Đâu ai ngờ rằng một đứa bé 7-8 tuổi như Bổng Ngạnh lại có nhiều suy nghĩ rối rắm như vậy.
Giang Bình An cũng không chú ý nhiều, hắn phớt lờ cả Bổng Ngạnh lẫn Jessica Alba, chỉ cùng cả nhà ăn một bữa cơm chiều, sau đó rủ vợ con đi một chuyến.
Mục tiêu không xa, chỉ là đến một khu dân cư gần Thịnh Cung nhất, nơi đây hắn mua sắm thêm một tòa nhà cao tầng, nhưng cao cấp hơn loại bình thường vài cấp bậc để đền bù cho những người bị hắn liên lụy ở Bắc Kinh.
Vào bên trong quảng trường của tòa nhà cao tầng, Giang Bình An đưa ra những người trong trại giam mà hắn đã giải cứu hai hôm trước, vốn dĩ nên đưa ra sớm, nhưng công việc quá dồn dập: đại lễ đăng cơ, lập hoàng hậu, phòng thủ máy bay tiêm kích, tăng thành viên Liên Minh Thịnh Vượng, họp báo... nên mãi đến đêm nay mới đưa ra được.
Mọi người lúc hắn cứu là đang ngủ nghỉ, giờ đưa ra vẫn là đang ngủ, Giang Bình An cho mọi người xếp đặt theo từng nhà, trước mỗi nhà đều có đặt sẵn một hộp quà tặng chuộc lỗi, bên trong mỗi hộp chứa 1000 miếng vàng lá, mỗi miếng một lượng vàng.
Việc dùng vàng như vậy để bù đắp là khá thô tục, nhưng Giang Bình An nghĩ nó sẽ giúp ích rất nhiều cho mọi người, còn hơn cả trăm lần những lời cảm ơn hay xin lỗi sáo rỗng.
Quá nhiều người bị liên lụy, chắc chắn sẽ có người thông cảm, có người oán trách, thậm chí có người sẽ thù hận... Nhưng đền bù thì Giang Bình An vẫn đền bù, hắn cho họ nhà tốt để an cư, cho vàng để làm vốn, sắp xếp việc làm để mọi người có thu nhập.
Nếu ai thông cảm thì vẫn làm bạn bè liên hệ, còn nếu oán trách thù hận thì chỉ cần không tiếp xúc, mắt không thấy, tai không nghe sẽ không bị phiền.
Trong quảng trường của khu tòa nhà mới, mãi nửa giờ sau mọi người mới tỉnh táo lại và dần dần hiểu chuyện gì đã xảy ra, lúc này trong phía người nhà của Giang Bình An, Bổng Ngạnh tinh mắt nhìn thấy hai bóng người thân quen, nó chạy vụt đến phía Giả Trương thị và Giả Đông Húc vừa thức tỉnh, kêu to thất thanh:
- Cha, nãi nãi...
Tần Hoài Như nhìn con trai lớn nhận được cha và bà nội, nàng vui buồn lẫn lộn, vui vì con trai gặp lại người thân máu mủ, buồn vì linh cảm có lẽ sẽ xa con. Nàng nhìn ái lang của mình như muốn hỏi ý, Giang Bình An mỉm cười gật đầu, hắn không nhỏ mọn đến nỗi ngăn cản vợ mình đi chào hỏi.
Sau đó Tần Hoài Như dẫn con gái nhỏ tiểu Đương đi thăm hỏi Giả Trương thị và Giả Đông Húc. Cũng may, tánh tình hai người này đã bị mài giũa te tua trong ngục giam lúc trước, nên đã không dám làm xằng làm bậy, đặc biệt là ở trước mặt của Giang Bình An, một thủ tướng đầy quyền thế hiện giờ.
Cuộc chào hỏi diễn ra nhẹ nhàng, tiểu Đương vẫn về ở với mẹ Hoài Như, còn Bổng Ngạnh thì ở lại với cha và bà nội đúng như Hoài Như đã linh cảm.
Giang Bình An biết kiều thê khổ tâm nên đã an ủi:
- Nàng đừng quá lo lắng, hiện tại Giả gia sống ở Đại Thịnh đế quốc là hưởng phước, họ đã có nhà ở, sẽ có việc làm có thu nhập cao, ngoài ra có số vốn 1000 lượng vàng thì Bổng Ngạnh, con trai của chúng ta cũng sẽ không chịu khổ đâu.
