Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 110. Đỉnh của tình yêu
Hoàng đế Phổ Nghi loáng thoáng hiện ra trong đầu tin nhắn của Giang ái khanh:
"Sáng nay đã hoàn tất lần điều tra cuối cùng về hoàng hậu tương lai Vương Mộng Hải Đường. Đây chính là mật vụ bí danh Hải Đường Nhất Tiếu nhận nhiệm vụ thực hiện kế hoạch Điêu Thuyền Tam Kế.
Nhưng Hải Đường đã phản bội Bắc Kinh vì đã yêu bệ hạ.
Việc cưới hay không là tùy bệ hạ"
Mới sáng khi nãy, trong ngày vui nhất đời, hoàng đế Phổ Nghi vừa thức dậy đã nhận được tin nhắn bí mật từ ái khanh của mình.
Tính thật giả của tin nhắn đã không có gì phải bàn cãi, vì Giang ái khanh không có động cơ để gạt hoàng đế, trừ phi muốn chiếm hữu Hải Đường. Nhưng rõ ràng mấy bữa nay Giang Bình An không hề muốn tiếp cận Hải Đường.
Trong lòng của hoàng đế Phổ Nghi từ khi quen Hải Đường luôn có một cục đá đè nặng trĩu, cái đế vương chi tâm của ông lúc nào cũng nghi ngờ trọng trọng, nó liên tục gửi cảnh báo cho ông là Hải Đường rất có vấn đề.
Nhưng hoàng đế Phổ Nghi bỏ qua tất cả cảnh báo đó, vẫn luôn yêu sống yêu c·hết giai nhân, thề yêu mỹ nhân không sợ mất giang sơn.
Đây không phải là hoàng đế Phổ Nghi không màng giang sơn, không màng lê dân bách tính. Mà là vì giang sơn này đâu phải của ông, đây là đế quốc theo chế độ Quân Chủ Lập Hiến, hoàng đế Phổ Nghi chỉ là biểu tượng, hà huống gì bên cạnh còn có một Thần Tiên Thủ Tướng, thì giang sơn làm sao sợ mất, lê dân bách tính làm sao chịu khổ?
Thậm chí đế quốc còn không thu của con dân một đồng xu để xây dựng cung điện xa hoa hoặc ăn chơi phung phí. Như vậy chuyện hoàng đế say mê mỹ nhân là hoàn toàn không ảnh hưởng đến giang sơn và con dân.
Tuy đã nghĩ rõ ràng như vậy, nhưng hoàng đế Phổ Nghi vẫn nặng trĩu tâm tư, bị đế vương tâm nhắc nhở liên tục:
"Hoa đẹp là hoa có gai
Chữ sắc trên đầu có một con dao"
Thế rồi sáng nay, Giang ái khanh gửi kết quả thẩm tra cuối cùng, hoàng đế Phổ Nghi đọc tin mà vui buồn lẫn lộn.
Ông rất buồn vì cảnh báo trong lòng đã đúng, quả nhiên hoa đẹp là hoa có gai. Hải Đường là mật vụ của Bắc Kinh, tiếp xúc với ông là có mục đích.
Nhưng hoàng đế Phổ Nghi lại rất vui vì tin báo đã nói rõ ràng, Hải Đường Nhất Tiếu đã phản bội Bắc Kinh vì yêu ông. Chỉ cần xác định được tình yêu của nàng thì biết ngay chuyện phản bội là thật hay giả vờ.
Thế là hoàng đế Phổ Nghi lập tức hành động tìm kiếm đáp án, không phải bằng một câu hỏi hời hợt:
Nàng có yêu ta không?
Mà là bằng nụ hôn, hoàng đế Phổ Nghi tin chắc chắn không ai có thể giả dạng thành công một nụ hôn yêu nhau say đắm, nhất là khi hôn đến mức vong tình.
Như vậy vong tình là gì? Thế gian luôn tự hỏi thế nào là yêu, người người luôn nói mình đã yêu.
Thế nhưng có mấy ai từng hôn người yêu của mình một cách vong tình?
Một nụ hôn vong tình khó thể diễn tả bằng lời, chỉ biết rằng khi hôn nhau vong tình thì trong lòng ngọt xì xì, môi dán môi, cả hai như hòa tan vào nhau, mọi cảnh vật xung quanh, mọi người lạ xung quanh đều như biến mất, cả thế giới như chỉ còn lại hai người, không còn biết gì đến ai nữa cả.
Chỉ có những ai may mắn, từng hôn được người mình yêu những nụ hôn vong tình thì mới thật tâm thông cảm khi thấy những cặp đôi khác hôn nhau vong tình trên đường phố, ở những nơi công cộng...
