Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 12 (Xui Có Thưởng). Bỗng dưng muốn khóc
20 triệu mua được 3 con heo quay to đùng cùng rất nhiều bánh trái, chia cho cả xóm khá hoành tráng, một cái kết đẹp cho cá lóc chúa, nó được đại gia rước về chăm sóc đặc biệt, ăn ngon an toàn dưỡng lão thoải mái!
Trụi cầm 20 triệu thắng cược mua lại điện thoại, trả hết tiền thiếu cho Yến Xuka, còn thừa thì dẫn ba chiến hữu nhậu hải sản lề đường hoành tráng.
Bảo Xeko: - Ê Nobita... tao không hiểu sao mày lại thắng kèo hồi sáng nữa á?
Long Chaien: - Chứ còn gì nữa... nào giờ nó câu cá thì dính thiệt nhưng phải trúng rác hết 8-9 lần trước!
Trụi nâng ly bia: - Dô... dô... tao ăn may thôi... cạn đi!
Bộ tứ nốc cạn, kể cả Yến Xuka.
Bảo lắc đầu: - Tao không tin... mày bình thường thì thôi nhưng gặp thằng c·h·ó Hùng teo thì dễ gì dựa vào hên xui!
Đét!
Long vỗ đùi gật đầu hùa theo, ai cũng biết Trụi mà gặp Hùng teo thì không thể để thua được!
- Khà khà khà... không giấu gì tụi bây tại tao có mồi câu siêu bá đạo... bỏ xuống là cá táp nên mới dám chơi lớn vậy thôi! Nhưng giờ ngẫm lại thì thắng kèo chẳng qua hên thôi.
- ???
- Tụi bây nghĩ coi... cá lóc chúa hơn chục kg, lưỡi câu thì ok nhưng nhợ câu chỉ là bình thường... may dữ lắm mới không đứt dây, tao thật sự nghĩ không ra tại sao dây không đứt luôn á!
- Ừ... có lý... lần sau đồng chí Nobita phải rút kinh nghiệm nghe chưa!
Yến lắc đầu: - Đâu phải hên không đâu... còn liều mạng bà cố nữa... hồi sáng em khóc hết nước mắt luôn đó!
- Ậy... cái này tao biết... lúc còn 5 mét tao định buông tay rồi nhưng hên có chú Câm lấy cây sào...
Bảo: - He he he... vậy là vẫn do hên... thôi dô tiếp đi tụi bây... tranh thủ uống rồi về trước giờ giới nghiêm 8 giờ rưỡi!
- Dô...
- Dô...
Long: - Hôm nay Nobita làm Xuka khóc nhè... phạt hai ly vô một chỗ!
- Chính xác!
- Chuyện nhỏ... gì chứ bia rượu thằng Trụi này chưa sợ bao giờ... bà mẹ... đi nhậu bằng tiền thắng cược Hùng teo công nhận thấy ngon ngọt hơn hẳn...
Ha ha ha ha ha...
Cả đám cười khoái chí đâu biết thầy trò Hùng đô đang nghiến răng nghiến lợi trong quán nhậu sang trọng ở bên kia đường.
- Hùng ca... tụi nó ngồi nhậu bên kia kìa!
- Ừ tao thấy rồi... tao đâu có mù!
- Mình chờ tụi nó về rồi báo công an thổi nồng độ cồn tụi nó đi Hùng ca!
Hùng thích thú gật đầu nhưng sau đó không chịu:
- Thôi... mắc công phiền người quen... phạt tí xíu thì bỏ bẽn gì!
- Đâu có Hùng ca... giờ vi phạm nồng độ cồn là phạt nặng lắm!
- Hừm... có mấy triệu lẻ thì làm gì, mắc công nó lấy tiền ăn độ của tao chung cho cảnh sát thì tao càng tức... cứ chờ đi... tao sẽ tìm cách giải quyết triệt để hơn!
...
Cuối buổi nhậu thấy mặt Long cứ rầu rầu, Trụi hỏi han:
- Chuyện bên kia sao rồi?
Long thở dài sườn sượt biết bạn thân hỏi về chuyện tình cảm:
- Aizzz... tao mua quà hẹn hò nhưng chả đi tới đâu!
- Là sao?
- Nàng chịu hẹn hò nhưng không nhận quà.
Yến: - Nhỏ đó có khóc không Chaien?
- Có.
Yến: - Vậy là có hy vọng.
Long: - Hy vọng mẹ gì... tao đi xe 67 nhìn oải muốn c·hết!
Trụi: - Vậy thì mua xe khác hoặc thuê xe.
