Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15 (Xui Có Thưởng). Đúng hay sai?

Chương 15 (Xui Có Thưởng). Đúng hay sai?


- A... không...

Bảo cuối cùng chịu thua... con ma tem thư trong Bảo không bao giờ để tem quý cháy trước mặt được!

- Tao lạy mày luôn đó Trụi...

- Khà khà... chịu lấy hông?

- Chịu... tao chịu.

- Vậy phải lành rồi không... bày đặt ép tao!

- Nhưng tao không cản không lẽ mày đốt thiệt?

- Đốt... bạn bè thân không nhận quà thì đốt mẹ nó đi chứ để làm gì... nó giá trị trong mắt mày chứ tao thì như cỏ rác...

- Nhưng mày bán được đó đồ ngu!

- Vậy sao đồ hiệu mày không bán mà năm nào cũng cho tao trước Tết?

Nghe đến đây Bảo nín khe, Trụi cười cười quát to:

- Mày ngồi im đó thưởng thức con tem đi, tao gọi cho thằng Long.

- Chi nữa vậy?

- Tặng quà tiếp!

Bảo gật đầu tiếp tục thưởng thức trân bảo, tem quý này khách sưu tầm quốc tế khoái lắm mà thị trường thật giả lại khó phân.

...

- Alô... Long ui... về nhà tao chút đi.

- Nhậu hả?

- Không... tao mới nhậu về, mệt lắm nhưng có quà cho mày.

- Quà gì gấp vậy... tao đang trực.

- Xin về sớm chút đê... quà này ngon lắm!

- Cái này...

- Thằng Bảo đang ngồi chờ mày nữa nè.

- Chi vậy?

- Tao mới tặng quà cho nó, nó thích mê tơi, giờ tới mày đảm bảo còn thích hơn nữa.

- Chắc hay lép đó mậy?

- Thằng Bảo nè, không tin mày hỏi nó đi.

Trụi mở loa ngoài, giọng Long mập ồm ồm vang lên không thua gì ca sĩ Chaien vô địch:

- Ê Bảo... thằng Trụi nói thiệt không?

- Thiệt... nó cho tao tem quý 2000-3000 đô luôn.

- Trời ơi... vậy nó cho tao cái gì?

Bảo nhìn Trụi, Trụi chỉ tay vào con xe xipo đỏ chót bóng bẩy.

Bảo giật mình, xipo đã qua rồi thời đỉnh cao nhưng luôn vang danh, chỉ cần chạy xe này lượn nhẹ một vòng là mọi ánh mắt đều nhìn, nhất là mấy chú chiến sĩ!

- Bảo... mày ở đâu?

- Tao nè... thằng Trụi nó định cho mày chiếc xipo đỏ chót, đẹp lắm!

- U má ơi... đã vậy!

Trụi: - Vậy mày về không?

- Về... về liền!

- Nhớ mang 67 về nha mậy!

- Dĩ nhiên... không lẽ tao đi bộ?

Long không hiểu ý bạn thân lắm nhưng thôi cứ chạy về trước.

...

15 phút sau Long mập có mặt rồi lao vào ve vuốt chiếc xipo trong mơ.

- Sao mày biết tao thích nó?

- Tào lao... trừ mấy thằng không biết chạy xe ra thì thằng nào không thích tiếng pô khét lẹt của nó... vừa nghe cái là máu chạy rần rần rồi!

- Quá đúng... nhưng mà đắt quá tao không dám nhận!

Bảo ôm bụng cười the thé:

- Ôi trời... hồi nãy tao làm y như mày luôn đó Long.

- Rồi kết quả?

- Nó đốt tem quý.

- Hả?

- Giờ mày không lấy là nó đốt xe đó!

- Trời... mày phê thuốc hả Trụi?

- Hừm... ai biểu bạn thân mà bày đặt khách sáo... thằng Bảo giúp tao biết bao nhiêu, con tem đó xi nhê gì!

- Nhưng tao nghèo có giúp mày bao nhiêu đâu?

- Bởi vậy xe này chỉ được bề ngoài, bên trong ẹ lắm, chừng 30-40 chục củ là hết giá... thứ ngon nhất là bộ áo và giấy tờ đàng hoàng.

- Đ M... hiện thực ghê luôn chưa!

- Bây giờ lấy không... lèm bèm hoài?

- Lấy... ngu sao không lấy!

- Ok... mầy cầm giấy tờ rồi liên hệ số điện thoại này để sang tên chính chủ đi.

- Nhưng mà tao thắc mắc... mắc mớ gì mày không đi... mày thích nó còn quá cha tao nữa!

- Aizzz... sẵn đây để tao kể cho hai đứa bây nghe chuyện hồi trưa vui lắm... hồi trửa hồi trưa... tao đi ăn tiệc tất niên... ...

Ha ha ha ha ha ha...

