Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 125. Dòng tiền lưu thông
- Hừ, mỹ nhân đẹp như vậy, thích chàng, vào tận nhà để ở... Vậy mà chàng nói không liên quan là sao?
- Chuyện ta gặp được mỹ nữ là chuyện bình thường, trên đời luôn luôn không thiếu mỹ nữ. Khi ta càng xuất sắc, quyền thế càng cao thì mỹ nữ xuất hiện dập dìu trước mặt là điều khó tránh khỏi.
Sau đó những mỹ nữ này thích hay ghét, thì ta đâu thể nào ngăn ngừa hay cấm cản được, đó là quyền tự do của mỗi người.
Cái ta có thể làm được là hạn chế xuất hiện trước đám đông, không sử dụng mỹ nhan đan để khỏi tuấn tú hơn, thậm chí sử dụng cả thế thân để né tránh.
- Nhưng chàng đa tình lắm biết không?
- Ta đa tình nhưng không phải lạm tình. Nếu mỗi mỹ nữ thích ta, ta đều phải nhúng chàm, ngắt hái... Thì đó không phải là ta, ta không thích như vậy.
- Vậy giờ An tiểu thư thì chàng tính sao?
- Ha ha ha... Nàng mời người ta vào nhà mà.
- Chứ lẽ nào không mời, người ta thân gái dặm trường, nhà ở Nam Phi, làm việc tại Mỹ quốc, chưa chồng con, chưa người yêu... Đến Quảng Đông này công tác, lại bỏ công tác đến thăm nhà ta, mà ta thân là thủ tướng đại phu nhân, sao có thể mắt điếc tay ngơ cho được.
- Nàng làm vậy cũng đúng. Nhưng thôi vậy, cứ để cô ta vài ngày, khi mọi chuyện yên ổn ta sẽ đem cô ta qua Niger, sau đó ta sẽ lén quay về để cô ta lại bên đó, hy vọng mọi chuyện sẽ trôi qua.
Tần Hoài Như cười tủm tỉm.
- Ta có linh cảm...
- ???
- Chàng sẽ không thoát khỏi cô ấy đâu. Ha ha ha...
- Chưa chắc, ta chỉ tin duyên phận, lúc trước Hải Đường còn đẹp hơn, quyến rũ hơn. Ta có bị sao đâu.
...
Đúng hẹn lại lên, 8h tối Giang Bình An vào tập luyện trong phòng tập trọng lực.
Hôm nay đã ba ngày hắn cố ý bỏ đói nữ sát thủ để cho nàng bớt hung hăng, hôm nay hắn dự định sẽ cho nàng ăn trở lại, nếu không e rằng không tốt.
Vào phòng tập, Giang Bình An thấy nàng ta vẫn ở trên giường nằm, lần này nàng không quay người vào trong mà nằm ngủ thiêm thiếp quay ra ngoài, dung nhan tiều tụy, vẻ mặt nhăn nhó đờ đẫn.
Giang Bình An tuy hơi đau lòng nhưng nhớ đến lúc nàng ám sát mình thì tâm trở nên cứng rắn trở lại. Tuy vậy hắn vẫn đến ngồi trên giường bên cạnh cô ta.
Lý Tố Linh đang đói lả, nhưng bản năng nhạy bén của sát thủ rèn luyện nhiều năm giúp nàng thanh tỉnh ngay lập tức, thậm chí nàng còn nổi cả da gà vì có người tiếp cận quá gần một cách đột ngột, điều này trong giới sát thủ đồng nghĩa với tử vong.
Nàng hốt hoảng mở to mắt, nhìn thấy ngay tên khốn nhốt người không cho ăn, một cơn giận dữ vô biên nổi lên trong lòng nàng, nàng la hét:
- Tại sao? Tại sao không cho ta ăn?
Giang Bình An lười biếng đôi co, hắn xòe tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra một cái bánh bao to, nóng hổi bốc khói, thơm phưng phức.
- Lý Tố Linh, ngươi ăn đi, đừng cố la hét, cái giọng thều thào nói không nổi mà còn bày đặt la làng làm gì.
Nữ sát thủ vươn tay chụp ngay cái bánh bao nóng cứu mạng, nàng không thèm trả lời Giang Bình An mà chỉ chú ý ăn bánh bao. Nhưng nàng quả nhiên là một sát thủ chuyên nghiệp, tuy đói lả người nhưng vẫn biết cách ăn từ tốn, nhai thật kỹ, nuốt thật chậm, thậm chí nuốt cùng với nước để dễ tiêu hóa...
