Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19 (Xui Có Thưởng). Chuyến giao hàng bất ổn

Chương 19 (Xui Có Thưởng). Chuyến giao hàng bất ổn


Có tiền chị Phương nghe lời khuyên để Mén ở nhà để tránh vụ b·ắt c·óc, nghe đâu bây giờ b·ắt c·óc qua Cam khét lắm, lỡ xui bị thiệt biết trách ai!

Trụi yên tâm chào hai mẹ con ra về, kêu con là em mà kêu mẹ là chị lạ chưa!

Tối 19 Tết gió thổi hây hây, ngoài đường bắt đầu thấy bán hoa Tết nhiều hơn, dưa hấu về đổ đống đống thấy ham, Trụi ghé mua ủng hộ một cặp cho người quen nhưng sợ xui không dám lựa, nhờ ông chủ lựa dùm lỡ không ngon còn mắng vốn được!

Treo cặp dưa to chạy về nhà mà lòng phơi phới không khí Tết, về đến nhà cái lạnh teo liền.

- Bà mẹ... bàn thờ đâu mà trưng!

Trong nhà nhỏ chỉ có mỗi cái giường và tủ đông bị cháy bên ngoài thấy ghê, Trụi đành đem cặp dưa treo lên gốc cột, thiệt là hi hữu độc lạ! Vốn dĩ có thể để ngoài bàn đá dưới cây khế chua nhưng Trụi sợ lũ nhóc tì không phá thì lũ chuột, sóc cũng phá...

Một đêm trôi qua an lành, tiền đầy túi, nợ thì sạch bong, lại mới giúp được bà chị một tay.

Nào giờ nghèo kiết xác toàn người khác giúp, giờ đổi đời có điều kiện giúp người khác thiệt là sung sướng quá đi...

Ôm gối tắt đèn chìm vào giấc ngủ mơ mộng lung tung.

Gần sáng Trụi mơ thấy cảnh ba mẹ "âu yếm" nhau lúc xưa:

"- Mày mới đi nhậu về đúng không? Đ M... rảnh quá sao không ở nhà nấu cơm nấu nước lo cho mẹ con tao?

- Tao nhậu là quyền của tao, nhà này là của tao, mày là vợ tao chứ không phải má tao đâu... Đ M... chỉ được cái đẹp còn lại éo biết làm gì sao? Thằng Trụi 4-5 tuổi rồi mày nấu nướng không được sao... không có tay chân hay là bị bại liệt hả?

- Tao không rảnh như mày... tao còn phải đi tìm việc làm...

- Tìm cái éo... toàn đi hóng chuyện... đánh tứ sắc... làm móng tay... ăn bún riêu canh bún gỏi cuốn...

- Ê... mày ăn nói cho đàng hoàng nha... tao hóng chuyện là tìm tin tức việc làm... đánh tứ sắc là tăng thu nhập, mày có làm gì ra tiền... làm móng tay là học nghề nail... ăn hàng là tại mày không nấu cơm...

Trụi lúc này nép vào gốc cột mếu máo. Người cha mới 19-20 mặt mày đỏ ké vì rượu thấy vợ bướng con khóc thì càng bực mình xông lại tác động vật lý, người mẹ cũng không vừa tay đấm chân đá túi bụi và hâm doạ:

- Đ M... mày dám đánh tao... tao thưa công an tội giao cấu với trẻ em cho mày tù mọt gông...

- Tao đi tù thì mày cũng mất chồng.

- Sợ éo gì... mày đi tù tao đi lấy chồng khác hưởng phước... ... "

Giấc mơ thời tuổi thơ dữ dội làm Trụi hốt hoảng choàng tỉnh, mồ hôi đổ đầy người dù rằng mùa giáp Tết này rất lạnh.

Hít thở sâu hồi lâu để thoát khỏi ảnh hưởng của ác mộng Trụi đi vệ sinh rửa mặt, trời vừa hửng sáng, chim chóc dậy sớm líu lo có sâu ăn, sâu dậy sớm thì lại bị chim ăn.

- Rốt cuộc hôm nay dậy sớm mình làm chim hay làm sâu đây?

Trong nhà trống trơn, muốn pha cà phê uống cũng không tiện, Trụi xách xe đi ra quán ngồi uống sẵn hóng tin tức, tiền còn rất nhiều, Trụi không bị sức ép nên rất thoải mái.

...

Ngay bến đò có quán cà phê lão làng của cả xóm, luộc cà phê bằng vợt vải hẳn hòi, uống thơm nồng ngất ngây con gà tây.

