Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16 (Xui Có Thưởng). Cháo Thị Nở
"Thiệt... tao đăng ký thường trú ở đây gần hai chục năm rồi... thấy dứt dây hay gãy cần mấy trăm lần!"
- OK... đem đi... cái bụng anh khó chịu quá!
Phựt!
...
Cần lên cá ở lại! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ừm! C·ướp trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bàn dân thiên hạ luôn.
(còn tiếp)
Nó giúp Trụi lập công đầu ở nhà lão tiền bối, thu hoạch xa xỉ! Giờ để xem yêu ma quỷ quái nào có dưới đáy xoáy nước tử thần đây!
- Đ M... chuyện này là sao?
Ngọt ngào người hứa với tôi... câu thuỷ chung
Chui tọt vào nhà tắm bên ngoài, vóc nước rửa mặt, nước lạnh ngắt thấy tỉnh táo dễ sợ, vệ sinh sơ sơ 10 phút ra ngồi ghế đá mà nhỏ Yến chưa tới.
"Chắc nó chỉ táp hạt bắp... thế là hết bắp ăn... hu hu..."
- Ngon... cháo của Thị Nở cho Chí Phèo cũng chỉ tầm này là cùng! (đọc tại Qidian-VP.com)
Sáng 19 Tết thức dậy đầu đau như búa bổ, hôm qua uống từ trưa đến khuya đủ thứ rượu và bia, vui thì vui lắm nhưng giờ chịu tội. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ha ha ha... hôm nay nhức đầu, tiếp tục nghỉ xả hơi đi câu cá kiếm tiền chơi... câu được cá khủng bán nhiều tiền trả nợ một vòng cho hết mới được, Tết nhất đến nơi rồi!
Lần trước không có kiếng như ý, lần này Trụi đeo luôn để xem phim thế giới động vật dưới nước: Cá khủng ăn mồi.
- Làm gì có... tại vì em thích đeo quá nên mới bị mất á!
- Chịu liền...
- Ha ha ha... Thị Nở hồi xưa không gả Đài Lon được tội thiệt!
- Hả... mới tối qua tới giờ bị giật rồi?
Vèo...
Bước chân đi như thể xác không hồn...
Làng xóm mấy chục năm nay thường xuyên nói ở đây nguy hiểm nhưng có cá khủng nhiều lắm... cỡ cá lóc chúa chỉ là tiểu đệ của bọn chúng... nay Trụi quyết đứng lên từ nơi mình suýt vấp ngã...
Yến gật đầu - hôn lén - bỏ chạy nhanh như sóc để mình Trụi ở lại sững sờ chơi luôn câu vọng cổ lấy bình tĩnh:
"Ê tụi bây cãi tiếp đi... tao lướt hàng đây!"
- Em gọi tám cuộc rồi đó!
"Đừng lo... không có dây câu nào chịu nổi nó đâu!"
- Cháo đây... cháo nóng đây... em hâm cháo nên lâu một chút!
Yến chu đáo đã đem theo tô muỗng đầy đủ, vắt chanh, thêm xíu ớt rồi đưa cho Trụi, suýt chút nhỏ đút cho ăn như em bé luôn rồi!
- Xì... ai sợ Trụi mồ côi chứ người đó không sợ, có biết vẫn c·ướp!
Kiếng như ý xuất hiện!
- Là ba em đó... ổng thấy em đeo đồng hồ Rolex rửa chén nên tịch thu đeo vào tay luôn.
Chụt!
Viên mồi Sáng Thế thần thứ tư đi theo lưỡi câu cũ lao xuống sông...
Đang nổi lên thi hứng định ngâm vài câu Thu Điếu học lỏm được thì đám cá đã sôi trào sùng sục tranh nhau "lướt hàng".
- Ặc... tao xin lỗi nãy giờ hỗn với bác trai. Mày để bác trai đeo đi, vài bữa vô mánh tao kiếm cái khác của nữ tặng mày làm của hồi môn chịu không?
Phựt!
"Thiệt không?"
Nhạc chuông điện thoại vang lên ngọt ngào sôi động, Trụi lòm còm bắt máy:
"Thằng kia dừng lại... cái móc câu tổ bố kìa thằng vô tri!"
"Đó thấy chưa... tao đã nói là..."
