Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 23 (Xui Có Thưởng). Lái máy bay 18 +
Một tờ giấy mua bán xe viết tay, sau này sang tên tính sau.
Trụi đưa 60 triệu, chú Sáu và Trường chạy qua giao xe rồi chạy về, ai đời xipo chạy kế 67 mà lép vế một trời một vực làm Trường càng kiên định đi theo Trụi kiếm ăn.
Trường: - Xe này phục hồi lâu không?
- Mau... chỉ cần đủ đồ thì 1-2 ngày là xong, có gì không?
- Nếu phục hồi mau thì tao kiếm xe gấp cho...
- Cứ lên sẵn danh sách, chờ tao phục hồi bán đi mới có vốn quay vòng làm tiếp.
- Hiểu rồi.
- Lúc đó nếu mày muốn thì lấy tiền cò 10 triệu/xe tã, còn không lấy tiền thì đợi đủ 6-7 chiếc tao trả công một chiếc 80% mới ok?
Trường suy nghĩ một hồi rồi tiếc nuối:
- 80% đã ngon nhưng được 90 thì mới sướng... có cách nào không Trụi?
- Có luôn... mày cứ kiếm cho tao 11 con xe tã không tiền cò, con thứ 11 tao phục hồi 90% cho mày luôn, ok?
- Quá ok... nhưng nếu không tiền cò thì tao lấy tiền túi mua trước được không, như vậy lẹ hơn.
- Cũng được nhưng đừng bị hố... quan trọng nhất là cavet xịn mới buôn bán sang tên được.
- Yên tâm... vụ cavet tao rành lắm, để tao ráng tìm.
...
Hai cha con giao xipo rồi về, chú Sáu dặn dò:
- Thằng Trụi tánh tình nghĩa khí với người quen lắm, mày được nó tin tưởng thì đừng ăn chặn khó coi.
- Dạ con biết rồi ba... thằng Trụi chơi đẹp thì con cũng phải chơi đẹp, kiếm 11 chiếc tiền cò chỉ là 110 triệu nhưng xipo 90% thì có giá tầm 200... phải làm sao coi cho được!
- Đúng đó... tao linh cảm nếu mày làm tốt thì còn làm ăn với nó được dài dài thí dụ như xe 67 cũ nè, dream thái cũ nè... nhiều lắm!
- Dạ!
...
Trụi không nghe hai cha con chú Sáu bàn bạc nhưng trùng hợp là Trụi cũng có ý đó.
Trường sẽ là người chuyên sưu tầm xe tã về để Trụi phục hồi bán kiếm lời... về chuyện bán ra thì hên xui, trước mắt thử xem Long có duyên buôn bán xe cũ không, nếu mát tay thì bạn bè cùng kiếm cơm qua ngày... he he...
Hồi nãy ăn cơm no ốc nốc, Trụi đóng cửa ngủ một giấc không thèm ngó ngàng xipo mới về, dù có ngó cũng chả làm gì được vì đèn pin đã xài hết lượt trong ngày rồi, muốn gì phải đợi mai.
20 Tết thiên hạ nhộn nhạo kẻ mua người bán, người hoàn tất việc cuối năm người đặt vé về quê... Trụi lại nằm ngáy o o chẳng lo việc đời... mơ mộng thật nhiều, thấy mình thành tỷ phú nhờ bán xe... thấy Yến lên xe hoa nhưng khóc ròng gọi tên ba thằng bạn thân... rồi còn thấy hình ảnh 18 + full HD của Yến lúc cúng heo quay ở miếu...
Bất chợt Trụi bừng tỉnh nhờ chuông điện thoại reo to, hình ảnh kiều diễm của Yến vẫn còn trong đầu, nhu cầu sinh lý của thanh niên 20 nổi lên cực mạnh, phía dưới cứng như khúc củi...
Trụi cười khổ, xem ra nửa tháng chưa đi xả stress nên nó b·iểu t·ình đây mà... không ít gương mặt và thân hình lướt qua trong đầu...
- Alô... Trụi nghe đây?
- Sao đổi số hoài vậy cưng... may mà chị hỏi thăm lòng vòng mới biết số em đó!
- Ui trời chị Diễm... em mới nằm mơ thấy chị luôn á!
- Thiệt không đó cưng?
- Thiệt!
- Vậy qua đây đi, nhớ ghé bến đò mua mớ cá dứa mới bắt dưới sông, chị thèm canh chua cá dứa rồi, chút nữa ăn với chị luôn, ở nhà một mình buồn lắm!
- Ok... để em coi có cá dứa không đã, nếu không có...
- Không có thì cá gì cũng được... con cá lóc nhỏ của em càng tốt!
- Rồi rồi... chị chờ em chút tới liền!
