Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22 (Xui Có Thưởng). Ghen tị

Chương 22 (Xui Có Thưởng). Ghen tị


Tạch... tạch... tạch... grừm...

Hai chiến sĩ áo vàng ngẩn ngơ nhìn theo Trụi đóng tiền phạt rồi chạy đi.

- Trời ơi... tiếng pô ngon thiệt!

- Ừ... chưa bao giờ nghe được tiếng xipo nào sướng hơn... mà lại là từ một chiếc 67 zin cứng luôn nữa chứ.

- Hồi nãy tôi muốn nhờ nó làm lại chiếc ở nhà của tôi luôn... chỉ sợ thằng này không chịu!

- Chính xác... nó không ngu ra tay đâu... muốn kiếm tiền thì bên ngoài kiếm thiếu gì!

- Ừ... thằng này nhìn dáng vẻ có tiền dữ lắm... toàn đồ hiệu...

- Xì... nhiêu đó xi nhê gì... có người bỏ hơn 1 tỷ mua chiếc 67 zin cứng... con xe vừa rồi không những zin 100% mà đồ nó thay thế hoặc nâng cấp thì còn xịn và chất hơn mấy lần!

- Aizzz... nói thiệt với ông... chỉ riêng cái pô zin 67 mà ra t·iếng n·ổ xipo chuẩn đã đáng giá cả trăm chai rồi... đó là hàng độc đấy! Cũng may nãy kịp chụp vài pô mai mốt khoe chơi!

- Mau... chia cho tôi nhanh!

...

Phóng lả lướt thật xa rồi vòng về mất vài trăm tiền phạt nhưng Trụi sung sướng dù rằng bị phạt không được rút thưởng, có lẽ hệ thống đánh giá việc không mua bảo hiểm bị phạt là bình thường không phải xui xẻo.

Về đến nhà Trụi vẫn còn ngây ngất: chạy sướng, nhanh hơn xipo trong khi không cần bằng lái, tiêu hao 5% xăng chạy được 33 km, suy ra chạy hết bình xăng sẽ được 660 km, cao hơn mức dự kiến 550 km.

Chỉ riêng tiết kiệm tiền xăng chắc dư tiền ăn mì gói... he he...

Nói vậy thôi, Trụi bây giờ không còn là Trụi ngày xưa nữa, tiền bây giờ đầy túi đâu thiếu tiền ăn...

Cảm giác chạy xe mạnh vô địch mà không cần bằng lái thì nó sướng không thể tả, sướng hơn cả những lần đi xả stress sinh lý luôn.

- Phù... chuyện xế yêu của mình đã giải quyết xong giờ là lúc cho thằng Long có xe ngon, đổi đời cua lại bạn gái.

Trụi quên cơm trưa, ngồi suy nghĩ gọi Long đem xe về hay là tìm con xe khác???

Tốn hao chút chất xám và với sự trợ giúp của kinh nghiệm giang hồ Trụi quyết định đi mua một chiếc xipo tã khác để phục hồi zin 100%... à không, zin là 100% nhưng độ mới chỉ 95% cho hơi cũ cũ là được...

Trụi sẽ nhờ Long đi làm vài bữa câu khách mua... trong lúc đó Trụi lấy chiếc kia vừa phục hồi vừa cải tiến cho Long chạy cả đời!

Nếu câu được khách mua là Trụi và Long sẽ có tiền làm vốn bắt đầu hành trình phục hồi - bán xe kiếm lời!

Trên thị trường xipo hàng cứng biển ngon sẽ có giá 300 củ... nếu tìm được khách sộp, bán một chiếc là lời khủng 5-10 lần vì xe tã chỉ có giá 30-60 củ giấy tờ hợp lệ, thực ra tã đến mức nát mà có giá đó thì chúng chỉ đáng giá cái giấy tờ hợp lệ mà thôi, còn xipo ngon giấy dỏm giá chỉ tầm vài chục triệu mà thôi.

Trong mắt óng ánh màu tiền - vàng nên Trụi không thấy đói, xách xe chạy đi kiếm xipo tã ngay giữa trưa, mục tiêu là một thanh niên đồng lứa thích xipo trong khu này, nhưng nhà nghèo chỉ mó được vào xe tã, rất khổ sở vì tiền xăng và tiền sửa xe chỉ để lâu lâu dạo phố một vòng uống cà phê lấy le... nhưng người lạ không biết sao chứ người quen ai cũng chọc quê nên em nó đau đớn cái lòng lắm!

...

- Chú Sáu ơi...

- Ủa... mầy hả Trụi?

- Dạ... có Trường ở nhà không chú?

- Có... mày tìm nó làm gì?

- Con hỏi mua xe xipo của nó bán kiếm lời.

- Hả... xe đó mà bán được?

- Chú à... xe đạp phế liệu còn có giá... cái gì cũng có giá miễn là tìm được người thích mua là có lời thôi!