Mồi câu đã có, cần đã có, Trụi xách chiếc 67 ra nổ máy chạy đi... ặc... xe này cũng nát... chủ yếu là nó cao tuổi quá, cả nửa thế kỷ rồi còn gì nên sửa cỡ nào cũng không thể im ru như lúc xuất xưởng được!
- Xì... thằng đó mà đụng em là tới số liền. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng sao con tim đắng cay... nỗi ê chề
Bần thần ngồi nhớ lại hình như mình có quên cái gì đó rất quan trọng mà không nhớ ra được...
"Chứ đứt cái gì?"
- Chi vậy?
- Cha chả... thật là không coi vương pháp ra gì... thằng nào... thằng nào ăn gan hùm mật báo nói đi tao xử đẹp cho!
- Ngon hông anh? (đọc tại Qidian-VP.com)
Húp hết tô cháo Thị Nở, Trụi bừng bừng sức sống, làm thêm ly chanh chua tê tái là sảng khoái rùng mình sống lại ngay.
Hát ư ử được hai câu liền quên lời, Trụi gãi đầu và may sao nhớ lại mình quên chuyện gì: sáng hôm qua mua cần câu máy bị lừa, được thưởng bảo bối dây câu trợ lực, hì hục làm siêu cấp cần sắt nhưng chưa khai trương đã phải ăn tiệc rồi nhậu đến khuya.
- Hùng đô?
- Chà chà... tập trung kiểu này mà gặp mấy tay bắt cá bằng bom mìn thì chúng mày toi hết... nay may mắn gặp ta, ta đây chỉ cần một ẻm là được!
- Thấy ghét!
Siêu cần sắt xuất hiện, một viên mồi Sáng Thế thần nhỏ như hột bắp móc vào lưỡi câu to như trứng cút, chất liệu titan sáng lấp lánh...
Tối nhậu ngất ngư, Bảo và Long gà sống lại đánh hội đồng gà c·hết nên Trụi nằm bẹp... công nhận bạn tốt dễ sợ, đi ăn tiệc mang quà về cho tụi nó mà tụi nó tàn nhẫn dã man con ngan luôn!
- Nobita ơi... dậy chưa?
- &₫&#&@&... ₫₫₫&@₫#&... ₫#@&@&@...
Các cụ đã dạy: biết địch biết ta trăm trận trăm thắng! Nay muốn câu cá lớn là phải biết cá gì... lỡ có cá sấu chúa ăn thịt người như phim kinh dị Mễ thì bỏ mẹ... về nhà nghỉ khỏe luôn!
Đeo kiếng vào tự nhiên lưu manh thành anh trí thức, giống thánh Nobita thêm 2 phần, khà khà...
Hóa ra hơn 2 triệu mua về chỉ xài được mấy cục chì... đau... đau... đau tới tim!
Nghĩ vẩn vơ chút xíu là Trụi chạy đến địa điểm gây án... ủa lộn... địa điểm tác nghiệp! Đây chính là vị trí xoáy nước tử thần Trụi suýt bị tèo hôm kia.
- À... ờ... mới dậy!
Trụi nằm vật ra giường, đầu nhức bưng bưng, bụng cồn cào... phải hồi lâu anh chàng mới nhận ra nắng sáng chói chang, chim chóc líu lo ngoài vườn. Trụi ngồi dậy dọn dẹp mùng mền ngay ngắn gọn gàng, vuông vức như gói bánh chưng có thể g·iả m·ạo dân đi lính mới về.
- Em khóc nhè rồi chạy méc ông ngoại của nó!
- Aizzz... người này anh không làm gì được đâu!
- Giá mình có khăn trùm thời gian như thánh Nobita nhỉ? Éo biết thánh đó ôm đống bảo bối làm gì mà để cha mẹ nghèo đến nỗi ông già bị cắt tiền thuốc lá luôn, bó tay! Chỉ cần chiếc khăn dọn món ăn theo yêu cầu rồi mở quán ăn sang chảnh là CMN giàu hơn thằng Xeko mỏ nhọn luôn rồi...
- Vậy thằng nào c·ướp c·ủa mày... bộ nó không biết đó là của Trụi mồ côi tặng hả?
Giở cần lên coi: cần còn nguyên, dây còn nguyên nhưng lưỡi câu titan chỉ "còn cái nịt"... nó gãy ngang, lòi ra bên trong là gang hay sắt kém chất lượng gì đó...
"C·hết mẹ... nó dính câu rồi!"