Điện thoại tắt máy mà Trụi vẫn bàng hoàng, bà chị tình tỷ này linh thiệt, vừa muốn xả stress thì bả gọi liền!
Đây là một trong vài mối quan hệ dan dan díu díu đầy kỳ lạ của Trụi gặp được khi lăn lộn trong dòng đời, mỗi tình tỷ đều có hoàn cảnh khác nhau nhưng tất cả đều lớn tuổi, có gia đình không thuận và có nhu cầu xả stress bên ngoài.
Và khi máy bay vô tình gặp phi công non trẻ thì số phận thường đạp cho vài cái khiến họ ngã lên giường cùng nhau...
Máy bay không muốn ảnh hưởng gia đình, phi công lại không muốn trách nhiệm... vậy nên quan hệ mỏng mảnh như tơ mành nhưng dẻo dai dính dính như tơ nhện nhập nhằng khó đỡ!
Ban đầu phi công trẻ sợ lắm nhưng rồi khi biết máy bay bị bỏ bị chê thì mới tập tành lái thử rèn luyện tay nghề, chỉ là số lần lái mỗi máy bay rất ít để tránh điều tiếng và tránh lậm vào quá sâu...
...
Đây là lần xả stress đầu tiên sau khi có hệ thống, Trụi bây giờ đã khác ngày xưa, tự tin tăng gấp 10, túi tiền căng phồng, xế yêu trị giá vài tỷ, thần khí đèn pin trong tay... anh chàng nhún nhảy vừa tắm vừa hát hò.
Tình là tình nhiều khi không mà có
Tình là tình nhiều lúc có như không...
Tuy hưng phấn bừng bừng nhưng lúc chọn đồ mặc Trụi vẫn tỉnh táo lựa bộ đồ cũ nhất, bình thường nhất để ngụy trang kiểu Úc, dù sao nhập vai xe ôm giao hàng hay lao động tay chân gì đó cũng phải hợp lý một chút.
C·hết mẹ... cái xe quá nổi... giờ sao?
Thôi kệ, cứ nói xe mượn nếu có người hỏi, dù gì giấy tờ cũng là Long mập đứng tên.
Trụi nhảy lên xế yêu vọt đi ra bến đò kiếm cá.
Hiện giờ cá dứa còn không ít ngoài sông lớn, chiều chiều ai lưới được sẽ mang đến bến đò bán, giá cả hơi cao một chút nhưng tươi mới ngon lành.
...
Lúc Trụi phóng đi tìm cá cho tình tỷ thì có người mật báo cho Hùng đô:
- Anh Hùng, thằng Trụi mới xuất hiện chạy ra bến đò, mọi thứ đều bình thường nhưng cái xe 67 của nó lạ lắm: mới cáu, xịn sò, pô nổ như xipo!
- Đ M... mày có khùng không? 67 nổ như xipo? Không lẽ nó gắn pô xipo vô?
- Dạ không... pô zin 67 100%... ai cũng nhìn thấy.
Hùng thẫn thờ đuổi đàn em đi và lẩm bẩm:
- Toang rồi... bỏ cả trăm triệu gài bẫy thằng c·h·ó đó không thành công, tiền tiêu vặt một tuần đã mất... giờ chơi nó tiếp hay không đây?
Bốp!
- A...
Hùng đô bị tát lén vào mặt như trời giáng, theo lý Hùng đô sẽ điên tiết nhảy dựng lên trả đũa hoặc ít ra cũng chửi thề nhưng Hùng đô không dám, hiện tại đang ở trong nhà mà đánh kiểu quen thuộc như này chỉ có thể là ông ngoại.
- Ông ơi... sao ông đánh con?
Một ông lão quắc thước vạm vỡ tức giận chỉ mặt Hùng đô mắng:
- Mày hết chuyện chơi với thằng mồ côi rồi hay sao mà gài bẫy nó? Gài bẫy gì không gài đi gài bằng cái thứ c·hết người đó?
Hùng lắp bắp định chối nhưng Hùng biết không có cửa chối, người Hùng nhờ vả lại là tay phải tay trái của ông ngoại.
- Tao cấm mày đụng tới thứ đó từ nhỏ rồi nhớ không?
- Dạ con nhớ nhưng con đâu có xài...
- Hừ... không có xài mày mới ngồi đây được bằng không đã vào trại cai nghiện rồi! Từ giờ đến Tết mày bị cấm ra khỏi nhà, tiền tiêu vặt bị ngưng 2 tháng tính từ đây... nếu tái phạm tao gửi mày đi nuôi tôm dưới Ca Mau luôn.
- Nhưng không lẽ con nhịn thằng mồ côi kia?
- Mày có quyền chơi nó nhưng không được dính chuyện phạm pháp... tuyệt đối không đụng chất cấm, sát thủ, đốt nhà, hãm h·iếp... nghe chưa?