- Có lý... vào đây đi ăn với chú bữa cơm trưa, có gì ăn đó đừng chê!

Trụi hí hửng gật đầu không chút khách sáo, dù sao Trụi đã ăn chực cả khu từ nhỏ có gì mắc cỡ... còn vụ chê là không thể vì Trụi uống nước lã cầm hơi thường xuyên, một gói mì tôm đã là hàng xa xỉ hoặc cứu mạng đối với Trụi.

Nhà chú Sáu chuyên rửa - vá xe máy, sửa lặt vặt xe đạp. Trường ở nhà phụ cha kiếm tiền lai rai bữa dư bữa thiếu, lúc nào nhiều khách thì diếm lại bỏ ống heo.

Không biết tích cóp bao lâu Trường mới đủ 25 triệu mua một con xipo tã từ đám bạn vì quá mê, sau đó đem con xe này về sữa chữa, có nhiêu tiền đập vào với hy vọng xế yêu ngày càng tốt đẹp...

- Chà chà... mày lấy đâu ra con xe 67 này hả Trụi... nó xịn y như hồi nhỏ tao thấy... à không... nó xịn gấp chục lần!

- Ha ha ha... chú Sáu thích thì chạy thử một vòng đi, xe này của con tự phục hồi nên chú cứ thoải mái.

- Thiệt?

- Dạ!

Chú Sáu sáng rực hai mắt, chú mà có con gái đẹp là gã luôn cho Trụi bắt lấy con 67 này, chú run run lại gần xem xét từ trên xuống dưới, dù không sửa xe cao cấp nhưng cả đời suốt ngày mó vào đủ loại xe nên kiến thức của chú rất nhiều, nhìn tới đâu là chú mê tơi tới đó bởi vậy thằng con trai độc nhất cũng mê xe từ nhỏ.

Nhắc tới nó là nó chạy ra. Trường lon ton chạy tới lao vào cùng cha "dê" con 67 này hết cỡ... Trụi không chút phật lòng, tự ngồi ghế dựa h·út t·huốc phì phà nhả khói... xe xịn tự chơi như mặc áo gấm đi đêm, có người chiêm ngưỡng dê nó càng nhiều thì trong lòng càng sướng...

Sợ mất màu?

Sợ đưa chạy bị trầy xước, t·ai n·ạn?

Không hề gì, thần khí đèn pin ta có, phục hồi mọi thứ chỉ trong một nốt nhạc!

Khi nhìn thấy ổ khóa smart key và mặt bàn thờ led thì hai cha con sững sờ, Trụi đưa remote điều khiển, hai cha con leo lên, Trường muốn lái trước lắm nhưng không thể làm bất hiếu nhi... chú Sáu bật công tắc, đạp nhẹ là nổ...

Tạch... tạch... tạch... grừm...

Hai cha con nghe tiếng pô xipo phê thì ít mà hoảng thì nhiều suýt quăng xe chạy trốn.

Thế quái nào 67 mà nổ như xipo???

Trụi cười hì hì:

- Chú cứ chạy như 67 bình thường nhưng xe này mạnh hơn xipo, chú vít ga nhẹ thôi nó vọt lắm!

- Ừ... để tao thử...

Ụnnn... ụnnn...

Hai cha con và chiếc 67 lao v·út đi, thím 6 lui cui bưng mâm cơm lên trợn mắt:

- Ủa thằng Trụi hả con... hai cha con nó tới giờ cơm không ăn mà chạy đi đâu vậy con?

- Chào thím Sáu... chú Sáu và thằng Trường chạy một vòng thử xe con, về nhanh liền á!

- Con ăn luôn nha Trụi, thím lấy thêm chén đũa!

- Dạ... con ăn lủng nồi của thím luôn!

- Chuyện nhỏ... mày cứ ăn no đi tao với chú mày nhịn đói!

Ha ha ha ha ha... Hai thím cháu trêu nhau vài câu thì Trường đã chở chú Sáu về, vậy là hai cha con chia nhau cha chạy bận đi, con bận về.

- Hai cha con rửa tay ăn cơm lẹ nè, thằng Trụi đói bụng rồi!

Chú Sáu và Trường im re làm theo phăng phắc, Trụi vui vẻ ngồi tham gia bữa ăn, ăn rất thiệt tình và lủng nồi cơm thiệt, thím Sáu phải chế gấp hai gói mì tôm bổ sung mới đủ!

Trong bữa ăn chú Sáu và Trường khen chiếc 67 lên trời.

Trường: - Trụi ơi... chiếc này ngon quá... mày muốn xipo của tao thì đổi ngang luôn được không?

- Đổi ngang không được, phải bù chút đỉnh!

- Bao nhiêu?

- Chỗ quen biết chỉ cần bù 1 tỷ.

- Hả... mày có nói lộn không?

- Không... xe tao nếu bán người lạ thì 2-3 tỷ mới bán.

