Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20 (Xui Có Thưởng). Thần khí
- Sếp tin nó?
"Alo... con Trụi nè... con tới nơi rồi nhưng gọi điện 3 lần không ai bắt máy..."
Trụi biết thân biết phận, làm đúng chức trách một xe ôm giao đồ, chạy đến trước một khách sạn được chỉ định, tấp xe sát lề, lần này không dám leo lên phần đường đi bộ, móc điện thoại ra liên lạc người nhận.
- Trời... mày dám bắt tụi tao bồi thường?
Quả nhiên chưa kịp đạp mái xe thì 3 người đã áp sát, 2 người khác đón lõng hai đầu.
Hạn chế: mỗi ngày chỉ xài 1 lần cho mỗi nút.
- Má... mày đừng xạo... chút đồ vậy mà 6-7 triệu?
- Không cần... cái mặt tỉnh rụi này phê cái gì!
4
5 phút trôi qua Trụi gọi lại 3 lần... vẫn biệt vô âm tín như kiểu số này không có thật.
"Hàng này của ai vậy dì Ba?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tắt điện thoại, Trụi dắt xe lên sát bên trong tránh phần đường đi bộ, dựng xe chóng đứng rồi quay ngồi ngang trên yên xe lướt tictoc ầm ĩ.
3
- Thôi được rồi... nhìn cho kỹ đây thẻ tao nè... giờ đứng lên rời xe để tụi tao khám xét.
- Đừng nói nhiều tao đánh bây giờ.
- Ui... có gì không mấy anh? (đọc tại Qidian-VP.com)
Trụi cười hề hề nhìn đống đồ dưới đất, 5 chiến sĩ nhìn nhau bối rối... phòng cảnh sát phòng chống mai thúy được người nặc danh gọi điện nói có giao dịch hàng cấm: tài xế xe ôm, túi hàng màu đỏ, hộp trà...
Trụi chạy vài cây số là phải tắp vào quán nước ven đường uống ly cà phê nằm võng cho bình tĩnh lại.
- Mày mồ côi, khổ mà sao trong túi eo có mấy chục triệu tiền mặt? Có phải buôn bán chất cấm mà có hay không?
Vị đội trưởng nhíu mày sau đó xoáy sâu vào điểm nghi vấn cuối cùng:
"Kỳ vậy ta..."
- Thử test coi nó có phê hàng không sếp?
Bà mẹ... sao thần khí mà không có hướng dẫn sử dụng??? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ đến chạy được xe 67 zin như lúc nhập về là Trụi ngứa tay không chịu nổi... đèn pin này là hàng cao cấp từ rương bạc nên hệ thống phát thưởng vào kho cho an toàn, Trụi dùng ý niệm lấy nó ra cầm trong tay mân mê xem xét: bề ngoài là một chiếc đèn pin thông thường, đen thui, nhỏ gọn, có hai nút bấm một xanh một vàng dễ dàng phân biệt và sử dụng.
- Mời nó về điều tra?
Ấn nút xanh nhẹ hều nhưng tim Trụi đập cái mạnh... đèn pin tỏa sáng bình thường chiếu vào xe 67 đang dựng chống đứng gần võng... rồi giờ sau đây? Buông tay hay giữ luôn? Giữ bao lâu thì đủ?
Sếp lắc đầu: - Vấn đề của nó là lăn lộn ngoài xã hội thôi... mười mấy năm v·a c·hạm thì không gan lì sao được.
Bụp!
Trụi chợt hiểu đèn tắt chắc là vì đã phục hồi xong, như vậy nếu buông nút thì có lẽ quá trình phục hồi sẽ dừng lại ở chỗ mình muốn, điều này quá hay, có thể chủ động lựa chọn mức độ hồi phục.
3-2-1... ten ten ten tèn... phần thưởng ngẫu nhiên là chiếc đèn pin thần kỳ: nút màu xanh phục hồi, nút màu vàng cải tiến cho thiết bị, máy móc.
- Cái thằng này gan lì cóc tía rất kỳ lạ đó sếp... chắc chắn nó có vấn đề!
Tút tút tút... không liên lạc được...
- Không cần... xét người xong rồi giờ xét xe.
Trụi giả vờ như bình thường, gọi điện lại báo cho dì Ba:
- Nhột quá mấy đại ca... xong chưa? Có cần em lột hết không?
Lúc này 2 người khác đã đến để hỗ trợ, 10 kg cá khô, 3 kg lạp xưởng tươi và cả hộp trà bị phá bung để tìm mai thúy...