Trong quán đã có mấy lão tiền bối ngồi ghế đẩu bàn gỗ tròn đàm tiếu chuyện thiên hạ, Trụi biết thân phận tiểu bối nên chọn ngồi ngoài ghế dựa nhìn chợ bến đò sôi nổi buôn bán... chính cái chợ này nuôi sống Trụi khi cha mẹ bỏ đi từ 15 năm trước, Trụi thân thuộc từng viên đá gốc cây ở đây, cứ mỗi lần nhìn thấy chợ là lòng Trụi lại bình yên như một con sói nhỏ cô độc về đến hang ổ của mình.

Các lão tiền bối nhìn thấy Trụi liền có chuyện để nói:

- Ui trời... thằng Trụi hôm nay dậy sớm lạ quá ta.

- Ừ... hơi bị hiếm!

- Thôi đừng ghẹo nó tội nghiệp, mấy hôm nay nó câu cá vô mánh vừa đãi heo quay vừa trả nợ cả khu mình giỏi lắm rồi.

- Chính xác... cái thằng này uy tín đầy mình, hôm qua nó ghé nhà trả 300 ngàn nó thiếu từ năm ngoái, tui có nhớ đâu, nó nhắc kỹ càng thì tui mới nhớ mài mại!

Trụi ngồi ngoài nhâm nhi ly phê đen thơm phức mà khoái chí nghe khen, bất chợt có lão tiền bối lắc đầu nhíu mày:

- Aizzz... sáng nay thằng này dậy sớm nhưng khí sắc không tốt... e là sẽ có chuyện xui xẻo.

- Ha ha ha... nó là chuyên gia rồi cần gì phải e với sợ!

Trụi hơi chột dạ, sáng giờ Trụi cứ bần thần bồn chồn trong lòng... Aizzz... chắc có lẽ giấc mơ dữ dội vẫn còn ảnh hưởng...

...

Nhâm nhi cà phê cả giờ, Trụi chạy qua quán mì chú Thoòng ăn một tô đặc biệt, ghẹo chọc chút xíu Xí Muội dễ thương, Xí Muội tức giận cho cả muỗng sa tế cay sè vào tô làm Trụi xém đau bao tử luôn... chú Thoòng thì âm thầm tiếc nuối nhiều hơn nữa cái thằng rể hụt hôm qua lại vô mánh 150 triệu!

Cay hít hà làm Trụi uống luôn cả hai ly trà đá tổ chảng, Xí Muội cười ngoặt nghẽo hả hê lắm, chú Thoòng chửi con gái không được phá đám, vừa mất khách vừa tốn sa tế, trà đá làm cả quán cười to!

Trụi chạy ra chợ Bến Đò đậu xe ở bóng cây quen thuộc, không có khách cũng không sao, ngồi xem thiên hạ nhốn nháo cũng vui.

Bỗng đâu dì Ba bán khô xuất hiện cầm hai cái bọc một to một nhỏ đưa cho Trụi:

- Bọc đen bự là 10 kg khô đủ loại chuyển đến địa chỉ dì ghi trên đó, bọc đỏ này là lạp xưởng và hộp trà người ta gửi kèm quà tết. Chạy tuốt qua quận Tư dì gửi 100 k luôn, qua đó khỏi lấy ship nữa ok không?

- He he... ok liền, sáng giờ mới có cuốc mở hàng, cám ơn dì Ba.

- Tao còn tưởng có tiền mày sẽ nhậu nhẹt không làm việc chớ!

- Làm gì có dì Ba... con đi nhe!

- Ừ... đi đi... nhưng xe cũ mày đâu rồi... chiếc này hình như của thằng Long mập... à... hai bữa nay dì thấy nó chạy xipo oách lắm!

- Hì hì... nó chạy xipo nên đưa xe này cho con chạy đỡ bị xét bằng lái!

- Ừ... mày trụi lủi không có tờ giấy lận lưng, chạy xe này mới êm a!

Trụi cười phất tay chạy đi không dám nói vụ giao khô b·ị b·ắt xe lần trước, nói ra cũng chẳng lợi gì mắc công dì Ba áy náy.

...

Chiếc 67 ì ạch bò ra đường lộ mà Trụi thấy càng lúc càng bất an, không phải Trụi sợ xe này hư c·hết máy dọc đường mà bỗng dưng linh cảm thấy chuyện không lành sắp xảy ra, Trụi tấp luôn vào lề cạnh một bóng cây to râm mát, móc điếu thuốc hút phì phà suy nghĩ chuyện gì đang diễn ra.

