Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 124. Khanh bỏ trẫm sao

Chương 124. Khanh bỏ trẫm sao


- Chuyện đi hay ở của người dân đều gói gọn trong một câu nói: đất lành chim đậu. Ta thiết nghĩ, nếu Đại Thịnh đế quốc của chúng ta càng ngày càng tốt đẹp, thì không có lý nào không có người thích ở lại cả...

- Hảo hảo hảo... Bệ hạ thật là thánh minh. Một câu đất lành chim đậu, thật là bao quát hết tất cả. Nhưng tại sao bên Niger hoang mạc khô cằn, lại có người dân của ta ùn ùn chạy qua?

- Ha ha ha... Đừng hỏi đố ta nữa. Bên Niger bây giờ không phải là đất lành, mà vẫn có nhiều người muốn đi là vì bên đó có nhiều tiền lương thôi.

- Ta cố tình nói chẳng qua là để bệ hạ đừng rối rắm chuyện dân số nữa. Ta có rất nhiều biện pháp tăng hay giảm số dân...

- Ồ... tăng giảm số dân? Vậy nếu dân ta ồ ạt qua đó làm việc rồi bén rễ ở lại Niger thì ái khanh sẽ làm sao?

- Rất đơn giản. Vấn đề căn bản ở đâu thì ta giải quyết ở đó. Ví dụ như người dân thích qua Niger làm để kiếm nhiều tiền, thì ta cho họ đi thoải mái để giảm áp lực dân số trong đế quốc. Nhưng nếu họ đăng ký ở lại Niger định cư thì vấn đề đã khác rồi, khi đó họ đã là dân bản xứ đúng không?

- Dĩ nhiên, đã định cư ở Niger thì là người Niger.

- Đã là dân bản xứ thì phải tính lương theo mức dân bản xứ. Mức lương đó còn thấp hơn một chút so với lương bên Đại Thịnh đế quốc của chúng ta nữa...

- Ha ha ha... ta hiểu rồi. Tới chừng đó ai mà còn ở lại Niger nữa chứ... Ta đúng là khéo lo.

Thịnh Đế Phổ Nghi đang vui vẻ, Giang Bình An nói ra một quyết định của mình làm ông rất bất ngờ:

- Bệ hạ, hiện giờ đế quốc đã quốc thái dân an. Ta muốn đi.

- ???

Thịnh Đế Phổ Nghi không hiểu gì cả, ông hoang mang lo lắng.

- Sao lại đi, đi đâu?

- S quốc.

- Khanh bỏ trẫm sao, bỏ giang sơn này sao?

- Không, từ S quốc bay qua đây chỉ trong phút chốc. Nơi này sẽ có một thế thân của ta xử lý việc quốc gia đại sự.

- Nhưng trẫm nhớ khanh thì sao?

- Ha ha ha... ta có để lại xe bay, cuối tuần rảnh rỗi bệ hạ có thể cùng hoàng hậu bay qua chỗ ta để thư giãn, du lịch...

- Và cả nhậu nhẹt hát hò...

- Phải, nhậu nhẹt hát hò.

Thịnh Đế Phổ Nghi trầm mặc, ông quyết định hỏi một thắc mắc giấu kín bấy lâu nay.

- Giang ái khanh, vì sao khanh ưu ái cho S quốc như vậy?

- Ta tâm ở S quốc.

- Vậy sao lúc đó khanh không sát nhập Hoa Nam vào S quốc luôn đi.

- S quốc là S quốc, Hoa Nam là Đại Thịnh đế quốc, không thể nhập nhằng. Tất cả nên cùng tồn tại, như vậy mới trăm hoa đua nở, đó mới là phúc của người dân. Ta đã nói rồi, ta tâm không muốn tranh bá, chỉ muốn mọi người hoà bình, yên ổn, phát triển kinh tế là được rồi.

- Vậy sao khanh tâm lại ở S quốc? Khanh có phải là người Tàu không?

- Thân Bắc hồn Nam.

- Thân Bắc hồn Nam? Thật là hiếm lạ, nhưng thế gian không phải chưa từng có. Ta đã nghe nhiều giai thoại về việc thân thể một người lại có linh hồn của người khác bên trong. Lúc trước khi vừa mới gặp gỡ trên đỉnh Tử Cấm Thành, cái đêm Đông Chí 22/12 đó, Giang ái khanh đã nói khanh là Khương Tử Nha tái thế, vậy không lẽ khanh nhập hồn vào sao? Mà ta nhớ Khương Tử Nha là người Tàu chứ đâu phải người S quốc đâu mà Khanh nói là thân Bắc hồn Nam?