Cà phê đá mới hớp một hơi, bình tĩnh chưa kịp quay lại thì tin nhắn hệ thống đã đến:
2
Trụi lẳng lặng làm theo, lập tức ba người vừa khống chế vừa khám người, lấy hết vật dụng trên người Trụi ra để xuống đất.
Whao... thần khí nơi tay, chạy ngay sử dụng... Trui quay đèn pin về phía xe đưa ngón tay bấm nút xanh... nhưng bất chợt phải dừng lại!
Đây có lẽ là thứ Trụi cần nhất lúc này vì chiếc xe 67 quá tã, xe xipo của Long mập cũng tã... nếu phục hồi được zin 100% thì vừa sướng vừa phát tài.
"Cảm ơn con nhiều... chừng nào về dì bồi thường cho!"
Các chiến sĩ không nói không rằng khống chế Trụi rất nhanh, Trụi không hề phản kháng, ngồi im ru trên yên xe mặc cho người ta b·óp c·ổ, khóa tay, rút chìa khóa xe...
"Khoan... chờ thêm 15-20 phút nữa đi con, ráng giúp dì..."
Hú hồn là không có ai nhìn hay camera quay lại nếu không chả biết giải thích như nào.
Trụi nuốt nước bọt liên tục rồi chạy đến xem chiếc xe mới, vuốt ve từng chi tiết từ ghi đông tay lái cho đến bánh xe, căm xe...
"Dạ... con sẽ chờ luôn nửa tiếng!"
- Nói giỡn hay nói thiệt vậy mậy?
- Sếp cứ gọi điện cho công an phường chỗ tui, đảm bảo nói ra tên "Trụi mồ côi" là họ rành mạch.
...
- Ok... ok... h·ình s·ự thì phải có thẻ... đừng làm ăn c·ướp mà giả h·ình s·ự sẽ tăng thêm tội!
Chiến sĩ định cãi tiếp thì đội trưởng giơ tay cản lại và tìm hiểu thêm thông tin:
- Không tin lắm nhưng phường bên kia đảm bảo nó sống rất tốt, không t·rộm c·ắp giựt dọc.
Ừng ực...
- Không thể tin được mình phải đền tiền luôn!
"Vậy giờ con về ha?"
Trụi kiên nhẫn gọi lại và tranh thủ liếc nhìn xung quanh... có ít nhất 4-5 vị h·ình s·ự mặc thường phục bao vây.
- Ui trời... c·ướp thì cứ c·ướp tui có chống cự đâu... nếu là h·ình s·ự càng không thể đánh vì tui không chống cự...
Biết ngay mà... Trụi chép miệng cười hì hì: (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người không muốn làm lớn chuyện hơn nữa nên gom tiền mặt đền bù cho Trụi 6 triệu rưỡi. Trụi cười hắc hắc rồi đạp xe nổ máy chạy về.
Nói đến đây mọi thứ đã sáng tỏ, bên phòng chống mai thúy bị chơi một vố nặng.
1 giây
Kinh nghiệm giang hồ nhắc nhở làm chuyện gì cũng phải ngó trước ngó sau đề phòng camera giá·m s·át và camera chạy bằng cơm.
Các chiến sĩ phải ở lại vừa dọn bãi chiến trường vừa lầu bầu:
Chúc ký chủ tiếp tục xui xẻo nhiều hơn!"
Ối giời ơi... ổ khóa xe bị phục hồi nguyên bản luôn rồi mọi người ơi, giờ chìa khóa không có tác dụng nữa...
Trụi nhớ có một bộ phim nói về nữ du khách người Mễ du lịch bên Xiêm, bị dụ cầm dùm ba lô rồi b·ị b·ắt ở sân bay, cuối cùng phải vào tù chịu c·hết vô cùng thê thảm.
- Mày là ai... tên gì... nhà ở đâu?
- Đừng láo... tụi tao là h·ình s·ự bắt mai thúy đây!
Nó hết pin? Hình như không vì Trụi Thấy 67 đã zin 100% rồi, mới keng xà beng!
"Chúc mừng ký chủ xui xẻo lần 9: bị ám hại suýt toang.
- Mấy đại ca định làm gì? C·ướp g·iật thì cứ tự nhiên tui không chống cự đâu...
Tuy nhiên trường hợp lôm côm như Trụi thì sẽ trầy vi tróc vảy không dễ dàng chút nào... đặc biệt trường hợp bị lợi dụng vận chuyển, giao dịch thì y như rằng chạy trời không khỏi nắng.
- Nhà tui cháy 5-6 lần, trích lục hồ sơ liên tục bị cháy thì làm gì có.
- Sếp ơi... tiền này về cơ quan được thanh toán không sếp?
