải Đường vụt sáng, nàng không ngờ sáng nay nàng lại được nghe một bí mật, bí mật này rất có thể là về kẻ thần bí đứng phía sau Giang thủ tướng.

- Không phải của ngài, không phải của Giang thủ tướng, vậy là của ai? Không lẽ là của một thế lực rất mạnh?

- Đúng, nó là của một thế lực mạnh nhất trong mọi triều đại...

Hải Đường vui quá, ngọc thể run rẩy, lắng nghe thật kỹ đáp án.

- ... Thế lực ấy là nhân dân, họ chính là chủ nhân thực sự của cả đế quốc chúng ta.

Hải Đường ỉu xìu như một quả bóng xì hơi.

"Trời ơi là trời, có vậy thôi mà cũng làm ta mừng hụt nãy giờ hà. Hừ, tối nay động phòng thì biết tay ta"

Hoàng đế Phổ Nghi tội nghiệp đâu có biết mình vừa đắc tội giai nhân thê thảm, ông ta nghĩ đến tin nhắn bí mật của Giang ái khanh gửi trong điện thoại hồi sáng sớm, nên nhân cơ hội hỏi ngay một vấn đề sắc bén:

- Hải Đường, nàng có yêu ta không?

Câu hỏi hệt như một lời tỏ tình, người bị hỏi chưa thấm mà người hỏi đã phê trước, hoàng đế Phổ Nghi nhắc đến chuyện tình yêu liền bỗng thấy trong lòng ngọt ngào, nhưng ngay lúc này, dược lực của Âm Dương Hoan Hỉ đan phát huy tác dụng, thay vì hoàng đế Phổ Nghi chỉ thấy ngọt ngào như 2g đường, thì giờ tình yêu của hoàng đế được phóng đại, ông thấy trong lòng ngọt ngào tới tận 10g đường.

- Có chứ, ta yêu ngài, Ái Tân Giác La Phổ Nghi.

Tác dụng của Âm Dương Hoan Hỉ đan cũng không tha cho Hải Đường, nàng không có thể chất làm vô hiệu hóa đan dược, nên nàng cũng thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào như ăn cùng một lúc 10g đường.

Phút chốc tình cảm cả hai thăng hoa, sau đó bắt đầu ảnh hưởng nhau, kêu gọi nhau dưới tác động của Dương đan và Âm đan... Hoàng đế Phổ Nghi không kiềm được nữa, ông ta kéo Hải Đường vào lòng, tham lam xâm chiếm bờ môi mọng đỏ của giai nhân.

Cả hai hôn nhau vong tình.

Cảm giác ngọt ngào trong lòng của cả hai liên tục tăng lên:

10g đường

20g

30g...

Hoàng đế Phổ Nghi loáng thoáng hiện ra trong đầu tin nhắn của Giang ái khanh...

=====

Chương 109. Giang sơn và mỹ nhân