Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13 (Xui Có Thưởng). Ăn cú lừa đau

Chương 13 (Xui Có Thưởng). Ăn cú lừa đau


Trụi lao đi thoát khỏi quán cháo lòng ăn thì khá ngon nhưng ớt cay làm đau lòng kiểu gì ấy!

Cho xe chạy loanh quanh tí thư giãn đầu óc, uống cà phê - quán quen đóng cửa đi chùa, ghé đổ xăng - cây xăng quen đang nhập xăng không đổ được.

Vầy là xui chưa? Sao chưa thấy thưởng ta?

Nản nản, Trụi sực nhớ cây cần câu gia bảo bị gãy hôm qua, lúc đó nói sẽ đi mua cần xịn vậy giờ đi thôi!

Rà tới rà lui một hồi Trụi chọn mặt gửi vàng vào một tiệm chuyên về câu cá, chủ tiệm to béo cười liên tục giống như phật Di Lặc trông cực kỳ phúc hậu.

Âm thầm cho cái like trong bụng, Trụi như lạc vào thế giới câu thủ với muôn vàn thiết bị, kiểu dáng...

Ôi cha mẹ ơi, nào giờ câu cá kiếm ăn mười mấy năm, Trụi chỉ biết có cần trúc, lúc thấy người ta xài cần máy kéo ro ro thì ghiền lắm giờ mới có dịp sắm cho mình cây cần xịn đầu đời.

Theo lời tư vấn nhiệt tình - cặn kẽ - chuyên nghiệp của chủ tiệm, Trụi rời đi với cây cần và bỏ lại hơn 2 triệu, chủ tiệm phúc hậu còn khuyến mãi bộ lưỡi câu titan sang chảnh.

Hí hửng chạy về nhà loay hoay lắp ráp theo hướng dẫn sử dụng.

15 phút sau Trụi phát hiện hình như thứ hữu dụng nhất là bộ lưỡi câu khuyến mãi hay sao ấy... vậy là sao ta?

Trụi hoài nghi nhân sinh nhìn về cây cần. Liệu nó có đủ sức chịu nổi con cá trên 5 kg?

Không lẽ là mình đa nghi hay là mình lúa không biết xài hàng?

Một thông báo vang lên trong đầu giúp Trụi biết đáp án ngay và luôn:

"Chúc mừng ký chủ xui xẻo lần 7: bị chủ tiệm lừa mua cần dỏm.

Mức độ: nhẹ nhưng đau. Được rút thưởng ở rương sắt.

3-2-1... ten ten ten tèn... phần thưởng ngẫu nhiên là một khúc dây câu trợ lực chuyên câu cá lớn, đảm bảo không đứt, không mất sức khi câu.

Chúc ký chủ tiếp tục xui xẻo nhiều hơn!"

- A...

Trụi ngửa mặt lên trời hét to, ra giang hồ lăn lộn từng ấy năm mà vẫn lọt hố!!! Nỗi đau này ai thấu!

Tốn tiền là chuyện nhỏ nhưng cái nhục nhìn lầm người là chuyện to... to... to...

Đau đớn mau chóng qua đi khi Trụi check hàng phần thưởng dây câu.

Dây nhìn rất bình thường, độ dày bằng cỡ nửa cây tăm, dài 4 mét, kéo thử thấy co dãn... chặc chặc... chắc co giãn là để trợ lực đây mà. Thử tưởng tượng câu được cá lớn, nó phát lực lôi kéo dây câu, dây giãn ra cho nó kéo sau đó đàn hồi bằng chính cái lực kéo ra đó.

Ha ha ha... kiểu đó thì cá lớn tự nó đấu với chính nó a! Có lý... rất thông minh!

Giờ chỉ cần tìm cây cần đảm bảo không gãy và lưỡi câu chắc chắn nữa là được. Lưỡi câu có rồi, thiếu cây cần!

Nhìn về cây cần đểu Trụi lắc đầu, với trình độ xui xẻo của mình Trụi có linh cảm cực xấu nếu xài nó, thôi thì xếp lại tìm chỗ nhét cho khuất mắt...

- A... không... phải dựng ngay vách nhà để nhìn nó mỗi ngày mấy lần, cảnh tỉnh lại bài học nhìn người mới được!

Cười hắc hắc trên nỗi đau của chính mình, Trụi lượn lờ quanh nhà tìm cây cần thích hợp để sử dụng... chỉ cần chắc chắn không gãy là được... như vậy thì...