- Bệ hạ quả nhiên thánh minh, ta lúc đó nói bừa là Khương Tử Nha tái thế để mời bệ hạ cùng lập quốc cứu lấy ức vạn nạn dân. Sự việc cấp bách phải ngộ biến tòng quyền, bệ hạ đừng trách ta nhé!

- Khanh đã tài phép như vậy, sao lúc đó khanh không nhập vào một thân thể bên S quốc luôn đi?

- Đây là thiên ý khó dò, duyên phận đã định khó mà cãi lại.

- Không cãi lại được ư... Thế là khanh cứ mãi chịu cảnh thân Bắc hồn Nam sao?

- Phải. Vì vậy ta vừa phải có trách nhiệm với Đại Thịnh đế quốc, với bệ hạ và vừa phải có trách nhiệm với S quốc, với chủ tịch Hà.

- Ta đã hiểu rồi. Thân thể và linh hồn... Linh hồn luôn quyết định. Giang ái khanh cứ qua S quốc sống cho thỏa nỗi lòng, khanh nói rất đúng một việc, có xe bay của khanh thì khoảng cách không còn là khoảng cách nữa rồi. Mai mốt cứ cuối tuần là chúng ta nhậu nhẹt thôi, nhưng khanh nhớ rủ thêm mấy ông bạn nhậu kia nữa cho đông vui.

- Ha ha ha... dĩ nhiên rồi thưa bệ hạ, chúng ta sẽ thành lập một hội đồng ăn nhậu Liên Minh Thịnh Vượng.

- Hảo hảo hảo...

...

Chiều tối về nhà ăn cơm, Giang Bình An vui vẻ trong lòng khi nghĩ sắp tới cả đại gia đình của hắn về S quốc sinh sống.

Vợ con thấy hắn vui như vậy thì cũng rất hân hoan. Riêng Jessica Alba thì có thắc mắc hỏi thăm:

- Giang thủ tướng, hôm nay ta cùng đi du ngoạn với các phu nhân và các con của ngài. Ở bên ngoài mọi người làm việc thật hăng say. Ai cũng tủm tỉm cười thật tươi, ta có hỏi vì sao nhưng không ai nói. Vậy theo ngài vì sao họ vui vẻ đến như vậy?

Giang Bình An đang thưởng thức món cá rô mề canh chua bông s·ú·n·g, con cá rô mề này khá lớn, cỡ 4 ngón tay người lớn, hắn say mê dẻ cá chấm muối ớt cay nồng, cá ngọt béo, ớt cay xè, muối mằn mặn... Ấy vậy mà phải hoãn cái sự sung sướng này lại để trả lời mỹ nữ, kẻo người ta nói hắn này nọ rất khổ.

- Ta cũng không biết chắc 100%. Nhưng có lẽ có một nguyên nhân mà ta cho rằng là đó là đáp án.

- Nguyên nhân gì thưa ngài?

Giang Bình An lặng nhìn mỹ nữ, cô nàng này xinh đẹp quyến rũ quá, nhưng sao cô ta không biết chuyện người ta đang ăn cá thì đừng hỏi chuyện chứ, nếu mắc xương cá thì sao? Hắn không trả lời ngay mà hỏi ngược lại Jessica Alba:

- Cô nương, hồi trước cô làm phóng viên cho tờ tuần báo New York, cô có được lãnh lương không?

- Có chứ sao lại không.

- Thế cô lãnh lương ngày nào?

- Ngày 15 hàng tháng.

- Thế ngày 14 thì cô vui hay buồn?

- Vui ngất trời luôn, vì sắp có lương.

- Ta nghĩ người dân của Đại Thịnh đế quốc cũng giống cô nương đấy, hôm nay là 4/2, ngày mai là 5/2 là ngày lãnh lương của mọi người, ai cũng đều vui mừng.

Jessica Alba giờ mới vỡ lẽ, thì ra mọi người ai cũng giống ai. Sau đó nàng tinh nghịch nhìn Giang thủ tướng rồi lại hỏi một câu làm hắn ngớ người:

- Thế ngày mai ngài có lãnh lương không? Mà ngài lại làm thủ tướng của cả 4 quốc gia, như vậy lãnh lương 4 lần, tôi rất tò mò, không biết là bao nhiêu tiền nhỉ?