- Dạ!
Ông ngoại rời đi bỏ lại thằng cháu mếu máo mặt sưng vù. Ông ta vừa đi vừa khoan khoái:
"Công nhận lâu lâu đánh nó sướng tay thiệt, không uổng công ta nuôi lớn để trút giận... ha ha ha..."
...
- Má ơi... đúng là vẫn xui như bình thường... ngày thường cá dứa quá trời, hôm nay cần lại không thấy một con!
Trụi than thở rồi mua đỡ con cá điêu hồng bỏ lên xe chạy đi.
Nhà tình tỷ khá xa, 67 siêu cấp lả lướt chạy 20 phút mới đến, đây là một căn biệt thự xinh xắn nằm trong một hẻm to, Trụi đến lúc 4 giờ chiều, cửa cổng chỉ gài chốt không khóa.
Trụi quen thuộc mở cổng dắt xe vào, dù gì cũng đã đến "giao cá" trót lọt vài lần!
Dựng xe nép vào góc khuất, vừa khóa động cơ và cả hai bánh thì Trụi đã được tình tỷ mặt mày tươi rói bận váy hoa ra đón tiếp.
- Có cá không em?
- Không có cá dứa, em giao điêu hồng.
- Gì cũng được, vào nhanh đi em...
Trụi nhìn tình tỷ hai má hồng nhuận là biết người đẹp gấp lắm rồi, vứt áo khoác Gab che đầu xe cho bớt nổi... cả hai vọt vào nhà, chui thẳng lên lầu 1, thiên lôi câu địa hoả đánh đấm nhau dữ dội...
Một bên máy bay gỉ sét cần bảo dưỡng, cần người lái... một bên phi công trẻ cần tập lái tăng kinh nghiệm và phóng thích ra tinh lực dư thừa trong cơ thể...
Đúng lý ra vụ lái trộm là sai lầm phải làm người ta run sợ nhưng đằng này nó lại kích thích cả máy bay lẫn phi công hưng phấn tột đỉnh!
...
30 phút sau phi công mệt bở hơi tai mặc lại quần áo, máy bay thì hân hoan tươi tắn.
- Đi xuống nhà đi em... chị nấu canh chua bổ sung dinh dưỡng.
- Dạ...
Trụi chưa nói hết câu thì chuông cửa vang lên inh ỏi... Diễm mặt mày tái xanh:
- C·hết cha... hình như thằng chồng chị về...
Trụi cũng hơi run, thò tay lấy kiếng như ý đeo vào nhìn xuyên thấu: quả nhiên một ông mặt mày giận dữ phừng phừng bấm chuông... xui cái là khuôn mặt này giống hao hao hình cưới dưới phòng khách.
Cố gắng trấn định Trụi vỗ về an ủi:
- Cứ làm theo kế hoạch B.
- Ổn không em? Nguy hiểm lắm!
- Chị đừng lo... kế hoạch này là ổn nhất!
- Ờ...
- Ra cửa bấm khóa phòng luôn đi chị!
Diễm gật đầu làm theo răm rắp.
Bụp!
Gian phòng vừa tập lái máy bay đã bị khóa ngoài.
Trụi đeo kiếng như ý nhìn ông chủ nhà bên dưới hùng hổ mắng chửi chị Diễm rồi xông vào nhà, vứt cặp táp, lôi khẩu s·ú·n·g bắn chim cất giữ bấy lâu để đi bắt gian phu, cái thằng chạy chiếc 67 dựng bên ngoài lại còn có áo khoác Gab và đôi giày...
- Ui mẹ ơi có s·ú·n·g luôn...
Trụi trong phòng trên lầu 1 nhìn xuyên thấu mọi cảnh và run dữ dội... chủ nhà bắt đầu lùng sục bên dưới sau đó phóng lên lầu 1.
Trụi nén lại cơn run, s·ú·n·g này chỉ bắn chim chắc không bắn người đâu á!!!
Xoạt!
Chiếc chăn trải giường còn vết tích bị Trụi gỡ ra cuộn tròn, nhìn sơ sơ thấy không có gì sơ sót Trụi tắt đèn rồi ôm cuộn chăn mở cửa ban công bước ra ngoài, bấm nút của ban công rồi đóng lại cho nó tự khóa.
Trụi nhìn xuống sân vườn bên dưới: cách gần 4 mét... chặc chặc... giờ nhảy xuống chắc không gãy chân đâu ha!!!
Vèo...
Cuộn chăn to bị vứt xuống trước để làm tấm đệm, Trụi mím môi lao xuống đúng kiểu phi công nhảy dù...
Hic hic... ông trời nhớ phù hộ con!
(còn tiếp)