10 phút sau Trụi vui vẻ nhìn cây cần khủng bố trong tay của mình: dài 2 mét, ngắn nhưng gọn gàng dễ mang theo chạy xe, cực kỳ chắc chắn vì nó là... ống tuýp sắt phi 15-16 gì đó lại được mạ kẽm không gỉ sét.

Khúc ống này là gậy như ý Trụi sưu tầm để lâu lâu làm tề thiên múa gậy vườn hoang... bữa nào buồn buồn bật nhạc tề thiên lên vung gậy là đảm bảo vui ngay, cực kỳ hiệu quả!

- Ha ha ha... đem gậy như ý làm cần câu cá thì cá gì chịu nổi!

Sau đó là đến công đoạn buộc dây tóm lưỡi... may mắn đầu gậy sắt có khoan sẵn hai lỗ nên buộc dây cực kỳ dễ dàng.

Gắn cái lưỡi titan to như trứng cút vào Trụi thấy hình như còn thiếu thiếu gì đó... dây to chắc nên thêm cục chì để mồi chìm dễ câu cá lớn.

Phù... thế là xong... mọi thứ đã sẵn sàng cho một cuộc phiêu lưu mới, đúng lúc này điện thoại reo cắt ngang kế hoạch của Trụi.

- Alô... em Trụi đây... lão đại ca có gì dặn dò ạ?

- Úi dào... tao mua bán sửa chữa đồng hồ mà lão đại cái gì... mày tốp tốp cái miệng dùm tao cái... trưa nay rảnh không?

- Rảnh.

- Ghé nhà tao ăn tất niên.

- Hả... trên tictoc nói ai mời tiệc sát quá thì đừng đi!

- Bà mẹ nó... mày nghe nó có nước bán nhà!

- Hic hic... nhà em không bán được vì của ổng bả!

- Thôi đừng nhây... đi không?

- Đi chứ sao không... lão đại ca nhớ em là em mừng lắm òi!

- Vậy nhớ tới lúc 11 giờ nha... toàn dân số má với ba trợn, mày tới trễ chào sân là khỏi ăn luôn đó!

- Nghe rõ rồi lão đại ơi!

- Nhớ đi tay không thôi nghe!

- Yes sir!

...

Lão tiền bối nói không mang gì nhưng Trụi làm sao đi tay không, lớ ngớ là game over nghỉ chơi luôn á, vậy nên Trụi dẹp ngang vụ cần câu, lôi bộ đồ vía hiphop hàng hiệu ra mặc, xách xe ghé tiệm rượu mua chai "ông già chống gậy" gần triệu bạc rồi mới yên tâm đi ăn tiệc.

11 giờ kém 10 Trụi đã đến nơi, khách khứa chỉ mới vài người toàn kiểu đàn em như Trụi.

Lão tiền bối ra tiếp:

- Úi trời... tao nói mày đi tay không...

- Dạ... thì em đi tay không đó chứ... tại "ông già chống gậy" này đòi theo nói là muốn thăm anh nên em cho quá giang thôi!

- Khà khà... chỉ được cái lẻo mép! Thôi vô đi!

Lão tiền bối cầm hộp rượu gật đầu cười híp mắt... chai rượu này hàng thường nhưng cũng đủ tâm ý, thằng nhóc này vẫn biết điều... ha ha!

Nhà lão tiền bối không sang chảnh nhưng được cái sân rộng, vài gốc cây ăn trái che bóng mát rượi, vài lồng chim điểm xuyết làm không gian vừa tươi mát vừa sinh động, trong sân bày sẵn 3 bàn tiệc, hai bàn ở mặt tiền bày biện rất long trọng là biết ngay dân số má ngồi, Trụi tìm đến bàn ở sát góc bìa cho hợp phận tiểu bối.

Đúng lý ra có thể lăng xăng trợ giúp chủ nhà nhưng Trụi không quá thân, lỡ có đồ vật gì quý giá lạc mất thì phiền lắm...

...

Trụi ngồi chờ nhưng không yên, cứ có khách vào thì phải đứng lên cho phải phép kiểu tập thể d·ụ·c... mãi đến gần 12 giờ mới nhập tiệc, ăn uống chả biết mùi vị gì vì liên tục mời người ta uống hoặc bị mời...

Bia rượu tràn lan, mấy chục người mặt mày đỏ ké hoặc xanh lè thi nhau uống chứng tỏ đẳng cấp... may mà Trụi rèn luyện từ nhỏ nên vẫn cầm cự được, cộng thêm thân phận tiểu bối, không quen mấy người nên không bị chiếu cố quá nhiều...