Câu hỏi này có vẻ chất lượng hơn nhiều nên làm cả năm kiều thê cùng nhìn chằm chằm, chờ đợi hắn trả lời. Riêng vợ cả Tần Hoài Như càng thêm suy tính sâu xa:

- An tiểu thư nói quá đúng, phu quân, phu quân lãnh lương bao nhiêu? Chàng phải nói để ta còn nhập sổ sách rồi tính toán chi li, cân đối các khoản chi trong nhà, nếu bằng không, gia đình của chúng ta lỡ bị nợ nần chồng chất thì phải làm sao.

Bốn cô vợ khác nghe đại tỷ chọc cười liền cười phá lên, mấy đứa nhỏ không hiểu gì hết, cũng bắt chước cười theo.

Giang Bình An lắc đầu ngao ngán khi cứ bị mỹ nữ nước ngoài này cà khịa hoài, hắn đâu thể chịu thua, mặt mũi Giang thủ tướng không thể dễ dàng bị mất, đặc biệt là không thể mất mặt trước mỹ nữ. Hắn trả lời dứt khoát:

- Ta lãnh lương rồi, bao nhiêu thì làm biếng đếm, giờ ta lấy ra cho mọi người đếm dùm ta nhé.

Vừa nói xong hắn phất tay lên để lấy vàng ra từ không gian trữ vật, trên sàn nhà lập tức hiện lên 5 đống vàng lá, lớn nhỏ khác nhau.

Giang Bình An chỉ tay vào từng đống vàng và giới thiệu:

- Đống lớn nhất là lương của Đại Thịnh đế quốc, lớn thứ hai là của Liên Minh Thịnh Vượng, thứ ba là của S quốc, lớn thứ tư là của Myanmar, cuối cùng là của Niger. Tất cả đều trả theo năm, năm nay chỉ có vậy, sang năm làm ăn khấm khá hơn thì sẽ được tăng lương, nhưng nếu làm ăn lỗ lã thì bị giảm hoặc cắt lương đấy

Jessica Alba và vợ con của Giang Bình An rất bất ngờ khi thấy tiền lương thật sự của Giang Bình An, mọi người bỏ lỡ bữa ăn, chạy ngay đến mấy đống vàng, vừa đếm vừa chơi đùa với chúng, vô cùng vui nhộn, bỏ mặc một mình Giang Bình An ngồi ăn cơm.

Thế nhưng hắn không thèm nói gì mà vẫn tiếp tục t·ấn c·ông đĩa cá rô mề, tô canh chua bông s·ú·n·g một cách ngon lành. Hàng này ở đây rất hiếm, hắn phải mua từ cửa hàng ảo để ăn cho đã thèm, có lẽ mai mốt về S quốc thì sẽ tự bắt cá rô mề, tự hái bông s·ú·n·g để nấu ăn, sẽ sướng hơn nữa.

10' sau, Giang Bình An đã ăn no mà mọi người vẫn chưa đếm xong vàng, hắn cười hắc hắc rồi bỏ đi ra ngoài.

...

Hơn 7h tối, Giang Bình An ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc cạnh ban công, vừa uống trà thơm vừa ngắm nhìn xuống khung cảnh xung quanh qua lớp kính.

Hồi lâu sau, Tần Hoài Như đến một mình, ngồi cạnh ái lang và tâm sự.

- Sao hồi nãy ăn cơm, chàng lấy vàng ra làm gì vậy?

- Thì nàng hỏi ta đó mà.

- Đó là th·iếp chọc ghẹo chàng thôi mà. Th·iếp thừa biết chàng làm gì có lương để lãnh cơ chứ.

Nghe kiều thê nói quá đúng, Giang Bình An thích thú vươn tay vuốt mái tóc huyền óng ả của vợ, hắn trả lời:

- Ha ha ha... Người hiểu ta là vợ ta Tần Hoài Như vậy.

Tần Hoài Như mỉm cười chấp nhận lời khen của chồng, nhưng nàng ngập ngừng đắn đo một chút rồi mới thử hỏi thăm:

- Chàng hãy nói thật cho ta biết, có phải chàng ưng ý An tiểu thư không?

Giang Bình An lắc đầu liên tục.

- Không.

- Nhưng ta thấy nàng ta khó mà kìm lòng để không thích chàng.

- ???

- Tức là cô ta sẽ thích chàng đó.

- Đâu liên quan gì đến ta.

- Hừ, mỹ nhân đẹp như vậy, thích chàng, vào tận nhà để ở... Vậy mà chàng nói không liên quan là sao?

Chương 124. Khanh bỏ trẫm sao