Trường đỏ mắt: - Mày bán vậy thì ai mà mua!

- Tao có muốn bán đâu, để đó chạy cả đời.

Chú Sáu: - Con phục hồi tốt quá, gặp đại gia yêu thích thì tiền tỷ cũng mua... nhưng sao con không làm xe phân khối lớn một chút?

- Chú à... chiếc này 67 không cần bằng lái, con đi không sợ bị phạt. Xe phân khối lớn con cũng phục hồi nên mới ghé mua xipo của thằng Trường nè.

- Ừ... nhưng tốc độ của nó hơn xipo... con đôn dên xoáy nòng thì công an cũng hốt.

- Dạ không... hồi chiều đã bị vịn nhưng con thông qua, chỉ bị phạt mấy trăm tiền không mua bảo hiểm.

- ???

- Máy móc nguyên xi hết, con đâu có đôn xoáy gì đâu!

Trường: - Hay là mày lấy xipo của tao rồi làm con 67 khác bằng nửa con này thôi được không?

Trụi cười híp mắt: - Bộ mày không muốn chạy xipo nửa sao?

- Muốn nhưng phải đỡ đỡ một chút chứ tã quá, chỉ được cái cavet xịn thì càng đi càng nhục!

- Dễ ợt... mày bán chiếc này lấy vốn sau đó đi kiếm mấy chiếc xipo khác nữa giới thiệu cho tao... được chừng 6-7 chiếc thiệt tã thì tao lấy một chiếc phục hồi zin 100% độ mới 80% cho mày chịu hông?

- ???

- Sao... chốt không?

Tim Trường đập bình bịch, mặt mày đỏ gay nhưng vẫn biết khôn quay sang nhìn cha mẹ, chú Sáu gật đầu, thím Sáu nói thẳng:

- Mày tin thằng Trụi đi không sai được đâu.

Thím Sáu quay nhìn Trụi gửi gắm:

- Thằng Trường nó cỡ tuổi con nhưng còn non lắm, nó từ nhỏ chỉ mê xe, sau này con cho nó làm chung được không Trụi?

- Dạ được.

Chú Sáu: - Con cần xe nó thì cứ lấy xài trước, nó để ở nhà chỉ thêm ngứa mắt!

Trường giãy nảy nhưng không dám cãi cha, Trụi cười hì hì:

- Con cảm ơn chú Sáu, anh em ruột cũng phải sổ sách rõ ràng thì mới chơi bền... giờ con phải trả tiền, trừ phi con không đủ mới thiếu thôi... mấy bữa nay chú thím cũng biết con trúng mánh đúng không?

- Thím có nghe, con vô liên tục hơn 200... Tết này ăn Tết lớn!

- Dạ... con ghé mua xe thì chú thím cũng ăn Tết lớn luôn nè!

Ha ha ha ha... Trường tranh thủ đẩy xe xipo của mình ra, Trụi đến xem xe còn chú thím nhìn theo gật đầu... ai chứ thằng Trụi đã nói thì làm, nó nói ăn Tết lớn thì chắc sẽ trả giá ngon chứ không ép giá gì cả.

Trường: - Chiếc này tao mua của bạn, xe nó tã sẵn lại còn đụng nhau nên bán rẻ 25 triệu chỉ vì cái cavet xịn... cả năm nay tao đắp vào mất gần 20 mà chưa thấm tháp gì...

Trụi: - Chỗ anh em quen biết, mày nói sao tao nghe vậy, xe mày giá gốc 45 tao trả 60 mày thấy được hông? Được thì chốt, viết tờ giấy tao đưa tiền liền để ăn Tết?

- U là la... nhiều vậy mậy?

- Thì công mày o bế cả năm, 15 củ trả thêm là bình thường, coi như tăng giá 30%... nhưng tao về bỏ vốn ra phục hồi rồi bán 200-300 thì lúc đó đừng tiếc, đừng chửi tao.

- Xời... tao không phải con nít... muốn bán lên giá 200-300 thì mày bỏ vốn phục hồi tụt cái quần.

- Kệ tao... giờ chốt hông?

- Chốt... ngu gì không chốt.

Thím Sáu: - Vậy viết giấy đi, Trụi đưa tiền cho thím để thím cất cho nó lấy vợ!

- Má ơi đừng... tiền con bỏ ống heo tích cóp 7-8 năm...

Chú Sáu cười: - Bà lấy 10 triệu ăn Tết thôi, để nó cất 50 đi, tiền của nó mà.

- Ha ha... ba vạn tuế!

- Khỏi nịnh đi mày... mai mốt cưới vợ tự lo...

- ???

Trụi mỉm cười nhìn gia đình chú Sáu mà thầm ghen tị... người ta cũng nhà nghèo, cũng trai một nhưng sao đầm ấm hạnh phúc quá!

(còn tiếp)

Chương 22 (Xui Có Thưởng). Ghen tị