Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 117. Quý nhân

Chương 117. Quý nhân


- Trang huynh, giờ huynh còn muốn ta giới thiệu quý nhân nữa không?

- Muốn, muốn chứ. Ta rất muốn biết quý nhân này là thần thánh phương nào mà hiền đệ phải tự nhận không bằng.

Sau đó 40' tại nhà của Lâu gia ở tầng 9 Thịnh Cung, Giang Bình An giới thiệu:

- Xin được giới thiệu với Trang huynh, đây là nhạc phụ của ta, họ Lâu. Còn đây là Trang Bảo Quốc, một người huynh đệ rất hợp tính con thưa nhạc phụ.

Trang Bảo Quốc nhìn người trước mắt rất hồ nghi, tuy người đối diện có hàm ria mép dầy, nhưng thân thể và khuôn mặt hệt như người chưa đến 40, đây chẳng lẽ là quý nhân sao?

- Tại hạ là bạn của Giang Bình An huynh đệ, hôm nay ta rất hân hạnh được biết ngài, Lâu gia. Ta lúc trước ở Bắc Kinh, có biết một vị tiền bối họ Lâu, gia tài ức vạn, xin cho hỏi không biết ngài và họ Lâu ở Bắc Kinh có quan hệ gì không?

Lâu phụ nghe vậy liền cười dài sảng khoái vì biết mình trẻ ra quá nhiều, khiến mọi người lầm lẫn.

- Ha ha ha... Ta lúc trước kinh doanh vài chục năm ở Bắc Kinh, mọi người vừa yêu mến và vừa châm chọc gọi ta là: Lâu Bán Thành.

(PS: bán thành ý nói sở hữu nửa cái thành trì)

Trang Bảo Quốc giật mình, sau đó mới hiểu hai chữ quý nhân chỉ vị đại gia này quả thật không sai. Trang Bảo Quốc liền tâm phục khẩu phục, ngoan ngoãn chắp tay thi lễ vãn bối:

- Tiểu bối là Trang Bảo Quốc, bạn của Giang Bình An huynh đệ, nay xin ra mắt Lâu tiền bối. Thanh danh Lâu Bán Thành của tiền bối luôn như sét đánh bên tai của lũ tiểu bối chúng ta. Hôm nay hân hạnh được gặp ngài, lại biết ngài là nhạc phụ của Giang huynh đệ, ta lại càng ngưỡng mộ không kể xiết.

Tục truyền, dân kinh thương hay kể cả dân thường ở Bắc Kinh, ai nghe đến tên Lâu Bán Thành cũng phải giơ ngón tay cái khen là đệ nhất.

Nhờ có gia tài ức vạn đem ra quyên góp dần dần mà Lâu gia mới giữ vững được địa vị sau khi Trung Hoa lập quốc.

Trong lịch sử, mãi đến khi 1966, Mao Trạch Đông phát động cuộc cách mạng Văn Hóa để bài trừ dị kỷ, thì những nhà đại tài phiệt như Lâu gia mới gục ngã, bị Hồng Tụ Chương lôi đi đấu tố, sau đó biến mất.

(PS: Hồng Tụ Chương là những người tình nguyện viên đeo băng đỏ chuyên đi càn quét, bắt bớ, xét nhà... trong giai đoạn cách mạng Văn Hóa 1966-1976 ở Trung Quốc)

Vốn dĩ thân phận Lâu Bán Thành đã ghê gớm, nay lại còn là cha vợ của Giang Bình An thủ tướng, thì chắc không còn ai quý nhân hơn vị này nữa.

Giang Bình An đối với việc kinh doanh thì chỉ là người ngoài nghề, thậm chí có thể nói là dốt đặc cán mai, cho nên hắn chỉ phụ trách giới thiệu cả hai rồi rút lui có trật tự.

Lâu phụ nhìn hiền tế vội vã rời đi thì cười vui mừng, qua một thời gian tiếp xúc và tìm hiểu, ông đã có nhiều hiểu biết về người con rể duy nhất này của mình.

Theo ông, nói Giang Bình An là chân tiên thì thật sự không sai chút nào, tài phép có thể nói là thông thiên triệt địa, đặc biệt là cái khoản mua sắm này nọ, hầu như bất kỳ thứ gì cũng mua sắm được, không ngại tốn kém.

Chỉ tính riêng tòa Thịnh Cung bề thế này là Lâu phụ đã quá nể phục con rể, chứ chưa bàn về tất cả tòa nhà cao tầng, tất cả khu khám chữa bệnh, tất cả khu trường học cho toàn dân.