Vừa rồi tình huống có vẻ hài kịch nhẹ nhàng nhưng nếu còn gói "bột mì" thì đảm bảo tới công chuyện luôn!
Người đội trưởng chần chừ, Trụi lên tiếng: (đọc tại Qidian-VP.com)
(còn tiếp)
5 giây... đèn pin tự động vụt tắt.
- Sao không có giấy tờ hả mậy?
- Mời hay không thì tùy nhưng mấy đại ca phải lập biên bản khám xét tại đây để chứng minh là không có hàng cấm và bồi thường thiệt hại cho người vô tội... 10 kg khô 5 triệu, 3 kg lạp xưởng tươi 1 triệu, hộp trà 500 k... thiệt hại tinh thần không cần!
- Ậy... đại ca thông cảm, tui lấy cao chút để bồi thường người ta cho dễ.
Mức độ: nặng. Được rút thưởng rương bạc.
Lại chơi 10 phút, rồi 20 phút... không thấy ai gọi lại. Trụi không cần suy nghĩ thêm chuyện bị gài bẫy hay là tụi buôn mai thúy thấy lộ nên bỏ chạy... gạt chống xe sửa soạn chạy đi về nhưng động tác rất từ tốn để các chiến sĩ thường phục tiện thao tác.
Nắng Tết chiếu vào xe mới óng ánh, Trụi hồi hộp đút chìa khóa vào chuẩn bị trải nghiệm nhưng... ... ... chìa khóa không mở được!
- Ừ... cả chục năm trong nghề tao mới gặp lần đầu! Cũng có nhiều lần bắt lầm nhưng không ai dám bắt đền!
- Ủa... mấy đại ca vứt hết khô, lạp xưởng, trà xuống dính đầy đất cát rồi tui lấy tiền đâu đền cho khách? Tiền ship chỉ có 100 k, mớ này mấy triệu...
Trụi dáo dác rà quét bằng kiếng như ý: không có người, không có camera... ok... let go...
Một người lên tiếng:
Trụi không dám buông nút xanh, giữ vững như vậy thì thấy xe 67 tự dưng như trúng phép thuật: nó từ từ phục hồi lại như mới zin thật nhanh.
Quận Tư không xa không gần, nơi này rất nổi tiếng trong giới giang hồ, dù hiện tại không rối như xưa nhưng vẫn vang dội thanh danh.
Cuộc xét hỏi diễn ra chớp nhoáng thì phải dừng lại vì Trụi chỉ cung cấp được tên tuổi, năm sinh, địa chỉ còn mọi thứ khác đều không có vì chả có giấy tờ gì cả.
10 phút sau vị đội trưởng không thể không công nhận Trụi nói đúng, công an phường bên kia còn đưa ảnh chụp để so sánh, trúng y chốc... tiếng tăm Trụi hoàn toàn trong sạch, được bà con lối xóm rất tin tưởng.
- Sếp à... tui có thẻ ngân hàng đâu mà gửi, tiền có bao nhiêu đều là tiền mặt dành dụm đem theo người. Mấy chục triệu này với tui thì nhiều chứ đối với người ta có là gì đâu... mua còn không được cái xe máy ra hồn nữa là!
Trụi mừng quá suýt té võng. Khi xưa coi Doremon thích nhất vài món bảo bối trong đó có khăn trùm thời gian và thiết bị tiến hóa cho động vật.
Giờ hệ thống tặng thưởng đèn thần kỳ, nút màu xanh tác dụng khá giống khăn trùm thời gian còn nút màu vàng cũng tiến hóa nhưng là cho thiết bị, máy móc.
Trui nghe giang hồ đồn đại bị người ám hại ném mai thúy vào xe, vào nhà chưa chắc bị tội. Bên công an cần chứng minh được mình sử dụng, xét nghiệm nước tiểu d·ương t·ính hoặc có đường dây buôn bán thì mới bị kết án...
Mọi thứ đều hoàn hảo trừ một chi tiết: nó quá mới, khác xa lúc vào đây nên Trụi phải lấy áo khoác che phủ đầu xe đánh lạc hướng bà chủ quán một chút.
Ráng dằn lòng ngồi thêm 10 phút uống hết ly cà phê, Trụi đi tính tiền tại quầy sau đó quay lại dắt xe ra ngoài.
Sếp gãi đầu: - Cái này... hơi khó... để về xin thử coi sao! Lần sau rút kinh nghiệm khám xét phải giữ của một chút... lỡ có gì là đền tụt quần luôn! Rút đi!
"Khách lạ, là nữ đeo mắt kiếng, mặc áo chống nắng ninja kín mít..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.