Long: - Hừm... còn nhà cửa... nghề nghiệp?
Bảo đập bàn: - Sợ mẹ gì... đổi nghề, thuê nhà lớn để ở là sang chảnh ngay!
Yến vỗ tay nhưng Long rất sáng suốt lắc đầu:
- Tụi bây đừng xúi bẩy... trước sau gì đến lúc cưới xin cũng không đủ tiền sính lễ... người ta đòi vài cây vàng thì lấy đâu ra... chạy ra chợ Lớn mua vàng giả à?
Trụi thở dài nói một câu thấm thía:
- Aizzz... cái căn bản là nghèo... muốn cua bồ phải dẹp cái nghèo trước!
Bảo gật đầu: - Tao hên là nhà giàu, khỏi phải lo gì hết trừ việc học.
Yến: - Em hên là con gái, chỉ cần lo đẹp.
Trụi: - Mày đừng buồn Long ơi dù sao mày cũng tốt hơn tao.
Long: - Zời... tốt cái gì, mày một thân một mình không thích cưới xin.
Trụi: - Thì ít ra mày cũng từng được yêu.
- Ai biểu mày toàn cua hot girl hoa đã có chủ!
Trụi gãi đầu gãi cổ cười hề hề, cái tật mê hot girl là có, Trụi không chối cải, anh chàng gân cổ lên hát:
- Đời tui cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn, đời tui cô đơn nên yêu ai cũng lỡ làng...
Long rầu thúi ruột phất tay kiếu biệt, cả nhóm tan nhậu rời đi, Trụi ngồi lại thanh toán tiền nhìn theo dáng bạn thân.
"Aizzz... trong nhóm mình là khổ nhất nhưng giờ có hệ thống ngon lành, thằng Long giờ biến thành khổ nhất nên phải tìm cách giúp nó thôi!
Nhưng bạn bè phải giúp bằng cách khác chứ cho tiền nhiều liên tục là không thể..."
Trăn trở đi về, trăn trở tìm cách nhưng chưa ra... Trụi chỉ linh cảm ngày mình giúp được Long sẽ không xa chỉ cần mình tiếp tục xui xẻo là được, mà xui xẻo là nghề của chàng!
Nghĩ vậy nên Trụi vui vẻ trở lại, ôm gối nằm ngáy khò khò, trước khi chìm vào giấc ngủ còn hối tiếc lúc mua điện thoại mới không được gặp lại hot girl TGDD nếu không Trụi chắc chắn sẽ mang kiếng như ý biến thành trí thức trong mắt hot girl... và nàng cũng sẽ trở nên siêu hấp dẫn qua kiếng như ý của Trụi... he he he he he...
...
Ngày 17 Tết trôi qua thật phong ba, ngày 18 Tết thức dậy, ánh nắng vừa phải, chim hót líu lo, Trụi phát hiện túi tiền mình vẫn y xì ngày hôm qua sau khi ăn mì.
Tối hôm qua trả tiền nhậu xong còn dư tiền cá cược Trụi mua hết gần trăm tờ vé số... chiều nay mà trúng độc đắc thì chia cho các bạn thân cũng không muộn.
Ha ha ha... đây hầu như là cách đ·ánh b·ạc hợp pháp nhất của nước Vi En, cứ chơi thoải mái, sáng mua chiều xé thế là xong!
Sáng nay không đói lắm, giờ phải ăn gì ta... chắc kiếm cháo lòng húp cho nhẹ bụng!
Mở bung cửa ra, nghe chim ríu rít mà chả thấy chúng đâu, Trụi hứng chí lấy kiếng như ý đeo vào để tìm... quả nhiên nó biến thành ống nhòm nhìn thấy lũ chim sâu thật rõ... càng nhìn càng thấy đẹp... không hiểu sao từ chim này Trụi lại liên hệ đến chim kia ở trong miếu hôm qua...
- Aizzz... tội lỗi tội lỗi... thiện tai thiện tai... cái kiếng này quá yêu nghiệt... bần tăng phải phong ấn nó 500 năm... khi nào gặp người hữu duyên thì mới phá phong ấn sử dụng nó!
Trụi kiên quyết cất kiếng như ý vào kho hàng trong đầu, cái thứ này mà đeo hoài chắc c·hết sớm quá trời ơi!
Trở vào nhà lấy bộ đồ đi tắm rửa vệ sinh sau đó vui vẻ hát hò phóng xe đi, Trụi hát tiếp bài "đời tôi cô đơn" bị dang dỡ tối qua, đây là một bài hiếm hoi Trụi không chế lời vì nó quá đúng tình cảnh của Trụi.