Nghe ngắn gọn vụ dắt bộ mất xe làm hai thằng bạn thân cười bò... đúng là người tính không bằng trời tính!

- Cười đã chưa... xe này tao không thể đi được, các anh chiến sĩ nhìn thấy là hỏi thăm liền... mà sh đi chạy xe ôm thấy rồi nhưng tụi bây có thấy ai chạy xipo xe ôm chưa? Moá... không đủ tiền đổ xăng luôn á!

- Khà khà... tao quên... con này chạy 4-5 lít xăng/100 km... tiền sửa xe thì cao kinh khủng!

- Chính xác... cứ chạy tạm, sang tên rồi tao tìm cách sửa lại từ từ cho ngon.

Bảo coi tem đã mắt rồi nên bắt đầu trầm trồ xipo:

- Phải công nhận chiếc này 20-30 năm mà nhìn vẫn đẹp mê hồn.

Trụi: - Nó chưa chuẩn đã đẹp vậy rồi, nếu mà chuẩn đét thì đẹp gấp mấy lần nữa!

Bảo: - Đảm bảo thằng Long đi chiếc này gái đeo ầm ầm.

Long sáng mắt mơ màng ngày chở bồ cũ vi vu dạo phố bằng xipo... ôi trời quá đẹp!

Xipo là một huyền thoại, là đẳng cấp, mà đẳng cấp là mãi mãi. Có rất nhiều người chê bai nó với cả trăm lý do nhưng chỉ cần leo lên lái xipo thì không ghiền không lấy tiền. Dân xipo từng nhận xét:

Vạn lời nói không bằng làn khói xì-po!

Trụi kết thúc câu chuyện:

- Vậy nha... mày chạy nó, làm giấy tờ ngon lành... chiếc 67 đưa tao!

Bảo trợn mắt: - Á đù... kỷ lục luôn... lấy xipo đổi 67 má ơi!

Long: - Mày có điên không Trụi?

- Hic hic... 67 chạy không cần bằng lái, chỉ cần đúng luật thì không bị tịch thu nữa!

Bảo: - Ôi trời... thiệt tình bó tay... sao mày không thi bằng lái?

- Thôi... giấy tờ Đ. đâu mà làm hồ sơ... tao xài sim còn phải nhờ thằng Long làm.

Nhắc tới giấy tờ Bảo liền xìu như cọng rau nhúng nước sôi!

- Mày đừng như vậy... nhà tao cháy 5 lần, không có lần mày đ·ốt p·háo thì cũng tiêu tan hết có giữ được gì đâu... đi trích lục hoài cũng vậy.

Long gật đầu: - Nếu mày thích thì lấy 67 đi, tao đưa giấy tờ nhưng làm ơn đem theo dùm cái! Xe này cũng nát, mày đừng bực nó!

- Xời... chuyện nhỏ... xe máy tao rành sáu câu vọng cổ... thôi tan họp đi!

Bảo: - Không được... hôm nay tao với thằng Long nhận quà khủng nên phải mua mồi về đây nhậu ăn mừng!

Long: - Chính xác... sẵn tao đi mua mồi để thử xe luôn... ngứa tay quá rồi!

Bảo: - Cho tao đi nữa... tao cũng khoái! Mày phụ trách kêu Xuka nha Trụi.

Xipo nổ giòn, cả hai vọt đi, Trụi nhìn theo rất mát lòng mát dạ, hôm nay của thiên trả địa, nhờ phúc người ta mà tặng được quà vip cho bạn thân sướng thật!

Cầm điện thoại lên bấm số theo thói quen sau đó Trụi hối hận: buổi sáng má của Yến vừa cảnh cáo tức thì!

Trụi bấm tắt... điện thoại reo ngược lại, Trụi thở dài tiếp máy:

- Ê... sao chơi nhá máy hả Nobita?

- Aizzz... tại lộn số!

- Xạo hoài... không có ai lộn số mà thở dài hết!

- Cái này... tụi tao đang chuẩn bị nhậu, rủ mày nhưng chợt nhớ buổi sáng má mày la...

Đầu máy bên kia trầm mặc... sau vài giây vang lên tiếng thút thít:

- Hic hic... không lẽ tui lấy chồng mấy ông bỏ tui hết sao?

Trụi sợ nhất nghe con gái khóc, nhất là nhỏ Yến.

- Tụi tao không bỏ nhưng má mày la...

- Kệ... em không biết... giờ có rủ em không?

- Rủ... nhưng...

- Anh sợ?

- Không sợ...

- Vậy em đi hén...

- Ừ... đừng để lộ...

- Hí hí... yên tâm!

...

Mẹ thường bảo con... phải ở nhà ngoan

Mai kia mốt nọ... con đi lấy chồng

Vậy mà con chạy long nhong

Có ngày nằm không một mình...

Chát chát chát... chát bùm chát bùm...