Giang Bình An vẫn tốn 1h 15' để hoàn thành quá trình tập luyện, tắm rửa, hắn rời đi phòng tập, nhưng lại bị nữ sát thủ gọi giật lại:
- Giang Bình An thủ tướng, ngươi cho ta thêm bánh bao đi, một cái không đủ.
- Ngươi là con gái, ăn nhiều làm gì?
- Ta là dân tập võ, tiêu hao năng lượng rất nhiều.
- Có lý.
Hắn gật gù rồi lại xòe tay lấy ra thêm hai cái bánh bao nóng đưa cho nàng sau đó quay lưng đi thẳng.
Lý Tố Linh nhìn theo bóng lưng của hắn, nàng rối bời trong lòng.
"Ậy da... chỉ mỗi thủ đoạn lấy bánh bao ra của mục tiêu thì ta đã vô giải rồi.
Giờ ta đánh không lại, chạy không thoát, Hắc Phượng Hoàng không lẽ phải bị hủy diệt tại đây? Không, ta không tin trời tuyệt đường người, dù khốn cảnh có lớn như thế nào thì vẫn có một tia hy vọng.
Lần này mục tiêu có sức mạnh lớn lao kỳ lạ, tốc độ nhanh chóng hơn ta mấy cấp bậc nhưng theo ta quan sát, người này hoàn toàn không biết võ công, ta có thể lợi dụng võ thuật tấn công các nhược điểm của hắn để thủ thắng, thậm chí hoàn thành nhiệm vụ, từ đó thoát ra ngoài.
Nhưng muốn vậy thì ta phải giữ gìn và tập luyện thêm cho thể lực thật tốt mới được. Đúng, cứ làm như vậy đi. Trong đây thật yên tịnh, có thức ăn, nước uống, có dụng cụ rèn luyện thể lực, lại tuyệt đối an toàn, đúng là nơi để bế quan rèn luyện tuyệt hảo. Chỉ có điều cái bộ đồ này mặc cũng như không... Cái phòng tập gì mà đáng ghét"
...
Đêm trôi qua thật yên bình, sáng ngày 5/2, người dân cả đế quốc đều thật hân hoan, ai cũng vui vẻ làm việc chờ mãi đến chiều để nhận tiền lương.
Đến chiều cùng ngày, khi lãnh lương ai cũng chưng hửng ngạc nhiên tột độ, sau đó là mừng như điên vì một lẽ rất đơn giản:
Lãnh đến hai tháng lương thay vì chỉ một.
Ai cũng nghĩ rằng phát lộn tiền và hỏi thăm rối rít, nhưng tất cả được nhận một đáp án là:
- Đại Thịnh đế quốc phát lương tháng 13 cho mọi người ăn tết. Chúc mọi người ăn tết vui vẻ.
Hồi nào đến giờ được thưởng tiền Tết nhưng mọi người chưa biết về khái niệm lương tháng 13.
Đại Thịnh đế quốc lần này đưa ra khái niệm này khiến ai cũng ngạc nhiên và vui mừng.
- Ha ha ha... lần này nhà ta ăn tết lớn rồi. Cả nhà 4 người đi làm, tự dưng dư ra được 4 tháng lương tha hồ mà sắm sửa ăn tết lớn.
- Đúng đúng, nhà ta tới sáu người đi làm, càng dư nhiều hơn, phải ăn lớn hơn.
- Vừa vừa đi mấy ông. Mấy ông không biết tiết kiệm à. Lỡ cứ bung thùa ra hết thì đến lúc khó khăn mất mùa lấy đâu ra mà ăn, đói nhăn răng à?
- Này ông, ông nói tiết kiệm là có lý. Nhưng ông quên tuyên truyền của đế quốc à?
- Tuyên truyền gì? Tới cả chục cái tuyên truyền, ông muốn nói cái nào?
- Thì tuyên truyền về mua sắm đó. Đế quốc đã nói rõ ràng, nên tiết kiệm nhưng chỉ tiết kiệm 2-3/10 thôi, còn lại thì mua sắm cải thiện đời sống để dân giàu nước mạnh. Chứ có tiền đều đào hố chôn hết thì đế quốc càng ngày càng nghèo thôi.
- Ớ cái ông này nói tào lao, tiền nắm trong tay mình thì làm sao đế quốc ngày càng nghèo được?
Mọi người trên đường về tuy vui nhưng bàn luận cãi nhau ỏm tỏi, rất là náo nhiệt, ông nói ông hữu lý, bà nói bà hữu lý...
...