Tần Hoài Như bồi hồi trong lòng, nàng biết rõ con cái lớn rồi sẽ tới lúc độc lập đi xa, nên nàng cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Điều nàng được an ủi nhất trong lúc này là vừa rồi ái lang nói "con trai của chúng ta" câu này chứng tỏ dù như thế nào thì ái lang nàng đã chọn, cũng luôn xem Bổng Ngạnh là con trong nhà chứ không phải người ngoài.
Tần Hoài Như cảm động, nàng nắm tay Giang Bình An và nhoẻn miệng cười.
- Chàng yên tâm, ta không sao. Bổng Ngạnh về với Giả gia, cũng là hợp tình hợp lý, nó trước sau gì cũng là họ Giả, phải kế thừa hương khói bên kia. Lúc trước ta ích kỷ, muốn nó ở cạnh, cũng chỉ vì cho nó ăn no mặc ấm, khỏi phải theo Giả gia chịu đói chịu rét. Nhưng giờ đã khác, Giả gia đủ sức lo cho nó nên ta sẽ không ích kỷ nữa, ta chỉ hy vọng Bổng Ngạnh sau này lớn lên nên người, thành nhân tài gây dựng sự nghiệp, giúp ích cho mọi người, và đừng quên người mẹ ruột của nó là được.
- Ha ha ha... Nàng yên tâm, ta dư sức uốn nắn cho Bổng Ngạnh nếu nó không chịu ngay thẳng. Giờ nàng hãy buông lỏng tâm tình để dưỡng thai thật tốt là được, mọi chuyện đã có ta .
- Chàng nói quá đúng, giờ chuyện quan trọng nhất của ta chính là dưỡng thai, chàng nhắc nhở làm ta lại thèm rồi.
- Thèm gì?
Tần Hoài Như không trả lời, chỉ móc trong giỏ xách tay ra một trái bần chua loét, cắn ăn rôm rốp.
Giang Bình An nhìn thấy liền ê ẩm hai hàm răng, nuốt nước miếng ừng ực, hắn hoảng hồn chạy nhanh ra xa, để cho vợ bầu ăn chua thoải mái.
Các kiều thê ở kế bên nhìn cảnh này cười nắc nẻ, chỉ có Lâu Hiểu Nga là lỏn lẻn xin một trái bần chua nếm thử, sau đó nàng mở to đôi mắt phán ngay một câu:
- Thứ gì mà ngon dữ vậy trời!
Sau đó nàng gia nhập câu lạc bộ ăn chua của Tần Hoài Như, từ đây có chị có em, có chồng cùng hưởng, có trái chua cùng chia.
...
Giang Bình An chạy trốn khu vực ăn chua sát thương quá lớn, hắn đi tìm các hàng xóm cũ ở tứ hợp viện, các đồng nghiệp cũ thân thiết ở xưởng cán thép Hồng Tinh... để chào hỏi, xin lỗi mọi người đã liên lụy làm mọi người chịu khổ.
Nhưng cũng may không ai căm giận, làm khó dễ ra mặt, có lẽ vì địa vị quá cao của Giang Bình An thủ tướng hiện giờ, hoặc cũng có thể vì vừa có nhà xịn, lại vừa có hộp vàng đếm nãy giờ chưa hết, chưa tới con số 1000...
Riêng đối với hai vợ chồng Trang Bảo Quốc huynh đệ, Giang Bình An tay bắt mặt mừng cho cảnh trùng phùng. Hắn rất quý người Trang huynh này, vì thích tính tình điềm đạm, quân tử của đối phương. Nếu xét kỹ thì ở Bắc Kinh hầu như Giang Bình An từ lúc hồn xuyên qua tới giờ chỉ thích nhất hai bằng hữu: một là bạn vong niên hoàng đế Phổ Nghi, hai là Trang Bảo Quốc này.
Trang Bảo Quốc than thở:
- Giang thủ tướng giấu diếm ta thật khổ, lúc trước ta nào biết ngài là chân long đến thế gian du hí, nếu không ta đã sớm ôm đùi to bự, làm gì phải chạy vạy mạo hiểm kiếm mấy đồng bạc lẻ, thật là phí hết thời gian và tâm lực.
- Khà khà khà... Trang huynh nói quá lời làm ta phải hổ thẹn. Giờ chúng ta bỏ hết quá khứ đi để bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Ta nghĩ với tài năng giao tiếp và kinh thương của Trang huynh, thì huynh chắc chắn sẽ toả sáng rực rỡ trong Đại Thịnh đế quốc, thậm chí lan xa ra cả thế giới nữa kìa.