Trụi giơ ngón tay cái... chiêu này Yến làm được vì là con gái còn Trụi thì thua, chỉ có thể uýnh lộn lúc nhỏ, lớn lên chửi nhau, cá độ hoặc chơi lén nhau mà thôi.
- Mày làm gì nó?
Trụi cũng quen nên không chút khách sáo, cầm muỗng húp xì sụp, cháo này Yến đã pha loãng, húp vào đến đâu tỉnh người đến đó.
"Moá... nó vô tri thiệt... táp mẹ luôn rồi!"
- Rồi... tới liền!
Yến cười tươi đi pha thêm ly nước chanh sau bếp... Trụi nhìn dáng người con gái đảm đang mà thở dài thườn thượt... má... không biết thằng Đài nào có phước đây!
Trụi chỉ nhìn chứ không nghe được lũ cá khủng nói chuyện bằng ngư ngữ... anh chàng hí hửng nhìn cá to táp mồi rồi chắc ăn kéo cần nhưng sự cố vẫn CMN xảy ra như thường lệ...
Chương 16 (Xui Có Thưởng). Cháo Thị Nở
Trụi chửi thề tá lả suốt 1 phút mới bình tĩnh lại được!
"Ê tụi bây... có hột bắp kìa..."
Ặc... nói văn vẻ quá... chủ yếu là có hàng nên kiếm cá khủng kiếm tiền thôi, hệt như game bắn cá có lựu đ·ạ·n trong tay nổ luôn cá voi và nàng tiên cá... he he...
- Coi anh thức chưa đem qua cho anh tô cháo nóng để cảm ơn đồng hồ đẹp!
- Hì hì... em làm Thị Nở còn anh là Chí Phèo chịu hông?
Sau đó nghĩ đến vì lưỡi câu dỏm mà mất tiêu viên mồi Sáng Thế thần thứ ba thì Trụi lại muốn chửi thề tiếp... nhưng thôi, chửi rát cổ rồi... thứ duy nhất có ích là nó làm Trụi tức quá nên bớt nhức đầu... có lẽ máu nóng dồn lên não hay sao á!
- Ủa... đồng hồ đâu sao mày không đeo? Thấy nó xấu nên cất rồi chứ gì?
Tui vác đôi chiếu bông mà cõi lòng tan tác...
- Wa... ghê... là ai... nói mau!
"Mày xạo L... có răng đâu mà kẽ răng."
Bao lâu nay tôi vẫn tin... vẫn thương vẫn yêu... chờ người sẽ đổi thay...
Nhìn xuyên xoáy nước lập tức Trụi thấy cả chục bóng cá to khủng bố... con nào con nấy 20 kg trở lên không... chắc có lẽ phải sức lực tầm đó mới vô tư không sợ xoáy nước tử thần, vừa kiếm ăn ngon lành vừa tránh né bàn tay độc ác của con người.
"Kệ bà tao... mày có sao?"
"Ờ... nhìn hấp dẫn ghê nhưng không đủ nhét kẽ răng tao."
Vèo... mồi được quăng ra, dây 4 mét dài vô tư, cục chì kéo mồi và lưỡi chìm xuống, xoáy nước hút làm mồi bị cuốn vào gần xoáy nước sau đó lơ lửng vì đã hết dây, xoáy nước không thể làm giãn được dây câu siêu cấp này.
Khóc không ra nước mắt, Trụi mím môi cắn răng tiếp tục cuộc chơi, thua keo này ta bày keo khác, Trụi mở túi đeo hông lục lại mớ lưỡi câu cũ, may mắn sao còn sót cái lưỡi bằng ngón tay cái, nhìn đen đen nhưng yên tâm hơn loại titan đểu giả!
Bình thường không dọn nhưng Yến tới nó sẽ dọn nên dọn trước đỡ mắc cỡ!
4 trẻ vô tư cùng chơi cùng lớn bên nhau làm sao không nảy sinh tình cảm mông lung cho được? Tuy nhiên Trụi không muốn lập gia đình chịu khổ, Long lại có bạn gái, Bảo thì áo mặc không qua khỏi đầu nên hạt giống tình cảm dù có lại không có đất, nước, dinh dưỡng cho chúng trưởng thành, tất cả chỉ là cảm giác mông lung...
"Không phải đứt dây..."
"Moá... vô tri!"
...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.