Trên tầng 10 của Thịnh Cung lúc này, Thịnh Đế Phổ Nghi đang ngồi uống trà cùng với Giang Bình An, hai người ngồi ở ban công nhìn ngắm cảnh chiều tan làm, tan học của mọi người.
Trên tay Thịnh Đế Phổ Nghi cầm các tờ tiền giấy Thịnh tệ mới mà ngắm nghía xăm soi.
- Giang ái khanh, sao tiền này có chất liệu ngộ quá vậy?
- Nó là polime thế hệ mới, chống nước, chống cháy, chống nhăn.
- Ồ, ưu điểm nhiều thế. Nhưng sao trên này chỉ có hình của ta, không có hình của khanh?
- Bệ hạ là chính thống.
- Hai chữ chính thống quan trọng vậy sao?
- Ha ha ha... Đối với người tôn trọng thì nó quan trọng, đối với người không tôn trọng thì nó không quan trọng.
- Nhưng cứ đưa hình ta lên thế này thì danh vọng cao quá. Ta nhớ tiền của Mỹ mỗi mệnh giá đều có một hình tổng thống khác nhau mà?
- Ta đã nói là sẽ làm bệ hạ trở thành Thiên Cổ Nhất Đế.
Thịnh Đế Phổ Nghi nghe vậy vừa vui vừa lo, ông biết danh vọng càng cao sức ép càng nặng, cũng may mà tất cả việc triều chính đều có người lo lắng và làm hết, ông chỉ việc thăm thú dân tình, du ngoạn với ái hậu, chờ ngày các hoàng tử công chúa ra đời, hưởng thiên luân chi nhạc là được.
- Giang ái khanh, ta còn có một thắc mắc. Khanh trả tiền lương nhiều như vậy, sao lại tặng thêm một tháng lương để mọi người ăn tết?
- Hôm nay đã là 20 tháng chạp, giáp tết rồi. Năm nay lập quốc, ta muốn mọi người thật vui.
- Nhưng tiền nhiều quá, khanh chi ra tất cả trong khi chưa thu nhập được gì, khanh có chịu nổi không?
- Bệ hạ nói rất đúng. Thật sự thì gánh nặng rất lớn. Chỉ tính sơ sơ về các công nhân và các lao động nông nhàn thì một tháng lương đã là 5 tỷ Thịnh tệ.
Thưởng Tết một tháng, cộng lại đã là 10 tỷ.
100 Thịnh tệ tương đương với 1 lượng vàng ròng.
10 tỷ Thịnh tệ
= 100 triệu lượng vàng ròng
= 100 triệu * 37,5g vàng
= 3750 tấn vàng
Đây là chưa tính tiền lương của các giáo viên, lính đánh thuê, các quan chức chính quyền...
- Trời ơi, vậy tính hết tất cả cũng phải tới cả 5000 tấn vàng à?
- Không sai biệt lắm đâu.
- Vàng ở đâu ra lắm vậy ái khanh? Không lẽ tháng nào cũng phải bỏ ra 2-3 ngàn tấn vàng phát lương sao? Miệng ăn núi lở, không thể nào làm như vậy được.
- Ha ha ha... Bệ hạ yên tâm. Mấy ngàn tấn hay mấy chục ngàn tấn vàng này chỉ là vốn ban đầu quay vòng mà thôi. Dòng tiền tệ này nó sẽ quay vòng trong dân gian, sẽ làm cho đế quốc ta bước vào thịnh thế. Người dân có tiền thì họ mới mua sắm, thương nghiệp mới phát triển, khu công nghiệp của chúng ta mới bán được sản phẩm thu lại lợi nhuận.
Bệ hạ có nhớ đế quốc của chúng ta không có thu thuế cá nhân và doanh nghiệp không?
- Nhớ, ta nhớ rất rõ, đế quốc chỉ thu 5% thuế giao dịch hàng hóa, dịch vụ.
- Đúng vậy. Người dân mua sắm, giao dịch thông thương càng nhiều thì đế quốc thu thuế càng nhiều, quốc khố sẽ đầy đủ để nâng cấp cơ sở hạ tầng, nạo vét kênh mương, đắp đập chống lũ...
Khi người dân tích cực mua sắm, dòng tiền sẽ chảy trở về trong tay đế quốc và quay lại phát lương cho họ.
- Không thể nào. Dân tộc của chúng ta có thói quen tích lũy tiền tài. Dù khanh có tuyên truyền khuyến khích trên các màn hình lớn mỗi ngày thì qua mỗi một tháng, dòng tiền này vẫn sẽ bị ngắt bớt ít nhất 20-30% ở lại trong tay của người dân mà?