...
Trong xóm có một quán cháo lòng duy nhất, cháo khá ngon giá bình dân nhưng Trụi rất ít ghé thăm vì đây là quán của nhà Yến Xuka.
Nhà Yến chỉ có con một là nàng, ba Yến hiền lành ít nói, là dân địa phương, trước kia nghe đâu rất đẹp trai nên làm má Yến c·hết mê c·hết mệt, từ miền Tây cãi cha cãi mẹ không lấy chồng giàu mà đi lấy chồng nghèo... để rồi sau đó bà than thân trách phận khi phải buôn bán khó khăn, thức khuya dậy sớm... cuối cùng bà quyết chí gả con gái cho chồng giàu Đài Lon, bà sẽ vừa được tiền sính lễ dưỡng già mà con gái cũng sung sướng hơn đời bà.
Cũng chính giấc mộng kiếm rể giàu nên cả xóm này má của Yến không ưa thanh niên nghèo trong xóm, chỉ chấm được 2 đứa: Bảo Xeko và Hùng đô.
Ác nỗi Hùng đô không thèm hương đồng cỏ nội hôi mùi bùn, Bảo Xeko thì bị ba mẹ chọn vợ làm y bác sĩ từ nhỏ.
Trong danh sách không chào đón đó thì Trụi đứng đầu vì thất học, cha mẹ bỏ rơi, nội ngoại không thèm dòm, nghề ngỗng không có... ngay cả cái nhà và mảnh vườn cũng thuộc sở hữu của cha mẹ, Trụi không có quyền buôn bán hay cho thuê gì cả... riêng việc chờ cha mẹ c·hết để thừa hưởng gia tài cũng vô phương vì hai người đó đều đang 35 tuổi thanh xuân phơi phới lại đang hưởng phước an nhàn tấm thân!
Nói như vậy để cho thấy sáng nay Trụi ghé quán cháo lòng là một sự kiện hy hữu đếm trên đầu ngón tay.
May mắn má của Yến sáng nay lại vui vẻ khác thường:
- Trụi hả con... vào ăn tô cháo miễn phí nè... dì cảm ơn con cho heo quay hôm qua nha!
Yến đứng nhìn mà vuốt trán lau mồ hôi, hú hồn là má nàng sáng nay vui vẻ đến vậy!
Trụi cười hì hì không để ý nhiều, cứ tưởng tới đây bị chửi xui xẻo cả ngày rồi rút thưởng, ai ngờ không bị chửi còn được ăn tô cháo miễn phí... như vậy cũng ngon!
Ai ngờ húp xì sụp gần hết tô cháo lòng má của Yến đon đả ngồi xuống vừa khoe vừa dằn mặt:
- Dì báo cho con một tin vui, con Yến qua Tết này sẽ lấy chồng Đài Lon. Là má của con bên đó giới thiệu... rất uy tín... từ giờ đến đó mấy đứa bớt tụ tập để tránh tiếng dị nghị nghe con!
Ặc ặc... tô cháo không xương mà Trụi bị mắc cổ.
- Sao con sặc vậy Trụi?
- Dạ chắc tại ớt cay đó dì!
- Ờ... ớt nhà dì cay lắm... con nhớ để dành tiền ăn đám cưới con Yến nha!
- Dạ... con biết rồi dì!
Má của Yến bỏ đi bán cháo tiếp tục, ba Yến chạy bàn tính tiền, ông ái ngại liếc Trụi nhưng không biết lên tiếng như thế nào.
Yến ngồi rửa chén mà mi mắt đỏ hoe... má nàng thật ác... chuyện cưới chồng Đài Lon nàng không phản cảm nhưng giờ sắp thành sự thật rồi thì lòng nàng cứ bồi hồi hình ảnh của ba thằng bạn thân.
Trụi hút rột rột cho hết lẹ, cầm tô cháo đến sàn nước cho Yến rửa sẵn chào một câu, ai ngờ Yến ngó lên hai mắt đỏ hoe làm Trụi run rẩy trong lòng.
- Mày đừng khóc... lấy chồng hưởng phước sướng thấy mồ!
- Ờ...
Trụi quay đi như bỏ chạy, Yến quay mặt rửa chén.
Tỏn!
Tỏn!
Có hai giọt nước mặn đắng rơi xuống thau chén.
Sao tự nhiên Yến muốn xem lại bộ phim "bỗng dưng muốn khóc" quá... hic hic...
(còn tiếp)