Ăn uống giữa chừng các lão đại nổi hứng ca hát nên loa kẹo kéo được lôi ra, gọi là loa kẹo kéo nhưng hàng xịn chất như nước cất, các lão đại chắc cũng tập dượt dữ dội và có máu nghệ sĩ nên hát bolero ngọt như mía lùi, ai cũng có tâm sự nên trình bày mấy bài ruột gan nghe mà đứt từng đoạn ruột...

Gần 3 giờ chiều tiệc sắp tàn bất chợt có biến, một lão đại tức giận la lối:

- Đ M... thằng nào lấy cái nhẫn hột xoàn của tao để quên trong nhà tắm?

Chủ nhà chưng hửng:

- Í... anh Tư... có gì từ từ nói... nhẫn đeo tay sao để quên hả anh?

- Mày không tin tao hả Bảy?

- Dạ không phải... nhưng anh nói rõ em mới biết đường kiếm lại cho anh!

- Hừ... là nhẫn nhưng còn trong hộp để tặng người, tao bỏ trong túi áo khoát, vô nhà tắm tao để quên áo có chút xíu, giờ chạy vô lấy thì mất mẹ nó rồi! Cái nhẫn đó đính hột xoàn cả trăm củ, tao mới mua cái rột hồi sáng!

Nghe tới đây cả đám xôn xao, chủ nhà kiên nhẫn hỏi thêm cho kỹ:

- Anh bị mất luôn hộp hay còn hộp? Có hình chiếc nhẫn không để em và mọi người coi thử rồi tìm xem!

- Đ M... nó chỉ lấy cái nhẫn... hình đây nè...

Wow... trong hình là chiếc nhẫn kim cương lộng lẫy hèn gì giá hơn trăm củ... kiểu này chắc lại mua cho gái... he he...

Trụi nhìn hình trong điện thoại rồi cười thầm trong bụng... kiểu này chắc hồi nữa bị lột đồ kiểm tra quá, nhất là đối với mấy tên lôm côm cắc ké như Trụi.

Khuôn mặt của tiền bối chủ nhà nhăn như khỉ ăn ớt, lão đại mất nhẫn có thể thật hoặc giả khó lường vì hai bên trước kia có gút mắc không nhỏ, tưởng đâu nãy giờ đãi tiệc có thể hòa hoãn quan hệ ai dè giờ càng c·hết dở!

Nếu là mất giả thì chủ nhà ăn cho hết, một là cãi nhau khỏi ăn Tết hai là đền nhẫn kim cương xanh mặt luôn, vừa mất tiền vừa mất mặt!

Nếu là mất thật thì tình huống đỡ hơn một chút, người ta không cố ý chơi mình nhưng làm sao xoát người tìm nhẫn? Mấy đứa lôm côm còn xét, mấy lão bánh quẩy sao dám đụng vào... xét có thì hú vía còn không có thì đội quần luôn!

Hazzz... coi bộ quả này đền nhẫn mất 100 củ là 99% rồi... đâu có thằng nào ngu dám ra tay chỗ này mà giấu không kín để chịu c·hết!

Tít tít tít...

Tin nhắn điện thoại đến ngay lúc này, chủ nhà buồn chả thèm nhìn nhưng tin nhắn lại đến lần hai chứng tỏ có việc quan trọng, ông thử coi là cái gì, nếu tin quảng cáo hay l·ừa đ·ảo chắc vứt luôn điện thoại cho bõ ghét quá!

Tin 1: "Đại ca, em thấy người lấy nhẫn."

Tin 2: "Nó giấu trong cốp xe, sát ốp nhựa bên trái chiếc xipo đỏ."

Chủ nhà trừng to hai mắt... ông trời ơi... cứu hộ ở đâu ra vậy ta... moá... sướng VL...

Mừng như trúng số, chủ nhà lập tức nhắn tin lại, ông biết người nhắn muốn bí mật để giữ mặt mũi cho ông nên càng thêm cảm kích:

"Mày chắc không?"

"Chắc cú... em nhìn thấy nó giấu đàng hoàng... nó vạch ốp nhựa nhét vô kín lắm!"

"OK... nếu là thật thì tao nợ mày lần này há Trụi!"

(còn tiếp)

Chương 13 (Xui Có Thưởng). Ăn cú lừa đau