- Không dám... Không dám... Giang thủ tướng quá khen rồi, ta chỉ là kẻ tài hèn sức mọn, lại không vốn liếng không quan hệ, làm sao dễ dàng thành công cho được.
- Trang huynh đừng lo, để ta giới thiệu một quý nhân cho huynh, chắc chắn huynh sẽ một bước lên mây, tung hoành thương giới.
- Giang thủ tướng ngài đừng đùa ta nữa. Hiện giờ trên thế giới, đặc biệt là ở Đại Thịnh đế quốc, làm gì có ai để ngài phải gọi là quý nhân chứ, ta quen được ngài đây đã là vinh hạnh nhất rồi.
- Nếu Trang huynh nói vậy, bây giờ hai ta đánh cược, ta mà giới thiệu được quý nhân quý hơn ta thì Trang huynh thua cuộc nhé?
- Ý của ngài là giới thiệu Thịnh đế sao?
- Không, Thịnh Đế Phổ Nghi chỉ thăm nom con dân, đâu có kinh thương.
- Ừ nhỉ, ngài nói quá đúng. Vậy nếu ta thua cược thì ta phải làm sao? Còn nếu ta thắng cược, ngài sẽ cho ta điều gì?
- Nếu Trang huynh thắng cược, ta sẽ giới thiệu cho Trang huynh một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành...
Vừa nghe đến đây thì Trang tẩu bên cạnh mặt mày đen xạm, hai mắt ứa lửa, còn Trang Bảo Quốc thì cười khổ chấp tay cầu xin:
- Giang thủ tướng, Giang đại nhân... Xin tha cho tiểu nhân một mạng già. Vụ mỹ nhân chỉ vui đùa thôi nhé. Vậy chỉ tính thua cuộc đi, nếu ta thua thì phải làm gì?
Giang Bình An không cười đùa nữa, hắn nghiêm lại nét mặt, nói thật chậm, thật rõ từng chữ:
- Bỏ câu Giang thủ tướng, Giang đại nhân, ngài... ngài...
Nghe đến đây Trang Bảo Quốc nhận ra được tâm tình của người huynh đệ cũ, thì ra huynh đệ vẫn là huynh đệ dù đã quyền thế ngập trời.
"Hoá ra nãy giờ Giang huynh đệ đang trách ta khách sáo, nói năng xa cách. Ôi uổng công cho ta luôn tự hào là cao thủ giao tiếp, nhưng tâm tình thật sự của Giang huynh đệ ta lại không nắm bắt được, thật là thất sách, thật là thất sách. Cũng may Giang huynh đệ nghĩ tình xưa, thẳng thắn sửa chữa ta, nếu không qua hôm nay ta chắc chắn phải mất đi một huynh đệ thật sự rồi"
Trang Bảo Quốc lần này cũng nghiêm sắc mặt, chấp tay cung người thật sâu xin lỗi chân tình:
- Giang hiền đệ thứ lỗi, là ngu huynh quá ngu muội, tự cho mình là đúng. Hôm nay ta thề, suốt đời này chỉ có huynh đệ, không có đại nhân hay tiểu nhân giữa hai ta nữa.
Xin lỗi xong, Trang Bảo Quốc dường như lột xác, bỏ đi vẻ ngoài thong dong tầm thường, chợt hóa thành một nhân sĩ tự tin cơ trí vạn phần, hệt như một thanh bảo kiếm vừa xuất ra khỏi vỏ, lộ ra phong mang sắc lẻm.
Trang tẩu bên cạnh cũng đã hiểu ẩn ý trách móc của Giang Bình An, bà mừng thầm phu quân của mình đã có được một người bạn quý: Giàu không đổi bạn, sang không đổi vợ.
Bà si mê lặng ngắm phong thái mới của phu quân, đây mới là người chồng đầy tài hoa của bà, người đã phải giấu diếm ẩn tàng bản thân để tự vệ trong thời buổi nhiễu nhương r·ối l·oạn ở Bắc Kinh.
Giang Bình An đứng yên, lặng nhìn thưởng thức sự thay đổi của vợ chồng Trang huynh đệ, hai vợ chồng này có thể nói là một cặp đồng vợ đồng chồng, hoạn nạn có nhau. Hắn thật vui vì đã lấy lại được một tình huynh đệ, tránh được sự xa cách do tài phú quyền lực.
Vốn dĩ quân tử chi giao, đạm như nước.
Nếu bị xen lẫn vào giữa quyền lực, tiền tài thì tình nghĩa sẽ dần biến chất rồi mất hết.
- Trang huynh, giờ huynh còn muốn ta giới thiệu quý nhân nữa không?
0