Ha ha ha ha ha...

Bộ tứ Nobita cuối cùng vẫn thành công hội họp và nhậu nhẹt.

Trụi hát nhạc chế "con gái của mẹ" Long gõ trống miệng, Bảo và Yến phụ trách ôm bụng cười!

Trụi: - Ừ cười cho đã đi... chút nửa bả xách roi mây tới đánh rồi khóc!

Yến: - Xì... ai thèm khóc... chắc chắn lần này má em không đi tìm.

- ???

- Em chỉ cần nói một câu là má cho đi ngay.

Bảo: - Ghê ta... câu gì chỉ tao với!

- Dễ ợt... đố mấy anh biết đó.

Long: - Là hâm doạ hay năn nỉ?

- Ê... ăn gian... nhưng không sao... đó là câu h·ăm d·ọa.

Long: - Vậy dễ ợt... có phải hâm sẽ không lấy chồng?

- Không... em đâu có ngu... ở giá ai nuôi em bây giờ.

Bảo: - Doạ t·ự t·ử?

- Thấy ghê... bỏ đi nha. Em yêu đời và yêu người lắm. Tới anh đoán đi Nobita... làm gì mà ăn hoài vậy?

Trụi: - Vụ của em dễ ợt có gì khó đâu... hăm doạ nếu muốn hiệu quả thì phải biết điểm yếu nằm ở đâu... má của em sợ nhất cái gì thì hăm doạ cái đó thôi.

- Wa... Nobita ghê thiệt... vậy anh đoán em hăm doạ ra sao?

- Thì là đi lấy chồng giàu không thèm về nhà, không thèm cho tiền dưỡng già đúng không?

- Ui trời... Nobita quá đỉnh! Anh nói trúng phóc nhưng em còn quên doạ sẽ không về nhà, không liên lạc... để lần sau em bổ sung mới được!

Long: - Hay... phải công nhận cái đầu thằng Trụi thông minh.

Bảo sáng rực hai mắt:

- Bây giờ tao biết phải làm gì với ba mẹ tao rồi... lần sau không cho tao đi chơi thì tao sẽ doạ...

- Doạ gì... nói mau!

Bảo giơ tay làm đao rồi chém xuống dứt khoát.

Yến: - Áaaa... Xeko... anh điên rồi hả... sao đòi g·iết ổng bả?

- Tào lao... tao chỉ hăm doạ sẽ tự thiến thôi... g·iết người làm gì!

Bụp!

Bốp!

Chách!

Ba đứa đánh hội đồng một đứa vì cái tội chơi ngu, ai đời doạ tự thiến? Bộ muốn luyện Quỳnh Hoa Bảo Điển sao...

...

Bảo b·ị đ·ánh xong, câu chuyện chợt chuyển hướng đột ngột, Yến u oán nhìn Trụi làm anh chàng nổi hết cả da gà:

- Ê... đừng nhìn như vậy c·háy n·hà đó... tối nay kiểu gì tao cũng không cho mày ở lại đây ngủ đâu... xảy ra mạng người... lớn bụng đó!

Ha ha ha ha ha ha... Long và Bảo cười đến mức nội thương luôn.

Yến: - Đừng tưởng bở... em là giận anh sao có quà cho hai ảnh còn của em đâu?

Trụi gãi đầu gãi cổ:

- Có một món quà nhưng không thích hợp mày lắm... tao định tìm cái khác.

Để tỏ thành ý, Trụi lấy hộp đồng hồ ra.

- Đây là đồng hồ Rolex cũ, hàng đẹp... tiếc là của nam... phải chi của nữ thì ngon òi!

Yến cười híp mắt chụp lấy đeo ngay vào tay:

- Em tuyên bố tịch thu làm quà... chừng nào anh tìm được chiếc nữ thì đổi lại với em.

- Nhưng nó là nam, hơi thô.

- Xì... dây da đen, mặt trắng dẹp dẹp quá đẹp... anh Xeko và anh Chaien thấy nó đẹp không?

Hai thằng lật đật gật đầu... Yến vui vẻ rời đi về nhà.

Long nhìn theo lắc đầu:

- Nhỏ này chuẩn bị lấy chồng nên cảm xúc bất ổn!

Bảo: - Tao thì nghi ngờ lúc thằng Trụi tìm được đồng hồ nữ đưa nó chắc nó lấy luôn hai cái quá!

Trụi: - Hazzz... được vậy càng tốt... trong nhóm mình nó thiệt thòi nhất.

Bảo: - Chứ còn gì nữa... nó chơi với tụi mình nên đâu có thằng nào dám cua!

Ba thằng bạn thân nhìn nhau chột dạ... hồi xưa cắt máu ăn thề không yêu con Yến là đúng hay sai vậy ta???

(còn tiếp)

Chương 15 (Xui Có Thưởng). Đúng hay sai?