Khi đó ta nên chúc phúc cho họ, họ đã may mắn hưởng thụ được những nụ hôn vong tình, đỉnh cao của tình yêu đôi lứa.
Tục truyền, ở bên nước Pháp, đặc biệt là ở Paris, mọi người khi thấy những cặp đôi hôn nhau vong tình như vậy thì đều dừng lại bước chân, đồng loạt vỗ tay tán thưởng, chúc mừng cho hai người...
Quay trở lại trường hợp của hoàng đế Phổ Nghi, sáng nay, lần đầu tiên ông xâm chiếm đôi môi mọng đỏ của ý trung nhân để tìm cho ra đáp án trước ngưỡng cửa hôn nhân.
Cuộc hôn nhân này ông thề rằng chỉ chọn giai nhân không chọn giang sơn, nhưng chọn giai nhân mà giai nhân không yêu ông thì ý nghĩa gì nữa đây?
Nhưng may mắn đã mỉm cười với ông, quả thật Hải Đường có tình cảm với ông dù rằng không quá nhiều, sau đó là hoàng đế may mắn vì có Giang ái khanh, luôn xem ông là bạn bè thật sự, hết lòng lo nghĩ cho ông, thậm chí lén sử dụng Âm Dương Hoan Hỉ đan...
Chính vì vậy nụ hôn vong tình đã xuất hiện thật sự trong buổi sáng quan trọng này như một kỳ tích.
Hoàng đế Phổ Nghi quên hết tất cả: quên Đại Thanh, quên đi Từ Hi thái hậu, quên các hoàng hậu phi tần cũ, quên thái giám, quên tù đày khổ ải...
Hải Đường thì quên mật vụ, quên nhiệm vụ, quên Bắc Kinh...
Cả hai bị cơn lốc ngọt ngào của tình yêu càng lúc càng cao cuốn lấy, trôi phăng đi, họ thậm chí không còn biết mình đang ở đâu, đang làm gì nữa, tất cả chỉ còn lại tình yêu thuần khiết.
...
Nụ hôn kéo dài gần 5' cả hai suýt ngạt thở mấy lần, khi buông nhau ra, cả hai không ai còn có thể nghi ngờ tình yêu dành cho nhau được nữa. Tình yêu là có thật, không thể nào làm giả.
Hoàng đế Phổ Nghi cười thật to, thật sảng khoái khi thấy giai nhân e thẹn thoát đi hiện trường để chuẩn bị làm lễ, ông rút điện thoại ra xóa ngay tin nhắn bí mật lúc sáng, sau đó ông gửi một tin cho Giang ái khanh:
"Cảm ơn ngươi, bạn của ta"
Gần 9h, hoàng đế Phổ Nghi dắt tay Hải Đường bước đi ra làm lễ, cả hai ăn mặc long bào, phượng váy... vàng son rực rỡ, sắp ra khỏi nhà, ngang qua phòng tiếp khách to lớn, bất chợt hoàng đế Phổ Nghi ngẩn ngơ nhìn vào trong.
Phía trong phòng tiếp khách, đang chễm trệ chiếm vị trí độc tôn là một chiếc bục chứa bên trên là ngai vàng, chiếc ngai vàng của cả triều đại nhà Thanh, vật sở hữu cũ của hoàng đế Phổ Nghi.
Nó quá quen thuộc, quá nhiều kỷ niệm, ông chỉ liếc sơ qua là đã biết ngay chính nó rồi.
- Đây là quà tặng cho ta đăng cơ sao? Giang ái khanh ơi là Giang ái khanh, ngươi quá có tâm, nhưng chỉ e Tử Cấm Thành và Bắc Kinh tối hôm qua phải tao ương rồi!
Hải Đường đứng sát bên cạnh, nghe vậy, giật giật mí mắt, âm thầm than khổ.
"Trời ạ, Bắc Kinh gặp gỡ đối thủ như Giang thủ tướng, Giang thần tiên, không biết là tạo cái gì nghiệt nữa đây? Bên kia giờ này không biết ra sao, có náo loạn hay không?"
...
9h sáng Bắc Kinh, tại phòng hội nghị cấp cao nhất, Mao Trạch Đông chủ tịch đang chủ trì buổi họp.
Mười hai vị đại lão mặt mày đen như đáy nồi, ai nấy đều buồn không còn thiết sống gì nữa cả, thậm chí vị đại lão thứ 13, Vương chủ nhiệm, là người xui xẻo nhất, đã thổ huyết hai lần phải đưa đi c·ấp c·ứu, thở oxy.
Vị Vương chủ nhiệm này chính là trùm huấn luyện sát thủ, điệp viên, mật vụ của Bắc Kinh, ấy thế mà sáng nay lại liên tiếp biết được hai tin:
Điêu Thuyền hóa Tây Thi, tức là Hải Đường Nhất Tiếu đã phản bội.