Trước giờ cảm giác bất an như này hiếm gặp lắm, mà mỗi lần gặp thì đều xui bà cố...

Điếu thuốc đã tàn nhưng cảm giác bất an vẫn không dứt, bất chợt Trụi nhìn bọc đỏ treo bên hông xe... lẽ nào có chuyện trong đó... nếu bình thường Trụi sẽ mở ra kiểm tra nhưng giờ có kiếng như ý nên kiểm tra quá dễ dàng.

Quét nhẹ nhàng nhìn xuyên qua thấy bên trong ba kg lạp xưởng tươi ngon lành, một hộp trà ngon... hoàn toàn bình thường... a... khoan... hộp trà có dấu khui...

C·hết mẹ... trúng kế rồi!

Quét sâu bên trong: hic hic... quả nhiên có "bột mì"!

Ôi trời... chắc chắn phải vài chục gram... quả này mà bị tóm chắc phải lãnh chục cuốn lịch tha hồ gỡ!

Tim Trụi đập thình thịch... thứ của nợ này hại người hại mình kinh khủng, oan nhất là tội vận chuyển mà bản thân mình không biết, có thể là bị lợi dụng, có thể là bị gài độ hại người... dù là trường hợp nào thì cũng không có quả ngon để ăn.

Trụi không suy nghĩ nhiều, cái thứ bột trắng này dù thiệt hay giả thì cũng không thể nào để nó tồn tại được, Trụi chụp hộp trà chui vòng qua gốc cây to đổ hết trà ra.

Bên trong mớ trà có túi "bột mì" be bé... Trụi chợp lấy xé nhanh như chớp đổ hết xuống cát rồi lấy chân hất cát lên chà qua chà lại để phi tang.

Để chắc ăn hơn Trụi chơi thêm tuyệt chiêu "mưa qua bể bắc" của cụ Trạng Quỳnh ngày xưa...

Xè... xè... xè...

Nước từ ly cà phê, trà nóng, tô mì, hai ly trà đá to bị Trụi tuôn ra xối xả vào đống cát dưới chân, tè qua tè lại ướt đầm đìa nổi cả bọt.

Chỉ còn lại mớ trà, Trụi dùng chân sút văng tung tóe, vậy là xong đời, ai kiếm ra được thì Trụi bó tay.

Vòng trở lại phía trước không có ai chú ý, Trụi vứt luôn hộp trà rỗng nổ máy xe chạy tiếp nhưng trong đầu suy nghĩ căng như dây đàn:

* Nếu dân buôn mai thúy lợi dụng dì Ba để vận chuyển giao hàng thì chút nữa đây tụi nó nhận mà không có hàng thì khổ.

Chuyện dì Ba tự buôn thì bỏ qua, không thể có chuyện này được, quá hoang đường.

Sau này bọn buôn mai thúy có thể đến tìm Trụi và dì Ba gây sự phiền kinh khủng... lúc đó chắc phải kiếm cách tự vệ.

* Nếu có người gài bẫy hại dì Ba hoặc Trụi để cho công an túm thì thật ra lại dễ chịu hơn... công an không thấy gì thì huề cả làng!

Riêng chuyện tại sao lúc nãy không cầm "bột mì" trình báo công an thì do bản năng sợ rắc rối... lúc đó công an sẽ hỏi vì sao phát hiện, Trụi có thể đổ thừa là linh cảm chẳng lành, nghi ngờ... nhưng dì Ba sẽ bị điều tra trọng điểm khỏi ăn Tết, đặc biệt là khi dì ú ớ không mô tả được ai là người giao túi "bột mì"...

Suy đi nghĩ lại cuối cùng Trụi ghé vào một tiệm tạp hóa lớn mua lại hộp trà khác na ná hộp cũ bỏ vào bọc đỏ, Trụi còn cẩn thận mua chai nước to rửa tay, rửa hai tay cầm xe để bay hết dấu vết bột mì nếu có, ngay cả mấy móng tay cũng rửa kỹ lưỡng không thể để sót.

Về phần hộp trà thì Trụi cố ý không chạm vào để khỏi để lại dấu vân tay trên đó.

Aizzz... sáng nay gặp chuyện gì đâu không vậy trời!

Chuyến giao hàng bất ổn được tiếp tục, Trụi muốn xem thử coi đây là cái bẫy hại người hay là bị lợi dụng chuyển hàng...

(còn tiếp)

Chương 19 (Xui Có Thưởng). Chuyến giao hàng bất ổn