Tài lực để làm tất cả đều đó đã không còn có thể gọi là phú khả địch quốc nữa mà có lẽ phải gọi là:

Phú khả thông thần.

Chỉ có bậc thần tiên mới có thể làm được, chứ quốc gia thì không thể làm được tốt như vậy, đặc biệt là chỉ trong một sớm một chiều.

Rồi đến những quan chức trong chính quyền trung ương, chính quyền cấp tỉnh, cấp huyện. Lâu phụ đã quan sát rất kỹ, ban đầu theo cái nhìn riêng của ông thì con rể lôi kéo hoàng đế Phổ Nghi lập quốc hoàn toàn bằng hai bàn tay trắng: không địa bàn, không cơ sở hạ tầng, không đồng minh, đặc biệt là không có thuộc hạ.

Khi dựng chính quyền, chắc chắn sẽ thiếu người tin tưởng để dùng, do đó chính quyền trung ương và địa phương phải là điểm yếu nhất, dễ dàng sụp đổ nhất của cả đế quốc.

Ấy thế mà không biết hiền tế Giang Bình An lôi đâu ra cả vạn nhân viên làm quan chức. Họ làm việc ngày đêm không ngơi nghỉ, biến điểm yếu nhất của đế quốc thành điểm mạnh nhất, hiệu suất nhất trong cả đế quốc.

Xưa nay, ở đâu có nhiều người thì ở đó có giang hồ, có phân chia phe phái, đấu đá lôi kéo, hãm hại, tranh công... Nên các triều đại trong lịch sử, dù các đế vương có giỏi giang đến đâu thì vẫn bị các triều thần gây rối rắm, sau đó vấn đề càng ngày càng lớn kéo sập cả triều đại.

Nhưng Đại Thịnh đế quốc lại hoàn toàn không có vấn đề đó, Lâu phụ không thấy ai lôi kéo bè phái, đấu đá tranh giành... Ông chỉ thấy họ cắm đầu cắm cổ làm việc, làm việc và làm việc.

Có thể là các quan chức này không có người tài ba xuất chúng, chỉ xử lý mọi việc theo quy trình, theo pháp luật... nhưng như vậy đã là rất đáng quý rồi, và người dân thường cũng chỉ cần có như vậy để sinh hoạt, làm việc được an cư lạc nghiệp, phát triển tông tộc.

Phía trên là nói về hai điểm đại năng lực của con rể: về tài lực và về tìm kiếm nhân tài. Lâu phụ nể phục sát đất.

Nhưng điều ông còn nể phục hiền tế của mình hơn nữa chính là cái tính tự hiểu biết của Giang Bình An.

Anh chàng này đối với những lĩnh vực không biết thì sẽ không bao giờ nhúng tay chỉ đạo bậy bạ, Giang Bình An luôn giao việc chuyên môn cho người có chuyên môn xử lý, nhờ vậy đế quốc mới có thể phát triển bình thường, không đúc thành đại sai đại hận như phía chính quyền Bắc Kinh trong mấy năm vừa rồi.

Thực tế, chính quyền Mao Trạch Đông đưa ra cuộc cải cách Đại Nhảy Vọt năm 1959-1962 làm mấy chục triệu người c·h·ế·t đói cũng là ví dụ điển hình cho kiểu không chuyên môn lại quyết định việc chuyên môn.

Bắc Kinh đã ra lệnh tập trung ruộng đất, thực hành ăn cơm tập thể... những điều này là trái với quy luật kinh tế, làm sức sản xuất, lòng nhiệt tình của người dân giảm xuống tận đáy.

Sau đó Bắc Kinh lại cho tiêu diệt chim sẻ trên cả nước vì cho rằng chúng ăn lương thực hoa màu. Đây là trái với chuyên môn về nông nghiệp, cuối cùng chim sẻ c·h·ế·t hết, châu chấu không còn thiên địch, chúng kết hợp với hạn hán nổi lên tàn phá mùa màng khắp nơi, gây thất thu trầm trọng.

Ngay cả trong những tình huống tồi tệ như vậy, Bắc Kinh vẫn ra quyết định xuất khẩu những lượng lương thực lớn ra thế giới để minh chứng rằng kế hoạch Đại Nhảy Vọt là chính xác, là thành công. Điều này cũng quá sai với quy luật kinh tế, quy luật cung cầu...

Hậu quả là c·h·ế·t đói diện rộng. Cái giá đắt đỏ phải trả cho sự không có chuyên môn mà quyết định việc chuyên môn.