Lý Tố Linh bị hốt gọn cả ổ sát thủ.
Hai tin này như sét đánh ngang mày của Vương chủ nhiệm, đây là hai học trò ông ta yêu quý nhất, xuất sắc nhất, ấy vậy mà đều bị gãy kích trầm chu...
Hai ái đồ đã mất làm vị đại lão này tức giận công tâm, hộc máu tận hai lần, phải đi c·ấp c·ứu, nghe đâu sau này bỏ nghề về vườn, cuốc đất trồng rau, vui thú điền viên.
Ngoài tổn thất to lớn của ngành sát thủ, mật vụ thì Bắc Kinh còn bị mất đi hầu như toàn bộ của cải gốc gác.
Mao Trạch Đông chủ tịch tức giận liếc xéo phe phái đối lập Đặng Tiểu Bình rồi đập bàn gầm thét:
- Tại sao? Tại sao chúng ta đã lên kế hoạch dấu giếm kỹ lưỡng các bảo tàng từ trước rồi mà vẫn bị mất là sao? Ai, ai có thể trả lời cho ta biết không? Ai phải đứng ra chịu trách nhiệm này?
Bị ánh mắt như muốn ăn thịt người của Mao Trạch Đông chủ tịch chiếu tướng, Đặng Tiểu Bình không thể không đứng lên, dùng thân thể nhỏ bé của ông ta gánh lấy trách nhiệm:
- Là ta, chính ta chịu trách nhiệm cất giấu, giữ gìn các bảo tàng quốc gia, nhưng đã không hoàn thành được nhiệm vụ, ta xin nhận mọi hình thức kỷ luật của tổ chức.
Cơ hội ngàn năm một thuở đã tới tay để trừ dị kỷ, Mao Trạch Đông chủ tịch lập tức kêu gọi lính gác vào bắt đi và giam giữ Đặng Tiểu Bình chờ điều tra.
Mao Trạch Đông chủ tịch vui sướng hớn hở trong lòng:
"Hừ, đáng đời. Cứ tối ngày lên án ta làm người dân c·hết đói, giờ ta chỉ cần giao cho một củ khoai lang nóng là đã bị trúng chiêu rồi đấy. Chuyến này họ Đặng ngươi sẽ một đi không trở lại vì cái tội tư thông với địch. Ta biết tỏng là tính kế cái tên Giang Bình An kỳ quái kia thì sẽ không có ngày lành mà. Ha ha ha... giờ thì rảnh tay, không ai chống cự nữa rồi"
Nhưng Mao Trạch Đông chủ tịch cũng không biết Đặng Tiểu Bình lúc bị áp giải đưa đi lại đang bi ai cho họ Mao, cho Bắc Kinh, cho Trung Quốc.
"Họ Mao này c·hết đến nơi rồi mà vẫn không từ bỏ tranh giành quyền lực, Bắc Kinh hiện giờ mất hết tài sản, như một đầu xe lửa không có than đá, làm sao mà chạy, làm sao vận hành? Sớm muộn gì cũng bị Quảng Đông ép c·hết, thôi thì ta dứt khoát đi trước để khỏi chướng tai gai mắt, buồn khổ trong lòng.
Ai dà dà... không phải quân ta quá vô năng, mà là quân thù quá mạnh mẽ... Điều an ủi lớn nhất lúc này là tuy Quảng Đông độc lập nhưng Đế Quốc Đại Thịnh vẫn là của Trung Quốc, vẫn do hoàng đế Trung Quốc đứng đầu, con dân cũng là người Trung Quốc 100%.
Như vậy, tương lai của Trung Quốc chắc chắn sẽ nằm ở Đại Thịnh đế quốc, chỉ là đổi một cái tên, đổi một triều đại.
Tiếc nuối duy nhất có lẽ là nằm ở cái tên Giang Bình An thủ tướng kia, tên đó dường như có quyền năng vô biên, hốt gọn mấy trăm vạn liên quân của Mỹ mà như thể cất đồ vào túi. Nhưng tên này lại không có tâm tư muốn mở rộng bờ cõi, không muốn đưa Trung Quốc lên làm bá chủ toàn cầu, mà lại lập ra cái gọi là Liên Minh Thịnh Vượng, chuyên đi cứu dân độ thế...
Thật là uổng phí, đại tài không được trọng dụng."
Từ đó về sau, vị lãnh đạo nhỏ bé Đặng Tiểu Bình nổi tiếng cứng rắn này của Trung Quốc đã không còn ai nhìn thấy nữa, con đường chính trị luôn là từng bước như đi trên băng mỏng, chỉ cần chút sơ sẩy là thi cốt vô tồn.
Nhưng mọi việc vẫn chưa dừng lại ở đó...