Lâu phụ suy nghĩ vẩn vơ thật nhiều về con rể, sau đó quay vào nhà tiếp vị tiểu bối Trang Bảo Quốc.

Vốn dĩ Giang Bình An giao cho ông cái sạp lớn quá, ông đang e ngại. Giờ có một tiểu bối tài năng thì quá tốt. Lâu phụ sẽ sắp xếp cho Trang Bảo Quốc phụ trách xây dựng hệ thống thông thương giao dịch trong nước, để ông tránh được tiếng xấu là nhạc phụ của thủ tướng lại đi tranh lợi, vơ vét người dân trong nước.

Khi đó Lâu phụ có thể chuyển trọng tâm chú ý ra nước ngoài, chuyên mua bán xuất nhập khẩu hàng hóa.

Viễn cảnh là huy hoàng, nhưng hiện tại phải dò dẫm từng bước chân.

Lâu phụ và Trang Bảo Quốc hai người bàn bạc thảo luận thật lâu, thật kỹ lưỡng...

...

Trên đường đi về nhà trên tầng 10, Giang Bình An thở phào nhẹ nhõm, tối nay đã sắp xếp gọn gàng những người bị hắn liên lụy ở Bắc Kinh, thậm chí hai người Giả Trương thị và Giả Đông Húc hắn ghét cay ghét đắng cũng đã sắp xếp ổn thỏa, xem như nhân quả tại Bắc Kinh đã tạm cáo một giai đoạn.

Về nhà, vợ con đã ở đây từ trước trong lúc hắn giới thiệu Trang Bảo Quốc cho Lâu phụ.

Jessica Alba vẫn là tâm điểm trong nhà, vừa trao dồi ngoại ngữ vừa chọc cười mọi người, nhưng cô nàng này tính cách rất ngoại hướng và mạnh mẽ, càng bị cười càng cố nói chuyện để học hỏi, điều này khiến Giang Bình An rất nể phục, học ngoại ngữ chỉ có như vậy mới mau tiến bộ, chứ đâu như hắn ở kiếp trước, lúc nào cũng như ngậm tăm, không dám mở miệng sợ bị cười.

Vì tránh dây dưa lằng nhằng với Jessica Alba, Giang Bình An chỉ chào hỏi sơ mọi người rồi tranh thủ đi luyện tập trong phòng tập trọng lực.

Lúc này thời gian đã là 8h tối, vừa vào phòng tập, Giang Bình An đã trợn tròn con mắt vì bất ngờ.

Phía xa xa kia là nữ sát thủ Lý Tố Linh đang chạy trên máy tập chạy bộ, người nàng chỉ mặc hai mảnh vải mỏng tanh bó sát người, che khúc trên và khúc dưới.

Giang Bình An lặng lẽ ngắm nhìn vưu vật của tạo hóa, hắn chặc lưỡi vài ba cái cứ như kiểu tiếc nuối một điều gì đó, sau đó cố gắng trấn định tinh thần để bắt đầu luyện tập theo chương trình hướng dẫn.

Trọng lực xung quanh Giang Bình An bắt đầu tăng lên từ từ, hắn nhẹ nhàng thực hiện các bước khởi động. Bước này mất đến tận 15' nhưng Venus nói rằng nó rất quan trọng.

Sau đó là đến các bài tập kịch liệt trong 30'. Trong quá trình khởi động và tập luyện, Giang Bình An liên tục ăn vài trái chu quả để cung cấp dinh dưỡng và năng lượng cho quá trình tập luyện. Đây là một biện pháp rất tốt giúp hắn đạt kết quả cao trong luyện tập, tránh tổn thương cơ thể.

Nếu không có chu quả hoặc các loại thuốc bổ sung mà cố tình tập luyện thì cơ thể rất dễ bị sụp đổ.

Sau 45' Giang Bình An lại đi massage trên giường như thường lệ, quá trình 15' massage này thật là thư thái, hắn cứ cảm giác mình bồng bềnh như ở trên mây, quên hết mọi phiền não...

Suốt một tiếng ròng rã, Giang Bình An không liếc nhìn nữ sát thủ nữa, hắn đâu thiếu người đẹp, đặc biệt là trong nhà có thể nói là mỹ nữ thành đàn.

Lúc mới vào hắn chỉ bị ngạc nhiên vì thế đánh giá một tí tẹo, chứ hắn thề là hắn không hề háo sắc.

Thế nhưng cây muốn lặng mà gió không muốn ngừng, hắn vừa vào phòng tắm chưa kịp cởi đồ là nữ sát thủ chạy vọt theo vào...

Chương 117. Quý nhân